Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 17



Lời từ chối dứt khoát đâm thẳng vào màng nhĩ Yến Nhiễm, cả thân hình hắn bật vùng dậy vì khẩn trương.

“Tại sao lại không được!” Hắn khàn giọng truy vấn “Ngươi muốn đem hài tử đi đâu!”

Lý Tịch Trì hậm hực rút tay về, nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này vốn là thế tử của Liên vương phủ. Ta đã sai người tìm nhũ mẫu tốt nhất cho bé. Tất cả chuyện liên quan tới nuôi dạy bé, ta sẽ đích thân phụ trách sắp xếp.”

Nghe y nói vậy, Yến Nhiễm kinh ngạc vô cùng, nhất thời trong lòng dâng lên cảm xúc chồng chéo, hỗn tạp.

Vấn đề chăm nom hài tử từng khiến mình đau đầu lo lắng ngày đêm nay đã được giải quyết ổn thỏa. Nhưng điều này lại đồng nghĩa với việc từ giờ trở đi vĩnh viễn mất cơ hội gần gũi với đứa con máu thịt thân sinh chưa một lần gặp mặt…..



Vừa tưởng tượng ra hình ảnh bé con yếu ớt nằm trong lòng mình vừa khóc thút thít vừa lắc lắc đầu, so với đau đớn thể xác, trái tim hắn càng nhói lên như bị cắt xẻ thành trăm mảnh nhỏ, nhức nhối đến mức khiến hắn không cách nào chấp nhận nổi cái quyết định tàn nhẫn này.

“Nhưng hài tử vốn là con ta! Ngươi có quyền gì mà đòi tách hài nhi khỏi người ta!”

Tâm tình hắn xoay tròn, nhấn sâu giữa dòng nước xiết, cánh tay vươn dài, cố sức nắm bắt gì đó hòng níu giữ tỉnh táo, xua tan niềm hoang mang đáng sợ hiển hiện lúc này đây.

“Dựa vào gì ư? Dựa vào ta là phụ vương của hài tử.” Lý Tịch Trì lạnh lùng trả lời hắn.

“Ta có thể cam đoan sẽ cho thế tử của ta hưởng thụ tất cả những cực phẩm thiên hạ. Còn ngươi, ngươi cứ một mực giấu diếm bưng bít. Ngươi tâm tâm niệm niệm không cho ta biết về sự tồn tại của nó, chẳng lẽ như vậy là vì muốn tốt cho hài tử, chẳng lẽ ngươi như vậy xứng đáng có được hài tử này hay sao?”

Đối với sự chỉ trích gay gắt của y, Yến Nhiễm nhất thời kinh ngạc đến á khẩu. Đôi mắt sâu thẳm mơ hồ còn vương ngấn lệ trừng trừng mở lớn, đáy mắt xẹt qua tia dao động. Tuy hoang mang yếu thế nhưng lời nói cùng biểu hiện ngoài mặt của hắn vẫn thập phần kiên cường

“Thứ ta cho bé đều là những thứ tuyệt vời nhất ta có!”

Mỗi câu mỗi chữ hắn đáp trả đều đong đầy ý phản kháng: “Hơn nữa ta không định nói cho hài tử biết… Nó có một phụ vương dối trá, tàn nhẫn lãnh khốc cỡ nào, không định cho nó biết bản thân mang trong mình dòng máu lạnh lùng, dơ bẩn đến nhường nào!”

“Ngươi câm miệng lại cho ta!”

Trong tích tắc, sắc mặt Lý Tịch Trì khó coi tới cực điểm.Y thậm chí đã giơ cao tay phải lên rồi. Nhưng quyền này sao chẳng hạ xuống nổi, đành dộng mạnh vào bên thành giường.

“Ngươi có thể cho nó cái gì? Cho nó mặc quần áo cũ kĩ mục nát, ăn thức ăn dư thừa bỏ đi? Ta thật khó mà tưởng tượng ra được viễn cảnh, nếu không ai phát hiện ngươi ở hậu viện sinh hạ hài tử, ngươi còn có thể giữ cái mạng nhỏ lại hay không? Còn có đủ khí lực ngồi đây bật thốt ra những lời bất kính với ta như bây giờ nữa hay không!”

