Xu Thiên Dẫn

Chương 42



lăng tiêu bảo điện thất tinh tụ, từ xưa đồng diệu diệc đồng vẫn

Thất tinh tụ lại trên Lăng Tiêu bảo điện, từ xưa cùng sáng nay nguyện cùng vẫn

*vẫn: tắt

“Thật ngại quá Thiên Xu, đến chậm một tí, viên Hiên Viên huyền châu lần trước dùng không tốt, ta nhờ Thiên Lý Nhãn tìm giúp hai viên khác.” Vũ Khúctinh quân tươi cười sáng lạn mở lòng bàn tay ra, hai viên bảo châu xoay quanh trên lòng bàn tay, hai viên châu này phát sáng bên trong, thế nhưng chúng tiên chỉ bằng cảm giác, đã biết đây vốn không phải châu ngọc bình thường, lại nghe người kia cười nói, “Hai viên bảo châu này, một tên Phục Hy, một gọi Đát Ân.”

Chúng tiên mở miệng cảm thán ‘ồ’ hết cả lên, thuở xa xưa có ba vị thần vương là Hiên Viên, Phục Hy, Đát Ân là các vị thần khai thiên chống đỡ cứu giúp thế nhân.

Vũ Khúc đem hai viên bảo châu cẩn thận đưa cho Thiên Xu, người kia trước mặt chúng tiên bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thái độ thu lại không ít, có chút cẩn thận cười làm lành: “Thiên Lý Nhãn vừa mới khôi phục hình người, ta không dám để cho hắn phải vất vả…” Nói xong le lưỡi, thấy Thiên Xu gật đầu liền ngoan ngoãn lui sang một bên.

Ngoài điện vang lên tiếng vỗ cánh, phong tức nóng cháy thổi vào đại điện, một đôi cánh dơi vảy đỏ xông vào điện! Lại có yêu nghiệt dám xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện!! Không đợi chúng tiên thét to, xích xà toàn thân lượn quanh bậc thềm trước điện, đảo mắt hóa thành một gã nam tử tóc hồng, mỗi bước chân đạp lên đất khô cằn lan tràn, nứt nẻ.

