Xin Hãy Quên Em Đi

Chương 7-2



Câu cuối Mã Hạ Lan không cẩn thận nói lớn một chút, mọi người liền nhìn về phía Quyền Thiên Sóc.

Người bị nhìn không thay đổi sắc mặt, chẳng qua là không vui nhíu mày: “Ít thêm mắm thêm muối.”

“Vợ yêu, A Sóc nói không có.” Quyền Phương Trí hoàn toàn không đồng ý lời của con trail: “Con quên rồi sao? Ngày hôm qua chúng ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy, con chẳng qua là đem người ta đè “trên ghế sa lon” thôi.”

Mọi người nhìn về phía Quyền Thiên Sóc một lần nữa, trong đó bạn của Quyền Thiên Kỳ... Ngải Nỉ, còn khì khì bật cười một tiếng.

Quyền Thiên Sóc nổi giận đi vào biệt thự.

Mã Hạ Lan vẫn còn cố chấp hỏi: “Cho nên bây giờ con sao rồi?”

Quyền Thiên Trạm vẫn chỉ nói một câu.

“Con đang cố gắng.”

“Cố gắng?” Mã Hạ Lan không vui nheo mắt lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Với tốc độ như con đợi đến khi khủng long sống lại sao? Con có biết cái gì gọi là tốc độ hay không? Có hiểu cái gì gọi là hoành đao đoạt ái không? Mẹ bảo con đi cướp người, không phải bảo con đi lãng phí thời gian!”

Mã Hạ Lan bị chọc tức, nhìn con trai không làm nên trò trống gì. Bà suy nghĩ một chút, lập tức tự thân vận động.

Bà lập tức xoay người đi tới trước mặt Ôn Uyển, cười hỏi: “Nói cho bác gái biết, con tên là gì? Năm nay mấy tuổi? Người ở đâu?”

Cho tới bây giờ Ôn Uyển chưa gặp qua người nào thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

“Con họ Chân, tên là Ôn Uyển, năm nay hai mươi sáu tuổi, là người Hoa Liên.” Cô níu lấy làn váy, nặn ra mỉm cười.

“Chân Ôn Uyển? Thật là một cái tên dễ nghe.” Mã Hạ Lan cười vang: “Làm sao con biết A Trạm? Ấn tượng của A Trạm cũng không tệ phải không? A! Bác nghe nói con có bạn trai? Như thế nào? Hai người không thuận lợi ạ?” Bà lập tức cắt vào chủ đề, giống như gián điệp thăm dò quân tình.

Nụ cười xinh đẹp yếu ớt lập tức biến mất bên mép Ôn Uyển. Cô thật không dám tin ngay cả chuyện này mà anh cũng nói cho ba mẹ biết.

“A...” Cô khốn quẫn cúi đầu, dùng giọng nói thấp nhất nói ra sự thật: “Thật ra thì con cùng người kia... Đã sớm chia tay.”

Cặp mắt của hai vợ chồng lập tức sáng lên: “Thật tốt quá!”

“A?” Ôn Uyển kinh ngạc ngẩng đầu.

“Không, không phải vậy!” Hai vợ chồng nhanh chóng đổi lời nói, cũng xảo biện giải thích: “Bác và bác trai con không có ý gì, ngay cả một cô gái xinh đẹp như con mà người kia không giữ được thì thật là vô dụng.”

“Dạ, con biết.” Ôn Uyển cười cười, cũng không dám có những khác ý tưởng khác, bởi vì giờ phút này, lòng cô rất rối loạn.

Cô từng nghĩ mình sẽ bị gây khó khăn nhưng không ngờ hai vợ chồng này lại rất thân thiết.

Từ đầu đến giờ đều là nụ cười nhiệt tình không hề có một chút ngạo mạn của người giàu.

Mọi thứ đều khác xa tưởng tượng của cô...

Cô quay đầu nhìn về phía Quyền Thiên Trạm, lại thấy hai tay anh vòng quanh ngực tựa vào cửa xe, khóe miệng khẽ nhếch nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến mức làm cô say mê.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cô nhanh chóng đưa mắt thu hồi, cuối cùng tin tưởng lời nói của anh...

