Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 15



“Mau nhanh chân lại đây chẩn trị!” Lý Tịch Trì hướng mặt hắn quát tướng lên: “Ngươi hẳn phải biết cách chăm sóc nam nhân sinh con như thế nào cho tốt chứ!”

Đại phu trở nên hốt hoảng sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy, trong lúc nhất thời không biết trả lời ra sao cho hợp lý. Sắc mặt Lý Tịch Trì lập tức tối sầm xuống, may mắn còn Trịnh Trường Cát tỉnh táo đứng bên cạnh, hỏi một câu: “Ngươi có mang theo Ma Phí Tán đến không?”

Đại phu vội vàng gật đầu nói: “Tiểu nhân có mang một bình đây.”

Trịnh Trường Cát lại hỏi: “Thế có mang dao cùng không?”

Đại phu cả kinh nói: “Thứ đó ta không có mang theo!”

Trịnh Trường Cát quay đầu hỏi Lý Tịch Trì: “Hiện giờ trong phủ, Vương gia có cất giữ thanh chủy thủ nào sắc bén không?”

“Có một bộ huyết thiết chủy thủ do Tây Vực tiến cống, sắc bén vô cùng.” Lý Tịch Trì nghi hoặc hỏi: “ Vì sao ngươi lại cần thứ đó?”

Trịnh Trường Cát đáp: “Nam tử sinh con, cốc đạo nhỏ hẹp, cơ bản không giống như nữ tử. Huống chi thân thể Yến Nhiễm vốn chịu thương tích cũ chưa lành, hiện tại đang lâm vào trạng thái hôn mê, thần trí không minh bạch. Ta cần dùng chủy thủ mở bụng hắn đưa hài tử ra ngoài.”

Lời vừa nói xong, Lý Tịch Trì cùng vị đại phu kia đồng thời chấn kinh, hoang mang vô cùng.

“Làm sao ngươi có thể mổ bụng người đang sống…”

Song Trịnh Trường Cát lại kiên trì nói: “Vương gia, xưa kia ta từng có dịp chứng kiến một người mổ bụng nam tử Bách Nguyệt ra để lấy hài tử. Trước khi vào phủ, ta cũng đã nghiên cứu về y thuật một thời gian. Chỉ cần đại phu gắng sức phối hợp cùng ta, ta dám bảo đảm Yến Nhiễm sẽ bình yên vô sự, tính mệnh chu toàn, nếu không…”

Hắn nói nửa chừng bèn dừng lại, ánh mắt đau xót đong đầy tiếc thương chăm chú nhìn Yến Nhiễm yếu ớt đang nằm trên giường.

Khí lực Yến Nhiễm mỏng manh khác chi tơ nhện, khẽ thổi là bay. Ngay cả Lý Tịch Trì cũng rõ ràng, một người bị thương nhường này sẽ chẳng có cách nào thuận lợi sinh sản hài tử theo thông thường được.

Trịnh Trường Cát lại ôn nhu nói: “Vương gia, nơi đây chỉ Vương gia mới có quyền quyết định thay Yến Nhiễm. Nếu còn trì hoãn, bỏ lỡ thời cơ, sợ rằng ngay tại hạ cũng đành bó tay bất lực.”

Những lời hắn nói giống như đang uy hiếp, làm Lý Tịch Trì không tự chủ được mà nhíu chặt mày kiếm, đồng thời sâu sắc liếc nhìn Yến Nhiễm một cái, rốt cục đành phải nhẫn tâm gật đầu.

Trịnh Trường Cát lập tức phân phó gã tiểu tư trực chờ sẵn ngoài cửa: “Chuẩn bị nước nóng và con dao, cùng với nhiều vải sạch. Sau đó thắp đèn sáng lên. Mặt khác sai người đem tất cả thuốc trị thương tốt nhất cùng dược hoàn an thần đến đây.”

Sau đó, hắn quay lại hướng Lý Tịch Trì nói: “Không gian chật chội, có quá nhiều người sẽ trở nên hỗn tạp, tại hạ cả gan mời Vương gia chờ bên ngoài. Không đầy nửa canh giờ sau, Yến Nhiễm nhất định sẽ hoàn bích quy Triệu.

*Hoàn bích quy Triệu: của về chủ cũ (thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ)

Tựa hồ bị lời khẳng định chắc nịch của Trịnh Trường Cát lay động, Lý Tịch Trì hung hăng trừng mắt nhìn hắn cùng vị đại phu nọ một cái, lập tức đẩy cửa bước ra.

Gã tiểu tư nhanh chóng đưa tới những vật dụng thiết yếu vừa được yêu cầu. Trịnh Trường Cát chỉ để vị đại phu kia ở lại, ngay sau đó liền đóng chặt cửa phòng.