Xà yêu này dáng dấp bất cần đời, ôm cánh tay nhìn quanh bốn phía, quan sát cung điện hoa mỹ: “Thành thật mà nói, ta thật sự không thích tới nơi này đâu.” (bt, bạn cửu >_<) “Vì sao?” Bị quang mang của hắn che giấu, chúng tiên lúc này mới chú ý tới nam nhân phía sau hắn đang đi tới, tướng mạo giống như cương thi. “Sàn nhà lạnh lẽo.” “Lần sau mang theo thảm trải.” “…” Xà yêu tóc hồng lùi lại phía sau một bước, không thèm nhắc lại. Chúng tiên lí nào lại không biết lai lịch hai người này? Người có cam đảm cưỡi trên lưng minh xà thượng cổ, trừ bỏ Liêm Trinh tinh quân, trên chín tầng trời không có người thứ hai. Liêm Trinh mặt gỗ, từ trong lòng móc ra một viên bảo châu năm màu sặc sỡ, không nói một lời, trực tiếp giao vào trong tay Thiên Xu, một tay giao một tay nhận, thẳng thắn lưu loát. Nhưng thật ra xà yêu tóc hồng tỏ vẻ tức giận bất bình lầm bầm: “Thật vất vả mới tìm được thần châu năm màu, lão tử còn chưa ủ ấm đâu…” Trên trời có năm ngôi sao, dưới đất có ngũ hành. Thái Bạch kim tinh, Ti Mộc tuế tinh, Ti Thủy thần tinh, Ti Hỏa huỳnh hoặc, Ti Thổ trấn minh, năm ngôi sao quay quanh một trục tạo thành ngũ diệu, hợp lại thành châu, tên cổ là ngũ diệu bảo châu, người sở hữu viên bảo châu này thì vô luận tu loại pháp thuật thuộc bất kì thuộc tính nào trong số đó, đều tăng gấp trăm lần. Vì vậy viên châu này đối với yêu tộc chính là của quý, khiến yêu tộc người người muốn tranh đoạt, thảo nào xà yêu cực kỳ luyến tiếc. * diệu: mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều gọi là diệu, mặt trời, mặt trăng và năm ngôi sao, kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ hợp thành thất diệu, thời xưa chia ra để gọi bảy ngày trong tuần, ngày nhật diệu là ngày chủ nhật, ngày nguyệt diệu là ngày thứ hai, số còn lại theo thứ tự mà gọi. “Ngũ diệu tính là cái gì?!” Từ trong hư không hé ra một khe hở, ở bên trong truyền ra từng đợt từng đợt gió lạnh, kéo theo giọng quỷ khóc thần gào thê lương kinh khủng, ngay cả tiên gia trên điện học thức uyên bác, thế nhưng cũng không phải ai cũng có thể bình tĩnh khi nghe tiếng quỷ dưới mười tám tầng địa ngục. Từ bên trong lỗ hổng một tên nhóc nhảy ra, vừa rơi xuống đất thấy khuôn mặt nghiêm túc của Thiên Xu liền tươi cười rạng rỡ, không để ý ánh mắt chúng tiên liền lấy bảo châu từ trong lòng như hiến vật quý đưa đến trước mặt Thiên Xu: “Thiên Xu! Đây là dạ quang Như Ý Châu, là thần vật thượng cổ thời thiên địa sơ khai, nhất định có thể giúp ngươi xây lại tỏa yêu tháp!” “Hôm nay chỉ có thể trùng tu lại tỏa yêu tháp, cũng không thể giải quyết mối nguy trong thiên địa a?” Giọng nói từ sâu bên trong truyền ra, chợt thấy trước mắt xuất hiện một người mang dáng dấp thư sinh, người này tướng mạo thanh tú, nhưng cả người bao phủ âm khí, thậm chí so với ác quỷ dưới cửu tuyền còn nặng hơn vài phần. Hắn nhìn thoáng qua thiếu niên bộ dáng xun xoe như con cún nhỏ đứng trước mặt Thiên Xu, sâu trong đáy mắt hiện lên tia âm u, thâm thúy khó hiểu hệt như muốn gây xích mích thế nhưng đảo mắt một cái lại bày ra dáng vẻ tươi cười, hướng Thiên Xu chắp tay nói: “Tham Lang tinh quân, đã lâu không gặp.” Làm lễ xong xoay người hướng về phía Ngọc đế thăm hỏi. Thượng đế ánh mắt nghiền ngẫm liếc mắt là có thể hoàn toàn xem thấu vị Diêm La vương điện thứ ba khoác người chết da kia chẳng hề để ý nói: “Lúc này tựa hồ còn chưa tới định kỳ thập điện Diêm La lên Lăng Tiêu cung báo cáo công tác đi? Tống đế vương.” Tống đế vương nâng mi, chưa đáp lại, thiếu niên không nghĩ ngợi liền có ý bao che: “Chuyện quá khẩn cấp, chỉ vì muốn