Xu Xu Đừng Khóc

Chương 12



.................

Tiệm gà rán.

vừa bước vào tiệm ăn, Thảo và Hùng đã réo lên tra khảo, nhưng có vẻ họ chỉ nhắm vào Long.

“hai người đánh lẻ hả?”

“đánh lẻ thì quay vô đây làm gì.”

tôi kéo chiếc ghế trống cạnh chỗ Lãm đang ngồi, rồi yên vị luôn vào đó trong cặp mắt thò lõ của Long.

chẳng hiểu sao, kể từ lúc được Lãm “gia sư” cho bài học Patin, tôi ko còn thấy e ngại cậu bạn ấy như vài ngày trước nữa.

“cậu băng cái này vào chân đi.”

“.....để làm gì?”

“như vậy để ko nhiễm trùng, và cậu cũng bớt đau”

“tôi ko sao.”

“.sao lại ko, tớ thấy nó nghiêm trọng áh…”

“ko sao mà. ko cần phải băng!”

nếu mà tôi kêu ai đó làm cái gì, tôi chỉ có thể 1 là năn nỉ họ, 2 là bỏ cuộc.

nhưng tại sao tôi phải năn nỉ Lãm khi việc này là tốt cho anh ta?

nghĩ vậy, tôi thất vọng nhét cái bịch bông băng, dầu xức...vào trong ba lô

và ko nói thêm câu nào.

Long chen cái ghế của mình vào giữa 2 chúng tôi, thản nhiên 1 cách... ko thể diễn tả được.

cậu ấy đặt lên bàn 2 phần ăn nhanh gồm gà popcorn

và nước Pepsi cola.

thậm chí cậu ấy còn ko thèm hỏi tôi thích ăn cái gì nữa.

>___<

....

buổi ăn uống diễn ra trong tiếng cười đùa của 4 người, trừ tôi, và Lãm.

nếu tôi chỉ bỏ từng miếng gà vào miệng nhai chóp chép, thì Lãm cứ ngồi nghịch những cái ống hút...

kéo, thắt, và búng nổ chúng.

tôi thề là tôi đã cố gắng ko trở thành kẻ ngoài cuộc, cũng cố nói những câu chuyện về bộ phim Cô nàng lắm chiêu, về Lindsay Lohan, rồi về ca khúc nào đó của phim..

nhưng tới khi họ nói chuyện tình yêu học trò, tôi bắt đầu câm như hến.

chính xác là tôi có biết gì đâu mà nói

với cái đề tài “tình yêu là gì” của họ.

“Yêu là ko bao giờ phải nói lời hối tiếc”

Thuý Lan nói câu ấy-hình như là rất nổi tiếng

và chống cằm suy tư, Thảo ngồi bên cạnh tặc luỡi, vẻ đồng tình...

“Yêu là cảm thấy cần ai đó lúc cô đơn.”

câu nói của Long mang 1 giọng hơi hơi nghiêm túc, nói “hơi hơi nghiêm túc” là bởi vì tôi cũng chưa rõ lắm về cậu ấy, nhưng nếu so ra vẻ thường thấy của Long, thì câu này có 70% xuất phát từ thật lòng.

dĩ nhiên chỉ là cảm nhận của tôi, nhưng với 4 cặp mắt còn lại nhìn Long ngơ ngẩn, tôi nghĩ là họ cũng thấy giống như tôi.

“hay thật, Long à!”

hai cô bạn khen thực sự và ánh mắt họ chứa chan tình cảm

dành cho “hot boy” Trí Long.

“tôi nghĩ Yêu là nhận thêm mỗi đứa 1 cột điểm dưới trung bình!”

hahahhaha

cả bọn cười sằng sặc trước câu nhận định của Hùng, tôi cũng cười theo...

12h30

“về thôi.”

sau 1 hồi im lặng ít nói, Lãm đề nghị, 5 đứa còn lại ngoại trừ tôi đều ko tán thành, họ bảo muốn đi cho hết ngày nghỉ...

“mày có về ko?”

kèm theo câu hỏi, Lãm nhìn Long sắc gọn, chờ câu trả lời của thằng bạn.

tôi cũng hồi hộp mong sao Long đồng ý, dù thái độ của cậu ấy có vẻ là ko...

“nếu mày muốn về, thì về.”

oh, thank you ^-^

tôi hí hửng quàng ba lô qua vai, rút túi móc tiền ra đưa cho Long

để trả phần ăn popcorn lúc nãy.

hic, lại tốn 1 mớ tiền quá mức chi bình thường rồi...

“gì đây?”

“huh? thì tiền trả món gà...”

“cất vào!!”

Long nói như quát khiến tôi bất ngờ, vừa bất ngờ vừa hoảng sợ...

trả tiền mà cũng bị mắng, sao vậy chứ!

“sau này Xuân đi với Long thì ko cần trả tiền!”

Thảo giải thích cho tôi nghe và kêu tôi cất tiền vào, rồi 2 cô bạn đó kéo tôi ra ngoài quán.

“tớ ko thể ăn mà ko trả tiền được.”

“đó là với ai chứ cậu làm vậy với Long, cậu ấy tự ái!”

“tự ái làm sao?”

“tóm lại là mặc kệ đi, Long giàu lắm!”

....

lý do của Thảo làm tôi thêm bực mình, cứ giàu thì là muốn quát ai thì quát sao??

tôi ko làm gì sai cả, tôi ko cần phải sợ....

khi Long vừa bước ra, tôi đến trước mặt cậu ấy và chìa ra số tiền ban nãy

“nếu mà cậu ko lấy thì từ nay về sau đừng có rủ tớ đi đâu nữa!”

vẻ mặt của Long giống như vừa bị ai đó tát nước vào mặt, cậu ấy khẽ mở miệng mấp máy, nhưng lại ko có lời nào được thốt ra..

mấy người bạn đều đứng quan sát trong thinh lặng, suốt 2 phút..