Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 13: Công tử Vô Phạm



Lễ hội hoa mẫu đơn ở Tấn thành là ngày hội đặc biệt nhất ở Giang Nam Đại Tề, bởi vì khí hậu và độ ẩm bốn mùa ở Tấn thành vừa phải, hơn nữa rất phù hợp với sinh trưởng của cây mẫu đơn. Mặt khác vì khu vực Tấn thành khá đặc biệt, mỗi khi đến Hạ Chí, cũng chính là lúc cây mẫu đơn nở hoa, từ lúc hoa nở đến lúc hoa tàn chỉ có hai mươi ngày nên mỗi khi đến mùa này, có vô số người đến Tấn thành chỉ vì muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của loài hoa được xưng là ‘vua của các loài hoa’.

Ngồi xe ngựa nửa tháng, người của thần giáo Ma Nha cũng đã trở về, chỉ để lại người đánh xe, Thần Ngũ xin các nàng ở lại nhưng bị Ninh Chiêu Nhiên đuổi đi, hắn tưởng cái đầu đỏ chôm chôm của hắn bình thường chắc, đi tới đâu là tô điểm phong cảnh tới đó, các nàng vẫn chưa chán sống đâu.

Càng đến gần Tấn thành, thời tiết liền mát mẻ, tuy đang là mùa hè, nhưng Tấn thành là nơi khá độc đáo, không cần biết xung quanh thành trì có nóng bao nhiêu thì nơi này vĩnh viễn có nhiệt độ như vậy.

“Có thể tối mai chúng ta sẽ đến Tấn thành, hôm nay tìm chỗ ngủ lại đi, đi suốt một ngày một đêm như vậy, ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi.” Ninh Chiêu Nhiên lo lắng nói, nghe thì có vẻ đau lòng vì con ngựa, nhưng thật ra là đang đau lòng bản thân.

“Được, nhưng ta cảnh cáo cô, bớt gây phiền toái cho ta.” Xe ngựa cố ý đi một chuyến đến Sơn Thành, để Ninh Chiêu Nhiên có thể lấy lại nhuyễn tiên, nhìn nhuyễn tiên trong tay, thấy càng phiền hơn, trên đường đi gặp không ít người nhận ra thân phận của nàng, quất roi lên, nàng đem hai chữ ma nữ phát huy đến trình độ cao nhất, Sở Lương Âm hết sức buồn bực, nghĩ kỹ lại, nàng đắc tội không ít người, phần lớn đều bởi vì Ninh Chiêu Nhiên.

“Hì hì, ta biết rồi, sắp đến Tấn thành, nhất định cũng có người trong giang hồ đến đây. Chỉ cần không ai đến gây sự với ta, ta tuyệt đối sẽ không động thủ.” Nhuyễn tiên đỏ như lửa quấn bên hông, kết hợp quần đỏ càng làm tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của nàng.

Xe ngựa đi vào một trấn nhỏ, chưa tới nơi, đã nghe tiếng ồn ào do kiếm va chạm truyền đến, vén rèm cửa sổ lên, Sở Lương Âm nhìn ra bên ngoài, người ăn mặc như giang hồ không ít, hèn chi náo nhiệt như thế, có lẽ đều cùng mục đích như các nàng, chuẩn bị đến Tấn thành nên tạt ngang qua đây nghỉ ngơi.

Bỗng dưng, bên trong đám người đó, có điểm màu xanh lơ đập vào mắt, bóng dáng người nọ như có ma lực gì đó, nơi hắn vừa đi qua tất cả mọi người đều quay lại ngoáy nhìn, thời tiết nơi này lúc tối khá hanh, màu xanh đó tựa như mây bay trên bầu trời, khiến cho phiền não trong lòng người ta phút chốc tan biến.

“Dừng xe.” Sở Lương Âm hô một tiếng, đứng dậy, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, Ninh Chiêu Nhiên sửng sốt, sau đó cũng bước ra theo, đứng trên xe, nhìn thấy chỗ Sở Lương Âm chạy đến chỗ kia, trong tích tắc sắc mặt nàng thay đổi, hai giây sau nàng liền xoay người chui vào trong.

Sở Lương Âm sải bước đi tới chỗ bóng người mặc áo xanh lơ, người nọ dường như cũng nghe phía sau có tiếng bước chân, chợt xoay người lại, Sở Lương Âm vừa hay đến cạnh hắn, khoác tay lên vai hắn, thân thiết gọi “Gia Cát.”

Gương mặt sạch sẽ hiện ngay trước mắt, đôi mắt sáng, nở nụ cười ấm áp và dịu dàng, trường sam màu xanh của hắn dính đầy bụi phong trần, nhưng như thế cũng không ngăn được hơi thở thoát trần của hắn, hắn chính là Gia Cát Vô Phạm.

“Lương Âm.” Vừa nhìn thấy Sở Lương Âm, nụ cười trên môi Gia Cát Vô Phạm càng tăng thêm vài phần, khiến cả người hắn bớt đi vài phần tiên khí, mà sinh ra một ít nhân khí.

“Gia Cát huynh cũng muốn đến Tấn thành sao?” Để tay xuống, Sở Lương Âm quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó khẽ nhíu mày hỏi, “Chậc chậc, Gia Cát Vô Phạm, lần này huynh đã mấy ngày không ăn cơm?” Sở Lương Âm đã ngao du khắp núi Nam biển Bắc nhiều năm, tình cờ gặp Gia Cát Vô Phạm cũng bốn năm lần gì đó, mỗi lần gặp mặt, trên người hắn cũng không có xu nào dính túi, hắn đi bộ cũng không biết ngựa đã đi đâu mất rồi, chắc chắn đã mấy ngày chưa ăn cơm.