nhanh chóng đem bảo châu đưa đến tay Thiên Xu, là ta bảo Tống đế vương mở đôi mắt âm dương, Ngọc đế nếu muốn trách tội, Phá Quân nguyện một mình gánh chịu!” Vốn dĩ bạch diện thư sinh đang mang bộ mặt không đổi, lúc này lại tươi cười như gió xuân thổi tới, âm khí trên người cũng tán đi không ít, nâng tay lần thứ hai mở âm dương nói, “Vi thần mạo muội, xin cáo lui trước.” Giống như chưa dứt ý thiếu niên chớp mắt, ‘’Chờ ta trở về!” Dứt lời nhấc chân đi vào, tránh đường cho người kia rời đi. Âm khí còn chưa kịp tan hết, đột nhiên bên trong trộn lẫn ma tức cường liệt. Ma tộc cùng thiên tộc xưa nay không đội trời chung, càng không cần phải nói là ghé tới thiên cung, chúng tiên thấy vậy biến sắc đều xuất ra pháp khí, đợi cỗ ma tức tới gần, thế nhưng lại là vị thanh niên nam tử trong trang phục tiên sinh, nhìn hắn đoán rằng không thế nào có pháp lực lợi hại như thế, nhưng mà trong tay đang cầm viên châu, có ma lực khuynh thiên! Thanh niên mặt lộ vẻ mệt mỏi, giống như mới từ bậc thang trời lội bộ lên đây, thở hồng hộc, ngay cả nói cũng nói không được đầy đủ: “Cuối… cuối cùng cũng tới… Vù vù… Mệt chết ta…” Nghĩ đến không có tọa kỵ của tiên gia, muốn lên tới tầng mây trên cửu tiêu đính xác thực không dễ a. Chúng tiên mặc dù chưa từng đi qua Ma Vực, nhưng cũng nghe thấy, chỉ có trong tay chí bảo của Ma tôn, mới có năng lực tụ Ma Châu! Thế nhưng… Thần tiên đều nhận ra vị này, là Lộc Tồn tinh quân cũng là người có pháp lực thấp nhất thất nguyên. Mặc cho bọn hắn nghĩ rách da đầu cũng quyết không tin vị tinh quân này làm sao có phương pháp thâm nhập Ma Vực, đạt được bí bảo từ trong tay Ma tôn?! Cuồng thú rít gào, khiến hai lỗ tai của chúng tiên như muốn nổ vang, ngoài điện đột nhiên nảy ra lôi điện, sét đánh toát ra. Chỉ thấy là… là thanh sư bước vào điện, là sư cổ có hai đuôi, trong lúc đuôi nhẹ quét qua kéo tiếng sấm, mà đang ngồi trên lưng một tuấn mỹ nam tử tóc bạc trắng, tuy cả người tràn đầy yêu khí rồi lại mơ hồ lộ ra hương sen thơm ngát. Người tới chính là vị đã nằm trong hàng tinh quân, hôm nay là yêu đế chưởng quản chúng yêu vực—— Cư Môn tinh quân Thiên Tuyền. Yêu khí bừa bãi như vậy, há có thể được phép lên thiên đình?! Lúc này có tiên nhân kêu lên: “Yêu nghiệt lớn mật, dám xông vào Lăng Tiêu bảo điện?! Thiên binh thiên tướng ở đâu? Còn không mau mau ra bắt lấy hắn!!” Dứt lời bốn phía ngay lập tức cuồn cuộn, lôi thú bỗng nhiên mở mồm lớn rít gào đinh tai nhức óc, thú tính hung tàn, răng sắt vuốt thép, mắt tròn như chuông đồng xoay mình sát quang hiển lộ, nếu ai dám tiến lên mạo phạm vị yêu đế Thiên Tuyền này, chỉ sợ ngay lập tức bị chụp xé thành mảnh nhỏ. Trực nhật ở thiên cung mặc dù là thiên thú, nhưng thiên thú này đều đã bị tiên gia thu phục, dù có vuốt nhọn răng nanh sắc bén cũng không dám giơ nanh múa vuốt với chúng thiên nhân, làm sao có thể đối đầu với yêu súc hoang dại? Lúc này bị khí thế của đối phương trấn áp ngay tại chỗ. Chúng tiên trên điện mặt cũng đã đổi sắc, bị cuồng bạo ghê gớm của yêu thú không khỏi đều lui bước, nhất thời tạo một khoảng trống giữa bảy người. Vạt áo xanh khẽ động, một tay từ bên cạnh lộ ra, đặt ở trên trán lôi thú. “Trước mặt Đế quân, lại dám làm càn.” Ý tứ uy hiếp rõ ràng, tản mát ra từng trận sát khí, trong đôi mắt cự sư thú dù có vẻ không cam lòng thế nhưng cũng không rít gào nữa, mặc kệ tất thảy ngồi chồm hổm trước điện. Thiên Xu chuyển mắt nhìn về phía Thiên Tuyền, nhíu nói: “Ngươi hôm nay đứng đầu yêu giới, đây không phải là nơi ngươi có thể tới.” Lời này nghe vào trong tai khiến người thấy