Nói xong những lời này, y cơ hồ đã sấn sát tới người Yến Nhiễm rồi. Đôi mắt tham lam, lập lòe ánh lửa nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt như khắc bằng ngọc bích gần ngay trong gang tấc.

Giưỡng gỗ nhỏ hẹp, Yến Nhiễm bị y bức bách áp đảo đến cứng ngắc tay chân. Song bên khóe môi khẽ xẹt qua tia cười đầy bất ngờ, ẩn chứa xót xa, vài phần phẫn uất, thêm chút khinh thường, hàm tình giễu cợt:

“Ta nói cho ngươi biết?” Giống như nghe truyện cười kinh thiên động địa, hắn bi thống đáp: ” Để sau đó bị ngươi coi như quái thú nhốt trong cũi sắt? Hay là dứt khoát mổ bụng ta ra, mở rộng tầm mắt xem nam tử hoài thai có điểm nào khác biệt so với nữ nhân bình thường hay không…”

“Sao ngươi lại phiến diện đánh giá về ta ác độc như thế!” Lý Tịch Trì phẫn nộ đến độ môi phát run lên: “Ngươi mang cốt nhục của ta, lẽ nào ta kinh sợ ngươi, xem ngươi như yêu tinh mãng xà, bất tuân đạo nghĩa mà hành xử tàn độc bất nhân… Đó đâu chỉ là con ngươi, đó còn là con ta.”

Yến Nhiễm vẫn lẳng lặng, lạnh lùng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt nghi hoặc kia đố ai kiếm tìm nổi nửa điểm tín nhiệm.

Nhất thời, cả gian phòng chìm nghỉm giữa tịnh mịch suốt khoảng thời gian dài thật dài, áp lực nặng nề khó thở tựa hồ tín hiệu yên ả trước cơn giông. Nắm tay Lý Tịch Trì nổi đầy gân xanh, nhấn mạnh đến độ lưu lại trên tấm nệm giường cả vết lõm sâu hoắm.

“Ngươi đâu cần nhất quyết cự tuyệt, không chịu tiếp nhận tâm ý của ta, tự dày vò bản thân cơ chứ!”

Y ngẩng đầu lên đột ngột, ánh mắt lộ rõ quang mang u ám: “Ta cho ngươi một tháng để cân nhắc kĩ càng. Nếu sau khi thương thế lành lặn mà vẫn không đổi ý, vậy cứ cút đi làm khổ dịch cho ta… Vài năm sau, hài tử trưởng thành, ta muốn ngươi hầu hạ thân cận nó. Nếu ngươi cả gan dám nhận nó hoặc phong phanh bóng gió, ta liền…”

Lý Tịch Trì vững vàng chế trụ bả vai Yến Nhiễm, ngón tay thon dài hữu lực tựa vuốt chim ưng quắp chặt con mồi.

“…. Ta liền đem ngươi và hài tử, còn thêm toàn bộ tộc nhân của các người thiêu cháy cùng một chỗ. Thảm kịch ấy, tất cả đều do lỗi của ngươi – Đạm Thai Yến Nhiễm!”

Giọng y khàn khàn trầm thấp, lời vừa dứt lập tức cúi đầu hôn ngấu nghiến hai phiến môi bạc động lòng người kia.

Mà giây phút này đây Yến Nhiễm cũng quên mất phản kháng. Bởi vì trong phẫn nộ cùng tuyệt vọng cực hạn, hắn đã đánh mất ý thức, lâm vào vùng hắc ám u minh.

“Yến Nhiễm, ngươi cố gắng chịu đựng đau đớn chốc lát. Ta muốn thay thuốc cho ngươi.”

Trịnh Trường Cát cầm bình thuốc nhỏ bằng ngọc màu xanh đi tới trước giường, một tay từ tốn vén mép áo ngủ bằng gấm lên.

Nằm trên chiếc giường phủ rèm ánh bạc, Yến Nhiễm mở to hai mắt.

