Xin Lỗi! Tôi Không Dùng Đồ Cũ

Chương 2: Vẫn chỉ là đồ Cũ



Một năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Chỉ là khoảng thời gian đó đủ để làm mờ đi vài thứ, trong ký ức của một số người.

Một năm sau.

Minh Quân ngồi lặng thinh ở chiếc ghế đá phía sau trường. Nhắm mắt, ngả người tựa hẳn vào ghế đá. Hắn muốn tìm lại một chút bình yên cho tâm trạng ngổn ngang của mình. Chỗ này - ngực trái của hắn vẫn luôn nhói lên khi hắn nghĩ về người con gái ấy. Hắn thật sự muốn biết, thật ra người đó đã phải tổn thương đến bao nhiêu, mới có thể vứt bỏ tình cảm ba năm dễ dàng như thế? Thật là cô không còn một chút lưu luyến nào với hắn ư? Hay là sự thật cô không yêu hắn nhiều như cô từng nói? Chưa bao giờ hắn thấy bất lực đến thế. Một lần nữa, câu nói của Thiên Linh lại vang lên trong đầu hắn: "Anh chỉ là đồ cũ bỏ đi." Hắn cười khổ.

Thiên Linh chậm rãi xách cặp ra về, nhưng hình ảnh cô đơn của người con trai ấy khiến bước chân cô lưu lại. Từ bao giờ, Hoàng Minh Quân - chàng công tử hào hoa ấy lại khoác lên mình dáng vẻ như thế? Cô chuyển tầm nhìn, bước chân trở nên đều đặn hơn. Trái tim nhói lên, Thiên Linh thấy lòng mình chua xót. Phải! Đó là hình bóng đã chiếm ngự trong trái tim cô suốt ba năm, và giờ đây, nếu có ai đó hỏi cô còn lưu luyến hắn không, trả lời không chỉ e là cô đang nói dối. Thật ra, sâu trong lòng cô vẫn còn tồn tại cảm giác. Chỉ có điều, nhiêu đó còn sót lại là không đủ để cô có thể bỏ qua hết mọi chuyện.

Ra đến cổng trường, mở điện thoại xem giờ, Thiên Linh đứng chờ bạn đến đón. Nhưng hình ảnh phía bên kia đường khiến ánh mắt cô một lần nữa dừng lại. Cô gái đó, chính là Trần Thảo Ly, kẻ thù không đội trời chung với cô. Nhưng giờ đây, cô ta cũng như Quân, kể từ ngày hôm đó, như trở thành một con người khác. Ánh mắt buồn, luôn nhìn vào mông lung. Linh luôn cảm thấy giật mình khi nhìn vào đôi mắt ấy. Thu hồi ánh mắt, cô muốn gạt phăng ngay cái cảm giác đang làm cô khó chịu này. Đã rất nhiều lần cô nghiêm túc suy nghĩ về chuyện của ba người, nhưng được một lúc đầu cô lại âm ỉ đau, cả trái tim của cô nữa như tồn tại bàn tay vô hình nào đó, bóp chặt trái tim cô làm cô nghẹt thở. Chuyện của bọn cô, tại sao lại trở nên như vậy?

Tối, đang nằm lăn lóc bên máy tính thì điện thoại reo. Số điện thoại đó chưa bao giờ được lưu nhưng đã hằn sâu trong tâm trí cô. Đã bao nhiêu lần cô nhẩm đọc dòng số đó? Đã bao đêm cô ôm trái tim thổn thức chờ tin nhắn hồi âm từ chủ nhân của số điện thoại đó? Chuông điện thoại tắt, kéo cô khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Ngón tay đặt trên phím trả lời vẫn chưa kịp bấm. Không hiểu sao, cô lại thấy tiếc rẻ. Thở dài, đang định vứt điện thoại xuống thì một lần nữa con số đó lại nhấp nháy giữa màn hình điện thoại. Không để xảy ra trường hợp như lần trước, lần này, cô dứt khoát nhấn nút trả lời:

- Anh đây.

- Ừ. Có chuyện gì không?

- Gặp nhau chút nhé? - Như sợ cô sẽ từ chối, Minh Quân gấp gáp nói tiếp - Mai anh sang Pháp rồi. Có lẽ, sẽ rất lâu mới gặp lại.

Hai người hẹn nhau ở một quán cafe nhỏ gần nhà Thiên Linh. Vừa đẩy cửa bước vào, trái tim cô lại rung lên vì dáng vẻ của hắn ta. Vẫn là cái vẻ cô đơn đó. Cô thấy ghét hắn của hiện tại. Tiếng bước chân kéo Quân trở về với hiện tại, nhìn người con gái đang đi lại phía mình, trái tim hắn thấy ấm áp. Tiếc là cảm giác đó không tồn tại được bao lâu.

- Đến lâu chưa?