vô tình, cự tuyệt người ngàn dặm thế nhưng Thiên Tuyền chỉ là lắc đầu, không giải thích, bàn tay lộn lại, biến ra một túi tiền, bên trong đựng vật nặng, nhìn từ ngoài tựa hồ là những vật hình tròn. Không hổ là đứng đầu yêu vực, mang tới bảo châu không dùng viên tính mà dùng cả túi luôn. Thiên Xu cũng biết nhiều lời vô dụng, đưa tay nhận lấy, nhè nhẹ gật đầu. Một bên Vũ Khúc tinh quân nhìn hai người bọn hắn nói thêm mấy câu cũng không chết a, làm gì cứ thích giao lưu trong yên lặng, nhịn không được nhìn sang hai bên trái phải Văn Khúc tinh đang cười khẽ không khỏi oán giận nói: “Lẽ nào nói thêm vài câu sẽ mệt lắm à?” Văn Khúc tinh tỏ vẻ bí hiểm: “Lúc này không tiếng động thắng nhiều lời…” Bắc đẩu tụ tập trên Côn Lôn, dùng khí trong trời đất để dưỡng vật cứu người. Vị thứ nhất Tham Lang tinh quân, người thứ hai là Cự Môn tinh quân Thiên Tuyền, thứ ba chính là vị Lộc Tồn tinh quân Thiên Ki, người thứ tư đích thị Văn Khúc tinh quân Thiên Quyền, người thứ năm là Ngọc Hoành Liêm Trinh tinh quân, người thứ sáu Khai Dương Vũ Khúc tinh quân, người cuối cùng chính là Phá Quân Diêu Quang. Bảy vị này, chính là những người lúc đầu nhận thiên mệnh hạ phàm, tìm châu trùng kiến lại tháp trời, thất nguyên tinh quân hạ phàm giải hạn! Thất nguyên tề tụ, bất kì một vị trong số đó cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, chúng thần tiên lúc trước vênh váo tự đắc, lúc này không dám mở miệng nói ẩu nói tả, không thể làm gì khác hơn là chuyển mắt nhìn về phía Đế Quân ngồi trên ghế rồng, chỉ có Quân thượng mới có khả năng dùng sấm sét ra oai chèn ép những … tiên nhân thượng cổ hoàn toàn không nhìn thiên quy giới luật này. Thế nhưng Ngọc đế bên trên lại không lộ ra chút biểu tình phiền não gì, trái lại có chút ước ao quan sát cự thanh sư: “Thuở xưa không thể bắt được lôi thú làm tọa kỵ, hôm nay nhìn thấy xác thực cảm thấy đáng tiếc a…” Lúc này hắn tựa hồ đã nhìn chán mấy trò khôi hài, từ trên ghế đứng dậy, chúng tiên vội vã khom người cúi đầu, Ngọc đế mắt sáng như đuốc, nhưng không nhìn tới còn lại người, chỉ trông mong nhìn về phía Thiên Xu. “Trẫm từng hạ pháp chỉ, ‘ người nghịch thiên giết không tha. ’ ” Theo thanh âm của hắn, từ trong tay áo của Thiên Xu cuộn vải lụa lộ ra một tầng sáng chói, chỗ để thiên chỉ. “Trẫm mệnh lệnh cho khanh, y theo ý chỉ hành sự. Đi đi!” Vạt long bào vàng óng phất lên, rời khỏi điện. Ngay cả Ngọc đế cũng chưa nói lời trách cứ, chúng tiên nhân không có lập trường dây dưa thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là đều dùng ánh mắt như đao đứng ở trong điện trừng bảy vị tinh quân, sau đó căm giận rời đi. “Sai lầm.” Đợi mọi người rời đi, thật vất vả bên trong đại điện mới an tĩnh lại, lúc này vang lên một tiếng gầm kiềm chế đã lâu. Thiên Xu mới vừa rồi bị chúng tiên bốn phía té tát vào người vẫn bất động, lúc này mắt thấy vị tinh quân đồng tông lửa giận nói ra lời này, thiếu đều trên ót nhảy thêm mấy cái gân xanh nữa thôi. Vô ý thức đón nhận phải nhãn thần sắc bén, Vũ Khúc tinh quân phi thường bất hạnh bị người đánh dẹp: “Khai Dương!! Thiên Quân phạt ngươi ở Thiên Phong ba ngàn năm, bây giờ còn chưa được ba trăm năm, không có pháp chỉ của Thiên Quân, ngươi thế nhưng lại dám xông ra ngoài?! Vũ Khúc bày ra biểu tình ‘ta cũng không thể tránh được’, nỉ non nói: “Cũng tại Thiên Lý Nhãn bảo rằng nhìn thấy ngươi bị chúng tiên vây tấp, ta cũng biết bọn họ nhàn rỗi không có việc gì lại thích lải nhải hơn một nghìn năm…” Thiên Xu chán nản, đang muốn trách thêm, ai ngờ lọt vào trong tầm mắt là xích xà kiêu