Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 34



Dường như đã trải qua quãng thời gian dài thật dài, Yến Nhiễm mới từ từ dịch chuyển ánh mắt khỏi bọc tã lót màu hồng cánh sen trong vòng tay.

Biểu tình trên khuôn mặt hắn tựa hồ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khó tin. Nó hoàn toàn không giống cảm xúc của người phụ thân vừa mới được đoàn tụ với cốt nhục thân sinh mà là kiểu lãnh đạm của một người đứng trước cảnh hoa rơi nước rụng, vậy nên trái tim cũng nguội lạnh như tro tàn.

Quan sát biến hóa ấy, ***g ngực Lý Tịch Trì chấn động dữ dội khôn nguôi. Tâm trí y cảm nhận rõ ràng có gì đó là lạ song chưa phát hiện bất thường ở điểm nào. Đương lúc y còn đang bối rối, đột nhiên Yến Nhiễm cất giọng nhàn nhạt: “Nhất định bây giờ mẫu thân của hài tử này rất thương tâm, thỉnh Vương gia đưa bé trở về nhà.”

Lý Tịch Trì kinh ngạc sững sờ, vô thức hỏi ngược lại: “Sao ngươi nói linh tinh như thế? Bé là con ngươi cơ mà!”

Yến Nhiễm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt sửng sốt của y, chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu.

“Chẳng lẽ ngươi quên mất rằng ngươi đã từng nói với ta đó là thế tử ư?”

Tích tắc, trong đầu Lý Tịch Trì toàn một mảnh trắng xóa trống rỗng.

Y quá nôn nóng nên sơ suất mất rồi? Y thật sự chẳng nhớ rõ bản thân từng đề cập tới vấn đề giới tính hài tử với Yến Nhiễm, lại càng chưa bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào cùng Yến Nhiễm đàm luận về con y.

Cơ mà giấy đâu gói được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, sự thực vẫn đang tiếp diễn sờ sờ ngay trước mắt.

Làm sao mình có thể quên? Tại sao lại như thế?

Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời, Lý Tịch Trì cảm thấy toàn thân bất lực.

Tuy bên ngoài vẫn cố duy trì vẻ mặt cao ngạo băng lãnh, nhưng trên thực tế, sự tỉnh táo quyết đoán của bản thân y đã sớm tan biến thành mây khói từ sau trận đòn khốc liệt giáng lên người Yến Nhiễm ở Mộng Bút Hiên khi ấy… thậm chí bối rối mờ mịt hơn cả thường nhân.

Hiện tại nên hành xử thế nào cho tốt?

Tuy từng trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ kinh thiên, song ngay giây phút này đây, đôi môi Lý Tịch Trì cứ mấp máy liên hồi mà chẳng tìm ra nổi nửa từ để biện bạch.

“Không phải như ngươi nghĩ đâu… Yến Nhiễm, hãy nghe ta giải thích, hài tử nọ…”

Đôi vai gầy bị y nắm chặt nhưng Yến Nhiễm vẫn chìm sâu giữa thế giới riêng. Hắn đờ đẫn đặt bé con lên bàn thật cẩn thận.

“Ta đã biết từ trước rồi… Cho dù ngươi nói đó là một quận chúa, ta vẫn không chịu từ bỏ ý định, vội vàng chạy tới xem…. Quả nhiên vẫn là ngươi lừa gạt ta…” Hắn thì thào tự nói: “Chỉ vì ta hy vọng hão huyền… Là do ta sai… Ta nhẫn tâm để nó khổ sở chịu đói, khiến nó hứng gió đông rét lạnh… Ta đã không thể bảo vệ nó chu toàn…”

Thanh âm Yến Nhiễm càng ngày càng nhẹ, cuối cùng tấm tức nghẹn ngào. Kỳ lạ thay, trên mặt hắn ráo hoảnh, dường như nước mắt cạn khô theo năm tháng, toàn bộ đau xót hóa thành lệ chảy ngược vào tim.

“Không phải lỗi của ngươi… Yến Nhiễm… Không phải lỗi của ngươi mà…”

Tuy chỉ cách Yến Nhiễm vỏn vẹn một bước chân ngắn ngủi nhưng sao xa xôi tựa đôi bờ dòng sông. Thân thể y trĩu nặng như đeo cả dãy núi.

Kỳ thực ngày ấy, hài tử vừa chào đời đã yếu ớt khó tả. Trước khi sinh, Yến Nhiễm chịu đựng đòn roi ác liệt ảnh hưởng nguy kịch tới sức khỏe thai nhi, thành thử đứa trẻ oặt ẹo đến độ chẳng cất nổi tiếng khóc. Lúc Trịnh Trường Cát ôm cái thân hình nho nhỏ dính đầy máu tươi đi ra, ***g ngực Lý Tịch Trì thít chặt giống như bị ai đó hung hăng đấm mạnh một quyền.

Mặc kệ y vội vã sai hạ nhân mời thái y tới chẩn trị hay nỗ lực cố gắng níu kéo sinh mệnh của mọi người, mấy canh giờ sau hài tử vẫn lặng lẽ rời bỏ nhân thế.