Gia Cát Vô Phạm nghe vậy, cười lạnh nhạt, “Chỉ mới ba ngày thôi.”

Sở Lương Âm ngạc nhiên trợn mắt, “Chỉ mới ba ngày thôi? Gia Cát huynh không thể làm người bình thường được sao? Cứu tế người nghèo khổ là việc tốt nhưng cũng không thể vì vậy mà để bản thân chết đói!” Nếu cởi truồng không bị gọi là thất lễ, chắc chắn hắn cũng sẽ cởi hết quần áo mình tặng cho người ta.

Đôi mặt trong trẻo cong lên như trăng non, “Cũng chưa chết đói mà.”

Trên mặt Sở Lương Âm lộ rõ sự bất đắc dĩ, nắm lấy ống tay áo của hắn, thô lỗ kéo hắn đi vào trong trấn, “Đi vào đây, ta dẫn huynh đi ăn cơm.”

Gia Cát Vô Phạm cũng để mặc cho nàng kéo mình đi, hai người hòa vào dòng người, những người đi đường đều nhìn hai người họ.

Ninh Chiêu Nhiên vẫn ở bên trong xe ngựa, vụng trộm nhìn ra ngoài, khẽ thở dài, buông rèm che dựa lưng vào vách xe, buồn bã hiện rõ trên mặt, “Đi thôi, đi theo Sở Lương Âm.”

“Dạ.” Người bên ngoài đáp lại, sau đó dẫn xe ngựa theo dòng người vào trấn nhỏ.

Sở Lương Âm lôi kéo Gia Cát Vô Phạm đến trước cửa một tửu lâu nhìn khá sa hoa, bên trong có khá nhiều người, phần lớn đều là người giang hồ, ăn mặc đơn giản, đao kiến để trên bàn, bầu không khí trong tửu lâu có hơi quái dị.

“Chưởng quầy, mang thức ăn ngon của tửu lâu với một bầu thượng hạng ra đây, nhanh lên.” Sở Lương Âm vào cửa cũng không nhìn xung quanh, tiện tay ném một khối bạc vụn, rơi chính xác vào tay chưởng quầy, sau đó dẫn Gia Cát Vô Phạm ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cho dù những người trong phòng đang chú ý đến họ, nàng cũng làm như không thấy.

“Mỗi lần gặp được Lương Âm, ta liền được no bụng.” Gia Cát Vô Phạm tự chế giễu bản thân, quen nàng nhiều năm như vậy, chuyện đầu tiên nàng làm dường như là dẫn hắn đi ăn cơm.

“Bớt nói đi, chẳng lẽ để ta nhìn huynh chết đói à?” Tùy tiện lấy kiếm trong tay để lên bàn, phát ra tiếng vang lớn, tầm mắt những người vừa quan sát bọn họ liền dừng lên trên thanh kiếm, sau đó cũng không dám nhìn nữa.

“Ha ha.” Gia Cát Vô Phạm cười nhạt lắc đầu, diện mạo thoát trần như vậy khiến người đui mù hơn nữa còn cảm thấy không thể chạm tới được.

“Không phải huynh cũng muốn đến Tấn thành xem lễ hội hoa mẫu đơn chứ?” Sở Lương Âm để tay lên chống cằm, dáng vẻ rất tự cao tự đại.

“Tùy tiện đi thôi, cũng không có tính toán gì.” Gia Cát Vô Phạm cũng nhìn nàng, đôi mắt trong mắt như phản chiếu ra gương mặt Sở Lương Âm, tuấn tú nhưng mang theo vài phần sắc bén.

“Vậy đi theo ta đi, đúng dịp ta với Ninh Chiêu Nhiên cũng đến Tấn thành.” Đùa bỡn chén trà trên bàn, Sở Lương Âm mời nói.

Gia Cát Vô Phạm hơi nắm chặt tay, “Được.” Một chữ đơn giản, dường như từ lúc hắn bết nói chuyện đến giờ đều nói đơn giản như vậy, giọng nói trầm bổng êm tai thật khiến người ta muốn say.

Cửa mở ra, bóng người áo đỏ xuất hiện, những người trong này đồng thời nhìn sang, nhìn thấy nhuyễn tiên màu đỏ bên hông Ninh Chiêu Nhiên thì không khỏi biến sắc, tay cũng không tự chủ mà cầm binh khí lên, ngoài Sở Lương Âm đang ngồi bên kia, không khí trong tửu lâu chợt xuống thấp.

Nhưng Ninh Chiêu Nhiên cũng làm như không thấy hành động của những người đó, tiêu sái đến bàn Sở Lương Âm, kéo ghế ngồi xuống, nhìn lướt qua Gia Cát Vô Phạm chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

Gia Cát Vô Phạm nhìn Ninh Chiêu Nhiên, thần sắc cũng không thay đổi, nhưng có thể nhìn thấy được sự xa cách trong nụ cười nhàn nhạt của hắn, “Ninh tiểu thư.”

Ninh Chiêu Nhiên gật đầu nhìn chỗ khác, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt không tránh khỏi sự ưu buồn, hắn luôn lạnh nhạt với nàng như thế.