ngạo trên người dát vảy, cái bộ dạng yêu quái ở trên Lăng Tiêu bảo điện không kiêng nể gì cả duỗi người chướng mắt khó quên. “Ngọc Hoành, không phải bảo ngươi giáo hóa ác yêu này sao? Này nhìn xem, yêu quái này đúng là không dạy đến nơi mà.” Liêm Trinh tinh quân mặt đơ như gỗ mộc, không chút biểu tình, gật đầu, xoay người, vươn tay nhắc tới, nắm lấy cách chỗ yếu hại bảy tấc của xích xà cất bước, tha ra bên ngoài điện quăng …”Hưu ——!!” một phát, tiếng vật nặng chạm đất phía xa xa. Người kia thẹn quá thành giận rống to, âm thanh dần dần đi xa: “Phi Liêm, ngươi đồ hỗn đản này!! Có người nào như ngươi không, qua sông là đoạn cầu hả?! ——” nam nhân vẫn như cũ trên mặt không chút biểu tình, xoay người đóng cửa lại, vỗ vỗ tay bụi trên tay, thành công trở về. Bên kia Thiên Xu đang nhìn thẳng tới một vị thở hỗn hển Lộc Tồn tinh: “Thiên Ki, bảo châu ngươi vừa mới đưa tới có lai lịch ra sao?” “Á… Cái kia à…” Thấy hắn hàm hồ không nói, Thiên Xu nhãn thần biến lạnh: “Tụ Ma Châu tín vật của Ma tôn.” Mắt thấy đúng không thể gạt được, Lộc Tồn không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật: “Âu Dương đi một chuyến Ma giới, nghe nói Ma tôn đối với hắn có vài phần kính trọng, còn giống như dự định truyền ngôi cho hắn…” Nghĩ tới người kia, thật vất vả mới ném được cái vị trí võ lâm minh chủ để đi ra ngoài, còn chưa được tiêu dao vài ngày, quay đầu lại không hiểu ra sao lại bị Ma tôn nhớ thương. Cùng yêu làm bạn, cùng ma đồng hành, Thiên Xu nghĩ không biết tu vi của hắn cho dù tăng thêm một thần, cũng không thể nào thản nhiên đối mặt với những cái tên này… không phải một, hai ba … có một cỗ xung động muốn trực tiếp dùng Bàn Cổ tạc tiễn mấy tên này tới vòng luân hồi luôn đi cho nó thanh thản. “Thiên Xu, xin lỗi… Ta biết sai rồi! Ta không nên mở âm dương, còn xông vào Lăng Tiêu bảo điện…” Còn không chờ Thiên Xu đụng tới, Phá Quân liền lộ ra biểu tình nơm nớp lo sợ, đáng thương hề hề. Nhìn qua, hắn thấy thiếu niên tựa như biết bản thân đã làm sai chuyện, hài tử chỉ chờ gia trưởng phê bình, khiến cho người xem không đành lòng chỉ trích. “Ha ha!” Bên tai đột ngột vang lên tiếng ho, hợp thời dẫn dắt dời lực chú ý của mọi người, Văn Khúc dời đi nắm tay đặt bên môi, cười tủm tỉm xem xét Thiên Xu. Nếu luận sai lầm, ắt hẳn bản thân hắn là tinh quân mà phạm tội bỏ qua thiên nguyên vạn thọ nghịch luân hồi chỉ sợ là đứng mũi chịu sào, thế nhưng thái độ của hắn vẫn cứ thong dong, thật giống như hắn hoàn toàn không có sai. “Việc cấp bách lúc này, chính là để ta mang bảo châu tới tỏa yêu tháp thử một lần xem sao. Rồi sau đó, lúc thiên địa ổn thỏa, lại nói tiếp ha?” Nói cũng có lý, Thiên Xu trong lòng biết việc này không nên chậm trễ. Vì vậy cũng không cần nhiều lời nữa, nói: “Giờ bản quân lên đường, các ngươi cứ nghỉ ở đây chờ.” “Ta đi theo ngươi!” “Ta cũng đi!” Vũ Khúc cùng Phá Quân trăm miệng một lời. Vũ Khúc vội vàng giải thích nói: “Để ta đi đi! Trước khi đi, Thiên Lý Nhãn có nói nhìn thấy Ứng Long cùng mười hai tường long hộ giáp có xuất hiện ở tỏa yêu tháp!!” Văn Khúc cười nhạt, Lộc Tồn nhíu mày, Liêm Trinh trước sau như như mặt như tượng gỗ, nhưng thấy thần sắc của bọn hắn, cũng không dự định khoanh tay đứng nhìn. “Không cần.” Nhưng quyết định của khôi thủ thất nguyên, luôn luôn không đổi. Ngoài điện chim loan xanh hót vang, Thiên Xu xoay người ly khai, ai ngờ lớp đất vàng dưới chân thổi nhẹ, ngăn cản hắn đích lối đi. Vẫn chưa từng mở miệng, yêu đế tóc bạc cuối cùng nói: “Bắc Đẩu thất nguyên tinh, từ xưa cùng sinh, dĩ nhiên chết cũng cùng chỗ.”