Mặc dù tâm tư Lý Tịch Trì vội vàng nôn nóng như ngồi trên bàn đinh đứng trên chảo dầu, lúc này y cũng không dám vọng động phát tác. Vì vậy, y chỉ có thể đứng ngoài hiên cố gắng nghển cổ hòng ngóng nhìn tình hình bên trong. Dưới con mắt kẻ ngoài cuộc, hình ảnh này khác chi bậc trượng phu đang bồn chồn lo lắng chờ thê tử sinh hạ hài nhi đầu lòng. Có điều y chẳng thể nào tự mình phát giác ra.

Mà trong phòng chỉ còn lại thời gian dài trầm lắng.

Tựa hồ thời gian đã trôi qua lâu thật lâu.

Yến Nhiễm phát hiện bản thân đang đứng trước con đường mòn nhỏ bụi bặm xám xịt, xung quanh cỏ cây cằn cỗi lụi tàn, không kiếm tìm nổi dấu vết sự sống. Màu vàng ối héo úa của hoa cỏ cuối thu phủ trùm lên vạn vật, trải dài tít tắp bất tận. Phóng tầm mắt nhìn về phía chân trời xa xa chỉ thấy một mảnh u ám thâm trầm.

Giữa thinh không bỗng vang lên tiếng thì thầm, hư hư thực thực gọi hắn lần dọc lối mòn đi về phía trước. Yến Nhiễm không biết người đó là ai, nhưng đôi chân bất giác không tự chủ được mà bước theo. Cước bộ hắn khinh khinh phiêu phiêu như thể giẫm trên những cụm mây bông xốp trôi nổi, nháy mắt đã đi được mấy chục trượng. Trước mặt đột nhiên trống trải, con sông lớn màu vàng đục ngầu từ đâu bỗng xuất hiện. Một cây cầu đá xưa cũ, rêu phong phủ đầy, bị tháng năm vô tình bao mòn nằm vắt ngang qua sông. Trên cầu có khắc ba chữ nhưng đã mờ đến khó nhận, Yến Nhiễm chỉ đọc được vẻn vẹn một chữ “Hà”.

Thanh âm kia giờ phút này vẫn đều đều dẫn dắt hắn, réo rắt kêu hắn băng qua cây cầu sang bên bờ sông đối diện. Yến Nhiễm vốn không tự chủ được mà muốn đi tới cây cầu kia, nhưng góc áo bất giác bị vật gì ghìm níu lại.

Hắn cúi đầu xem thử, phát hiện vật nọ hóa ra là một cánh tay trẻ con nhỏ bé mũm mĩm.

Túm lấy góc áo của Yến Nhiễm là một hài đồng có đôi búi tóc xinh xắn, cả người bao phủ tầng ánh hào quang bàng bạc. Hai chân bé sáng rực đứng trần trên nền đất lạnh, thân người trắng trẻo mềm mại tựa hồ cũng không mặc quần áo.

Mặc dù Yến Nhiễm không nhìn rõ đường nét khuôn mặt hài nhi này song sâu thẳm nơi tâm hồn từng trận từng trận cảm xúc thân thuộc xen lẫn yêu thương trào lên mãnh liệt. Hắn bèn khom người ôm hài tử kia vào lòng.

Hài tử không giãy dụa quấy phá cũng không kêu khóc ầm ĩ, trái lại bé rất ngoan ngoãn áp vào ***g ngực Yến Nhiễm.

Yến Nhiễm trìu mến dịu dàng vỗ nhè nhẹ lưng bé, cước bộ dần dần chậm lại.

Bất tri bất giác, thanh âm mới vừa rồi còn kêu gọi hắn đã từ từ tiêu thất trong gió, con đường nhỏ đen tối khiếm khuyết tựa hồ càng thêm âm lãnh tĩnh mịch, không lấy nửa điểm khí tức của con người.

“Đây là nơi nào? Ta đang làm gì vậy…”

Lúc này tâm trí Yến Nhiễm mới thoát khỏi trạng thái thất thần, bắt đầu tập trung suy tư, kì lạ thay trong đầu hắn sao toàn một mảnh trống rỗng.

Cùng lúc ấy, thân thể hắn trở nên kì lạ —— hóa ra là hài tử kia đột nhiên vươn bàn tay bé xíu vững vàng ôm chặt lấy hắn, như sợ hắn sẽ tan biến vào hư vô bất cứ khi nào.

Loại ngang ngược này mặc dù phảng phất vẻ non nớt, nhưng thâm tâm Yến Nhiễm lại dấy lên sự quen thuộc mơ hồ. Sâu thẳm nơi đáy lòng hắn âm thầm cả kinh, dường như có gì đó bắt đầu sống lại trong kí ức.

Là ai? Hài tử này rốt cuộc là người nào?