Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 50: Tâm địa xấu xa



Hoành Hạ và Nhĩ Tương đi theo Nguyệt Ly Phong đến đại sảnh Mạc phủ, vòng qua tiểu đình Thúy Trúc, bước dọc theo hành lang tĩnh mịch, mặt trời ảm đạm ngả về tây, ngọn đèn le lói treo cao, dịu dàng soi sáng đến cuối hành lang, cái nóng bức ban ngày dường như đã nhường lại mát mẻ cho màn đêm huyền bí.

Lúc sắp đi đến chỗ khúc quanh hành lang, khóe mắt Hoành Hạ đột nhiên co giật, thoáng nhìn bóng người đi ra từ viện Thúy Trúc, hắn quay lại nhìn suýt nữa bị dọa đến nhảy dựng, “Mẹ ơi, Thất sư thúc?”

Hành động của Hoành Hạ, vừa vặn đụng trúng bả vai bên phải Nhĩ Tương, Nhĩ Tương ôm cánh tay bị ăn đau liếc nhìn Hoành Hạ một cái, sau đó nhìn sang viện Thúy Trúc, đúng lúc bắt gặp Sở Lương Âm từ nơi đó chui ra, hắn cũng giật mình, “Thất sư thúc? Không phải người đang ngủ sao?”

Nguyệt Ly Phong đi phía trước đột ngột dừng bước, thản nhiên xoay người lại, nhìn Sở Lương Âm bước ra từ rừng trúc, khẽ nhấc chân nhảy qua lan can hàng lang, dưới ánh sáng mờ ảo hắn không nhìn thấy rõ sắc mặt của nàng, nhưng rõ ràng hắn rất bất ngờ, liếc nhìn sang nơi Sở Lương Âm đi ra, khóe môi khẽ nhếch lên, cười như không cười.

“Gọi cái gì mà gọi? Gặp ma à?” Sở Lương Âm nhảy qua hành lang, giơ tay gõ lên đầu Hoành Hạ một cái, Hoành Hạ nghẹn ngào lại không dám lớn tiếng nói lại, chỉ lui về sau trốn tránh.

Nhĩ Tương dựa lưng vào tường, hắn khó hiểu nhìn Sở Lương Âm, “Thất sư thúc, không phải người đang ngủ sao? Thế nào lại đi ra từ trong rừng trúc?”

“Ai nói ngươi bà đây đang ngủ hử?” Sở Lương Âm trả lời hắn, sau đó ngoảnh lại nhìn Nguyệt Ly Phong, trên môi hiện ra nụ cười lạnh lẽo, “Họ Nguyệt kia, hôm nay ngươi tính kế lão nương, vui vẻ lắm à?”

Nguyệt Ly Phong nở nụ cười rạng rỡ như vầng trăng trên cao, chỉ có thể nhìn mà không sờ được, “Không tồi lắm.” Thái độ của hắn rất nghiêm tốn.

Sở Lương Âm nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở đây là Mạc phủ không thể làm gì khác, nàng bước tới gần hắn, Hoành Hạ và Nhĩ Tương đi một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, lo lắng Sở Lương Âm sẽ động thủ.

Nhưng Sở Lương Âm cũng không ra tay, chỉ xít lại gần Nguyệt Ly Phong hơn, hắn lui về phía sau, nàng lại bước lên, Hoành Hạ và Nhĩ Tương khó hiểu nhìn động tác quỷ dị của hai người trên hành lang.

Bỗng dưng, cánh tay Sở Lương Âm động một cái, tay không cầm kiếm chợt giơ lên trước mặt Nguyệt Ly Phong, Hoành Hạ và Nhĩ Tương nheo mắt lại, muốn đánh nhau???

Trong nháy mắt Nguyệt Ly Phong ở bên kia cũng nhíu mày, con ngươi co lại nhìn vật Sở Lương Âm đang cầm, sắc mặt không khá hơn là bao, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi bóng dáng hai người, một người cười đắc ý một người cứng đờ, Hoành Hạ và Nhĩ Tương vội bước đến, lúc này mới nhìn rõ vật trong tay Sở Lương Âm là cái gì, đó chính là miếng ngọc được lấy ra từ trong cổ họng người chết.

Nguyệt Ly Phong giơ tay lên, chính xác bắt lấy cổ tay Sở Lương Âm hướng về chỗ khác, nhưng tay Sở Lương Âm như cột đá vậy, không sao nhúc nhích được, đốt ngón tay Nguyệt Ly Phong trở nên trắng bệch, có thể thấy hắn dùng bao nhiêu sức lực.

“Lấy ra chỗ khác.” Nguyệt Ly Phong cắn răng mở miệng nói, hắn nín thở, có thể thấy đối với vật trước mắt có bao nhiêu ghê tởm.

Sở Lương Âm đắc ý, hất cằm nói, “Không lấy ra đấy.”

Nguyệt Ly Phong nhắm mắt, sau đó buông cổ tay nàng ra, cùng lúc này cả người thối lui, giống như trên thắt lưng có một sợi dây thừng lôi kéo, trong chớp mắt đã lui ra bên ngoài ba thước, nhưng động tác Sở Lương Âm nhanh hơn, tích tắc đã đuổi kịp, dồn cả người Nguyệt Ly Phong vào một góc hành lang, lưng hắn dựa vào lan can, nàng cố tình quơ qua quơ lại miếng ngọc trước mặt Nguyệt Ly Phong, nếu không thể đánh nhau với hắn, vậy phải làm cho hắn thấy buồn nôn mới được.

Thấy Sở Lương Âm cầm miếng ngọc hướng đến trước mặt mình, Nguyệt Ly Phong liền tránh né, hai người một ngửa ra sau một nghiêng về trước, dưới ánh trăng khuyết bóng dáng hai người đổ dài trên hành lang.