Linh hỏi rồi đặt túi xách ngồi xuống chỗ đối diện Minh Quân, hắn chỉ cười nhẹ, lắc đầu thay cho câu trả lời. "Chờ em, chờ cả đời tôi cũng chờ được, chỉ sợ em không cho tôi cái quyền đó." Hắn cười khổ trong lòng.

Hai người cứ giữ im lặng như vậy, cho đến khi phố xá đã thưa dần người qua lại, liếc nhìn đồng hồ thì cũng đã được hơn mười một giờ. Nghĩa là bọn họ đã trầm mặc hơn hai tiếng? Giật mình, Linh lên tiếng phá vỡ sự im lặng nặng nề:

- Anh gọi em ra đây không phải chỉ để im lặng với anh thôi chứ?

Quân cười khổ, hắn nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi nói từng từ:

- Cho anh một cơ hội nữa, thật sự không được sao?

Hắn nhìn cô, rất muốn nghe câu trả lời, nhưng lúc cô mấp máy môi tính trả lời thì hắn lại đứng bật dậy:

- Anh xin lỗi, anh hỏi ngớ ngẩn thật. Muộn rồi để anh đưa em về.

Nhìn bóng lưng vội vã bước đi trước. Thiên Linh thở dài não nề trong lòng.

Đang thu xếp hành lý thì điện thoại trên bàn rung lên, có tin nhắn mới. Là từ số điện thoại được lưu là "MH".

"Chuyện anh và em, chúng ta không thể đâu. Anh đừng như vậy nữa, em và anh, kể cả người kia nữa, chúng ta đều không thoải mái. Em không còn cảm giác với anh, thế nên dù anh cố gắng đến đâu nữa cũng uổng công thôi. Ngày mai anh đi, giữ gìn sức khỏe nhé, hẹn gặp lại."

Quân cười khổ, phải rồi, dù cố gắng đến đâu hắn cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng: "Hoàng Minh Quân chỉ là đồ cũ, vẫn mãi là đồ cũ mà thôi."

Nhìn màn hình điện thoại tối thui, Thiên Linh thật sự không hiểu cô đang chờ đợi cái gì nữa? Không phải cô đã quyết định buông bỏ tất cả rồi sao? Vậy tâm trạng của cô lúc này là gì? Cô thấy bản thân mình thật mâu thuẫn. Một ánh mắt hờ hững xuất hiện trong đầu cô. Trần Thảo Ly, cô ta đã biết ngày mai người con trai đó sẽ ra nước ngoài chưa? Hiện tại cô ta ổn chứ? Điện thoại vừa báo một tin nhắn mới được gửi đi. Thiên Linh cười khổ: "Sao hôm nay mình tốt bụng vậy nhỉ? Lại còn quan tâm đến kẻ thù cơ đấy? Ha ha".

Thảo Ly mỉm cười khi đọc được tin nhắn từ "XXX" kia. Tại sao lại là "XXX" vì trong danh bạ cô lưu người đó là XXX. Tính vứt điện thoại đi, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại trả lời: "Tao biết rồi. Không cần mày nhiều chuyện." Gửi xong rồi mới nhận ra mình thật trẻ con. Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên cửa sổ, cô cười? Là đang cười sao? Mà còn tươi như vậy? Thảo Ly ôm đầu, mình đúng là điên thật rồi. Nhìn xuống đường, mọi thứ về đêm thật yên bình, khác hẳn sự ồn ào tấp nập vừa tồn tại cách đây ít giờ đồng hồ. Lại ngẩng đầu ngắm nhìn những ngôi sao lung linh trên kia, cô nghĩ về Quân. Đặt tay lên ngực, cô tự hỏi chính mình, bản thân cô theo đuổi hắn ta là vì tình yêu hay chỉ vì sự ganh đua và đố kỵ? Cô không biết và cũng không muốn biết nữa, vì bây giờ, ở đây, chính chỗ này hình bóng của hắn đang tồn tại. Điện thoại nhấp nháy, lại có thêm một tin nhắn nữa? Vẫn là từ "XXX" sao? Cô tự hỏi, nhưng rồi, khi đọc dòng tin nhắn, trái tim cô lặng lẽ rơi xuống, một giọt nước mắt làm nhòe đi dòng chữ đang xuất hiện giữa màn hình.

"Mai anh đi, 7h30 máy bay cách cánh, em tới tiễn anh nhé, em gái."

Em gái? Thảo Ly mím môi, dằn xuống sự đau đớn nơi ngực mình. Dùng tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi, cô trả lời:

"Vâng, anh trai."

Điện thoại lại báo có tin nhắn. Lần này mới là từ "XXX". Thảo Ly không đọc nữa, nhấn nút "delete", cô xóa đi hết tất cả những dòng tin nhắn trong những phút ngắn ngủi vừa rồi. Mọi chuyện đã kết thúc, đến cuối cùng cô vẫn chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi. "Nguyễn Thiên Linh, cuối cùng mày cũng hơn tao, hơn tao về tất cả mọi thứ..." Cô cười khổ, bàn tay vô thức buông rèm, che đi những ánh sáng lấp lánh trước mắt.