Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 31



Tiểu Thu sợ bọn họ tiếp tục tranh cãi sẽ dễ gây xích mích nên lập tức đánh bạo chen vào hỏi: “Yến… công tử, kế tiếp chúng ta cần làm gì ạ?”

Cảm giác trống rỗng nơi lòng bàn tay nhắc Yến Nhiễm nhớ miếng gốm kia đã bị giành mất. Đứng một lúc lâu chờ ổn định bản thân xong hắn mới xoay đầu đáp trả: “Chúng ta đi lột lớp vỏ ngoài của Tiên Nhân Chưởng.”

Vừa dứt lời, hắn liền dẫn Hạ Khô quay trở lại vị trí dưới mái hiên hành lang, xách hai thùng nước ấm đặt xuống bên rìa. Cánh tay thoăn thoắt nhúng thịt Tiên Nhân Chưởng vào trong, miệng đều đều truyền đạt kinh nghiệm: “Đợi làm mềm bằng nước ấm xong, lát nữa là dùng được thịt Tiên Nhân Chưởng rồi.”

Hạ Khô nửa tin nửa ngờ, nghi hoặc nắm chiếc gáo múc nước khuấy khuấy Tiên Nhân Chưởng, quả nhiên toàn bộ thịt cây sánh sánh sệt sệt nhanh chóng tan rã.

“Nghịch có vui không?” Yến Nhiễm cười trêu.

Hạ Khô liên tục gật đầu hớn hở tỏ vẻ sung sướng phấn khích.

Lúc này Lý Tịch Trì đã bước tới gần sát, bàn tay khum khum đựng đầy một vốc thịt Tiên Nhân Chưởng, giơ lên khoe trước mặt Yến Nhiễm.

“Thân thủ của ta so với ngươi thuần thục hơn nhiều đúng không?”

Có lẽ do tập võ lâu năm, cơ bắp dẻo dai linh hoạt thành ra động tác của Lý Tịch Trì thật nhanh chóng, gọn lẹ và chuẩn xác. Hơn nữa khi y cắt thân Tiên Nhân Chưởng, lấy ra tất cả đều chỉ là lớp thịt bên trong, không hề có chút vỏ nào.

“Quả không hổ danh là Vương gia, quá lợi hại!”

Tiểu Thu nhanh trí thốt vài câu nịnh hót êm tai, trái lại Yến Nhiễm đơn giản ngẩng đầu trông thoáng qua, sau đó nhíu mày cất giọng nói: “Chỉ sợ Vương gia ngài từ vết cắt lúc nãy của ta mà khoét phía trong, như vậy mặc dù không cắt vào lớp vỏ, nhưng lại tổn thương đến gân sống của cây. Hành động kiểu này khác chi ‘hạc trạch nhi ngư, phần lâm nhi liệp’, chỉ là hạ sách lỗ mãng mà thôi.”

*Hạc trách nhi ngư, phần lâm nhi liệp: tát cạn sông để bắt cá, đốt sạch rừng để săn bắn, tức là chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không cân nhắc đến hậu quả lâu dài về sau.

Tuy hắn nói trắng ra không hề kiêng kị nể nang song Lý Tịch Trì chẳng hơi đâu tức giận, chỉ cười cười đáp: “Hay cho một câu: ‘sông cạn bắt cá, đốt rừng săn bắt’, mới xa nhau vài ba ngày chưa gặp thực sự ta phải đánh giá ngươi bằng con mắt khác rồi. Nếu ngươi muốn, ta sẵn lòng giúp ngươi đề bạt chức quan nho nhỏ tại Hàn Lâm Viện.”

Sao Yến Nhiễm không đoán ra hàm ý chế nhạo lồ lộ trong đó chứ! Cơ mà hắn lười mở miệng phản bác, chỉ yên lặng nhìn Tiểu Thu đón lấy miếng Tiên Nhân Chưởng kia. Lý Tịch Trì vẫn chưa ly khai. Y khẽ vung vạt áo, thảnh thơi ngồi cạnh hành lang, hứng chí quan sát xem Yến Nhiễm tiếp tục làm những gì.

Yến Nhiễm cẩn thận cầm đám thịt Tiên Nhân Chưởng đã chế biến cẩn thận, bỏ tất cả chúng vào bình nước ấm dìm mềm, rửa sạch nhớt, sau đó vớt ra trải trên khay đan chờ hong khô. Cuối cùng lại đem thịt Tiên Nhân Chưởng, đậu tử, chi ma và hạt hoa tiêu gói kín mít bằng lá trúc, dùng lạt mềm buộc thật chặt thành năm, sáu bọc lùm xùm, tròn tròn dài dài hình trụ trông y đòn bánh tét, mới giao cho Tiểu Thu.

“Tiểu Thu, ngươi dẫn Hạ Khô đi lấy một thùng nước giếng về đây, sau đó đem mấy thứ này ngâm vào trong đó, ba ngày sau chúng ta làm tiếp.”

Tiểu Thu cầm lấy bao trúc, rồi nắm tay Hạ Khô kéo đi. Nhưng Hạ Khô vẫn chưa hết thắc mắc mà lại quay đầu hỏi tiếp: “Ba ngày sau chúng ta có thể uống rượu rồi chứ.”

“Đúng vậy.” Yến Nhiễm vuốt ve mái tóc của hắn, ôn nhu cười nói: “Rất nhanh sẽ có thôi.”

Nụ cười nhàn nhạt ấy tuy vô cùng giản đơn nhưng tựa như luồng ánh sáng tinh tế, thanh tao, thánh khiết, chiếu rọi đến đâu mang cho người ngắm cảm xúc ngọt ngào dịu êm tới đó. Lý Tịch Trì ngồi phía đối diện , đáy lòng bất giác nhẹ nhõm lạ kì, tâm tình cũng thả lỏng, hưởng thụ giây phút dễ chịu khoan khoái hiếm hoi.

Chính thức cuộc sống mà Yến Nhiễm âm thầm hy vọng, có lẽ cũng không còn cách xa nữa.