Suýt tý nữa cả người Nguyệt Ly Phong đã ngửa ra sau thành một góc chín mươi độ, Sở Lương Âm thích thúc khom lưng cầm miếng ngọc kia trêu chọc hắn, nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của hắn, nàng càng thấy sung sướng.

Hoành Hạ và Nhĩ Tương ở bên kia há hốc mồm đứng xem, hai người này có định biểu diễn xiếc cũng phải tìm chỗ không người chứ, lỡ như người ngoài nhìn vào không nói Tùng Vụ môn có nội chiến nhưng nhất định sẽ đồn loạn tin bậy bạ, sư thúc với sư điệt đang làm cái gì thế kia?

Hoành Hạ và Nhĩ Tương ngẩn người một lúc, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, đợi đến khi tập trung nhìn lại, đã thấy có một người đứng bên cạnh Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong, người đó mặc trường sam mộc mạc màu xanh lơ, dáng người gầy gò như núi xa trong sương mù, chẳng ai khác là Gia Cát Vô Phạm.

“Lương Âm đang làm cái gì vậy?” Gia Cát Vô Phạm một tay bắt lấy cánh tay Sở Lương Âm kéo nàng đứng lên, Nguyệt Ly Phong ở bên kia cũng thoát được sự chèn ép của Sở Lương Âm, mặc dù thoạt nhìn có vẻ chật vật, nhưng sắc mặt bình tĩnh cũng không vãn hồi được bao nhiêu.

“Gia Cát? Sao huynh lại đến đây?” Tâm tình Sở Lương Âm không tệ, thu hồi miếng ngọc trong tay, nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Ly Phong, nàng càng thêm hả hê thích thú.

“Ban đêm cô không trở về khách điếm, Ninh tiểu thư lo lắng cho cô, nên ta đến xem thế nào.” Gia Cát Vô Phạm đem hết tất cả hành động của Sở Lương Âm thu vào mắt, giống như đã đoán được vừa nãy nàng mới làm gì.

“Huynh ở đâu đi vào thế?” Ninh Chiêu Nhiên cũng không có ý định đến Mạc phủ này.

“Đương nhiên là từ cửa chính rồi.” Gia Cát Vô Phạm bật cười, chẳng lẽ ai cũng như nàng, thích trèo tường vào.

Sở Lương Âm gật đầu, “Cũng đúng, cho dù Gia Cát công tử huynh ở cùng một phòng với tiểu thiếp của Mạc Thiên Tuyệt thì ông ta cũng không có lời nào dị nghị.” Mấu chốt chính là người này rất đứng đắn, đứng đắn đến nỗi không giống người trần tục.

Gia Cát Vô Phạm không nói gì, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hoành Hạ và Nhĩ Tương thở phào nhẹ nhõm, nếu Gia Cát công tử đến đây, như vậy Thất sư thúc sẽ không táy máy tay chân nữa.

“Thất sư thúc, công tử, Gia Cát công tử, dạ tiệc cũng đã bắt đầu, chúng ta mau đi thôi.” Hoành Hạ lên tiếng, thật ra hắn rất muốn nhanh chóng cách xa Sở Lương Âm càng xa càng tốt.

Sở Lương Âm quét mắt nhìn Hoành Hạ một cái, Hoành Hạ lập tức cúi đầu.

“Đi thôi.” Sở Lương Âm lén cười, một tay cầm kiếm xoay người đi nhanh về phía trước.

Nguyệt Ly Phong và Gia Cát Vô Phạm sóng vai bước đi, khí chất hai người tương tự nhau nhưng vẫn có chút khác biệt, một người tựa như vầng trăng trên cao một người lại như đóa sen trắng trong hồ, không quan tâm đến thế sự vô thường, lúc hai người sóng vai, Hoành Hạ và Nhĩ Tương ở phía sau quan sát, vốn tưởng hai người có khí chất giống nhau nhất định sẽ trở thành bạn bè, nhưng không chuyện gì là không thể xảy ra, trái lại Gia Cát công tử và Thất sư thúc rất gần gũi, có đôi khi chuyện đời thật khiến cho người ta mơ hồ.

Sở Lương Âm ung dung đi trước, mấy tảng đá bên đường đều được thắp đèn lưu ly sáng rực, trăng non vừa mới lấp ló trên bầu trời, ánh sáng của trăng hòa quyện với ánh sáng ngọn đèn lưu ly dưới đất, chẳng thể phân biệt đâu là đèn đâu là trăng.

Nàng ngẩng cao đầu đi, mặc dù nàng biết phía trước là đại sảnh, nhưng trên thực tế phía trước có đại sảnh hay không, nàng lại không biết. Lúc đi ngang qua hòn non bộ, bước chân đột ngột chậm lại, sau đó dừng hẳn, trái lại khiến người phía sau bị dọa đến giật mình.

Gia Cát Vô Phạm bước lên trước, vừa định mở miệng, liền nín thở, nhìn theo hướng Sở Lương đang nhìn, con đường bên cạnh hòn non bộ, bên kia dường như truyền đến tiếng người nói chuyện.

Hoành Hạ và Nhĩ Tương rất hiếu kỳ, hai người liếc nhìn nhau, sau đó bước lên theo, đẩy Nguyệt Ly Phong một cái, ý bảo hắn đi theo bọn họ qua đấy nhìn thử. Nếu như là trước đây Nguyệt Ly Phong sẽ không làm những chuyện rình mò này, nhưng có lẽ do hôm nay có Gia Cát Vô Phạm ở đây, hắn cũng không thấy có gì là không hợp lý cả, thế nên theo hai người kia đứng rình xem.