Mới vừa rồi Lý Tịch Trì thừa dịp hắn hôn mê, bất chấp nguyện vọng của hắn, tùy tiện an bài sang căn phòng xa hoa, mỹ lệ rườm rà. Đối với cách trang trí lộng lẫy chói mắt xung quanh, lòng hắn không tránh khỏi bài xích.

“Ta không muốn.” Hắn nhẹ giọng cự tuyệt: “Ta không muốn tiếp nhận bố thí của y.”

Trịnh Trường Cát trực tiếp ngồi xuống bên người hắn, ân cần khuyên nhủ: “Cần uống thuốc, xoa dược để trị khỏi hẳn bệnh. Ngươi ngoan cố quật cường, Vương Gia bất quá nóng giận, quát mắng ngươi một hai câu rồi không chú ý đến nữa. Cuối cùng, kẻ chịu khổ chẳng phải chỉ còn mình ngươi sao?”

Miệng nói, tay nhanh nhẹn mở nắp bình, làn hương thảo dược thơm mát lan theo không khí tản mạn đi khắp phòng.

Ngửi thấy hương thơm thuần khiết nhu hòa, đọng mà không nồng, đâu cần ai bảo Yến Nhiễm tự biết đây là thánh dược quý hiếm chuyên trị vết thương. Hắn chẳng thấy vui sướng, trái lại đau khổ nói: “Ngay cả ngươi cũng đứng về phía Lý Tịch Trì, giúp hắn làm thuyết khách sao?”

“Ta không biện bạch thay Vương gia, ta chỉ nghĩ giùm bản thân ngươi thôi.” Trịnh Trường Cát sửa lại lời hắn: “Ngươi còn rất trẻ, niên kỷ chưa tới hai mươi. Thiên hạ rộng lớn mênh mông, bao của ngon vật lạ chưa nếm qua, trăm ngàn danh lam thắng cảnh phong nguyệt hữu tình chưa lưu gót… Hà cớ chi tự ngược đãi bản thân”

Đột nhiên nghe hắn nhắc tới tuổi mình, lòng Yến Nhiễm trào dâng chua xót vô bờ bến, chậm rãi giơ tay phải che phủ hai tròng mắt đã muốn ngân ngấn lệ quang.

“Là ta liên lụy ngươi nhiều rồi…” Hắn ngơ ngẩn nói: “Ta đã quá mỏi mệt, quá chán nản, nhiệt tình xưa kia giờ tạm tiêu tan…”

Trịnh Trường Cát nhìn Yến Nhiễm, lòng trầm mặc xuống theo. Từ trong chai quẹt một ít thuốc, sau đó cẩn cẩn dực dực quét đều lên bề mặt vết thương của Yến Nhiễm. Yến Nhiễm nằm im, không hề nhúc nhích cự tuyệt.

Chẳng rõ hai người giữ trạng thái an tĩnh như vậy qua bao lâu. Trịnh Trường Cát tỉ mỉ lau sạch tất cả miệng những vết thương nhỏ toàn thân Yến Nhiễm. Sau đó hắn khéo léo cất bớt chai lọ, yên ắng ngồi bên giường quan sát.

Bị nhìn dưới ánh mắt quá chuyên chú của hắn, tâm Yến Nhiễm nhộn nhạo hòa lẫn bất an. Y không nén nhịn được thêm, mở miệng nhắc khéo: “Ta đuối sức, muốn ngủ một giấc.”

Trịnh Trường Cát lại nói: “Nhưng ta vẫn muốn cùng ngươi tiếp tục ôn lại chuyện xưa.”

Yến Nhiễm sửng sốt, bất giác hỏi ngược lại: “Chuyện xưa? Ngươi nói chuyện gì?”

Trịnh Trường Cát cười cười: “Ngươi có từng thắc mắc tại sao ta rành rẽ chuyện Bạch Nguyệt nam nhân sinh tử không? Đây là đoạn dĩ vãng xưa. Một cố sự về người Bách Nguyệt… Ngươi còn hứng thú muốn nghe ta sao?”

Tuy Yến Nhiễm không hề hé răng trả lời, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một đạo tinh quang sắc bén.

Thấy vậy, Trịnh Trường Cát thuận tay chỉnh ngọn đèn dầu sáng lên, thanh âm đột nhiên nghiêm túc dị thường.