Xu Xu Đừng Khóc

Chương 37



con đường từ nhà Long đi vòng vèo 1 hồi, mới ra được lộ chính, vì cậu ấy ở trong khu dân cư Phú Mỹ Hưng..

toàn là nhà đẹp và giàu..có nhà còn có hồ bơi nữa.

nhưng tôi lại không thấy thích thú lắm bằng khi đi với Lãm

đến nhà thờ Thánh An..

ở đó thật là yên bình.

nhớ tới Lãm, tôi lại muốn hỏi xem họ có giận nhau không, vì hình như là đã có gì đó xảy ra..

“cậu…và Lãm…có gì không vui hả?”

“không vui gì đâu…”

“thế sao…hồi sáng lại như vậy?”

“ờ thì… mà cũng vì Xu Xu cả.”

“vì tớ là thế nào”

“trời xui đất khiến thế nào, nó lại… thích Xu Xu.”

“thì cậu cũng thích tớ, cùng sở thích, không phải càng tốt sao?”

“hả?? sở thích?”

Long quay đầu lại hỏi rồi cười haha, được vài tiếng, rồi lại tỏ ra trầm ngâm..

nói vu vơ mà tôi phải căng lỗ tai mới nghe nổi.

“bọn tôi có thể cùng thích Karate, cùng thích hát bài The top of the world, có thể cùng thích ăn nui chiên bò, uống Pepsi chanh, nhưng không thể…thích cùng 1 người con gái.”

“tại sao vậy?”

“vì những cái khác là sở thích, còn…con gái, là…”

“là gì…?”

“tình yêu”

……………………………….

hai chữ Long nói ra làm tôi bị shock, hoặc là tôi cảm thấy xa lạ với nó…

dù chị Huyền cứ hay nói tới “yêu” với đương..

nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ 1 cách nghiêm túc.

vậy mà lúc này, khi anh bạn hay nghịch phá Trí Long

nói với tôi với cái kiểu đàng hòang, nghiêm chỉnh

thì tôi mới thấy..bất ổn.

chữ “thích” mà họ vẫn hay nói, không phải là thích 1 cái gì đó, thích 1 bộ phim, 1 thứ gì hay hay mà mình cảm thấy vui khi có, mà là…tình cảm… yêu thương..

“Xu Xu nghĩ gì vậy?”

“ah…tớ không biết.”

“ăn cái gì không? tớ đói quá”

ah.. bụng tôi cũng cào cào rồi, hic hic

bữa trưa không ăn mà…nhưng, về trễ nữa thì không biết ba có la không, mẹ thích Long nhưng ba thì…khó tính lắm.

“tớ về nhà ăn thôi.”

“không, đi ăn với tớ!!”

Long lại ra giọng quyết định, nhưng rồi chỉ 2 phút, có lẽ nhận ra mình hơi quá đáng, cậu ấy xuống giọng nhẹ nhàng..

“nếu Xu không thích thì thôi vậy”

“uh…”

không phải là không thích… mà tôi sợ…

hoặc tôi ngại cũng được…

thôi về nhà cho xong..dù thấy cậu ấy hơi buồn.

………………………..

“về ăn tối rồi nhớ uống thuốc nha.”

“biết rồi.”

“cảm ơn đã đưa tớ về”

“câu này tớ nói mới phải chứ?”

“hihi..^-^…”

“thôi vào ăn cơm đi.”

“chào nha. mà cậu gọi cho Lãm đi, đừng giận nhau nữa”

Long không nói gì, cười nhạt rồi leo lên xe, nổ máy vụt đi cái vèo…

-_______-

………………….

buổi tối ăn cơm xong, tôi gọi sang nhà tìm Đu Đu, định báo số điện thoại cho cậu ấy, nhưng Đu Đu lại đi vắng..cậu ấy cứ đi suốt không àh.

chán thật.

tôi chui về phòng và mở máy điện thoại ra, nó cũng gần hết pin rồi, và thế nên, tôi đi lấy cục sạc…

bỗng nó lại reo tình tang.

“La La is calling….”

Lãm?

“alo?”

“Xuân phải không”

“uh…cậu gọi tớ có gì thế?”

“nghe…nghe nói thằng Long… bệnh hả?”

“ah, đúng đó. bị cảm nắng. mà hình như bớt rồi.”

“vậy nó.. có đi học nổi không?”

“chắc được… mà sao cậu không hỏi Long á?”

“ah..uh… tôi.. sợ nó đang mệt.”

sợ gì chứ……chắc là đang dỗi nhau nên thế..

con trai gì mà…chẳng khác nào con gái vậy..

2L này, mắc cười quá đi…

hihiih

“Xuân cười gì vậy..?”

“gọi cho tớ mà hỏi thăm Long. hai cậu… y như trẻ con àh”

“tôi..tôi.. hỏi cho biết thôi..”

“cậu gọi Long đi nha. Tớ cúp đây.”

nói dứt lời, tôi đóng máy lại, cười tủm tỉm, rồi họ sẽ hòa với nhau sớm thôi…

có lẽ do Long bảo vì tôi mà họ như vậy, nên tôi nghĩ mình cũng nên có chút trách nhiệm…T___T

tôi cắm máy vào ổ để sạc pin, định là khoảng 2 tiếng sau sẽ rút ra, nhưng rồi ngủ thiếp đi luôn 1 giấc tới sáng.

…………………….

“Xu XU!! DẬY!!”

tôi còn mơ màng trong giấc ngủ thì tiếng ba gọi

đánh thức tôi rất là to..

“cái này ở đâu ra?? bây lớn mà bày đặt. tiền ở đâu mua, nói??”

“ơ… ba… nói gì cơ?”

vẻ ngái ngủ ngơ ngáo của tôi làm ba càng điên lên, ông xốc tôi ngồi thẳng rồi cầm cái Samsung đưa sát vào tôi..

…tôi bắt đầu tỉnh giấc và sợ hãi.