Cha mẹ anh là người rất tốt.

“Được rồi, nếu đã đến đông đủ, tất cả mọi người đi vào nhà ăn cơm đi.” Quyền Phương Trí nói.

“Đúng vậy, bác đã chuẩn bị một bữa cơm hoành tráng, Ngải Nỉ, Ôn Uyển, hai con phải ăn thật nhiều nha.” Mã Hạ Lan nhiệt tình nói.

“Không thành vấn đề.” Ngải Nỉ sảng khoái đồng ý.

“Dạ.” Ôn Uyển cũng dịu dàng trả lời.

Mã Hạ Lan thấy hai người nghe lời như vậy thì rất thích, mỗi tay kéo một người dẫn vào trong nhà.

Quyền Thiên Trạm bị bỏ lại không thể làm gì khác hơn là vào nhà cùng với Quyền Thiên Kỳ. Chẳng qua là hai anh em còn chưa vào cửa thì đã bị Quyền Phương Trí tóm lại. Ông huých cùi chỏ vào người Quyền Thiên Trạm.

“Đứa con ngoan, thì ra là con âm hiểm như vậy!”

Quyền Thiên Trạm thấy vẻ mặt hưng phấn của cha thì chỉ gật đầu.

“Con làm hết sức.”

“Đừng chỉ hết sức, mà phải liều chết.” Quyền Phương Trí không nhịn được nhắc nhở.

Quyền Thiên Kỳ chỉ cười nói: “Cha, ngươi yên tâm, chiêu giả trư ăn cọp này, tỷ lệ thành công luôn cao hơn trăm phần trăm.”

Quyền Thiên Trạm khẽ nhếch miệng, nhìn về phía em trai.

“Cho nên, tỷ lệ thành công của em cũng là trăm phần trăm?” Anh cũng hỏi ngược lại.

Quyền Thiên Kỳ đem hai tay nhéch vào túi, nhìn về phía “Bạn trai”, mỉm cười đầy tự tin.

“Đương nhiên.”

***

Bữa ăn tối kết thúc trong không khí náo nhiệt.

Sau khi dùng cơm là thời gian Mã Hạ Lan mong đợi nhất. Bà kéo tay Ngải Nỉ và ÔN Uyển đi vào phòng khách. Còn Quyền Phương Trí và ba an hem còn lại thì đi nhà bếp rửa chén bát, cắt trái cây

Không bao lâu sau là chương trình đang gây chấn động toàn Đài Loan

Hôm nay là cảnh Hí Mã bắt cá hai tay, bị vợ bắt gian tại giường, kết quả là bị tai nạn xe rơi xuống biển, sống chết chưa rõ…

Cảnh người vợ rơi xuống nước làm Mã Hạ Lan đau lòng rơi nước mắt, tự lẩm bẩm người phụ nữ ấy thật đáng thương, số phận thật khổ. Ngải Nỉ ngồi bên cạnh thì hung hăng xé tờ báo, cắn răng nghiến lợi, dùng miệng lưỡi mình chửi người đàn ông phụ bạc.

Ôn Uyển thấy hai người đùa giỡn với nhau, còn cô thì cảm thấy ngượng ngùng.

Bình thường cô không xem ti vi, hơn nữa bệnh nghề nghiệp làm cô chỉ chú ý tới quần áo trên người diễn viên, hình ảnh quảng cáo làm cô hồi hồn.

Cô thấy Quyền Phương Trí và ba anh em vẫn còn trong phòng bếp thì quyết định đi giúp một tay.

“Bác gái Quyền, con muốn đi phòng bếp...”

“Đừng khách khí như vậy, nếu mọi người đã thân thiết như vậy thì gọi bác là bác gái là được rồi.” Mã Hạ Lan nước mắt nước mũi quay đầu, đáng thương nói.

Chân Ôn Uyển không đành lòng từ chối yêu cầu của người lớn hơn nữa còn là một người đang khóc rất đáng thương.

“Bác gái.” Cô khéo léo thuận lòng bà, cũng lấy khăn giấy đưa cho bà: “Bác đừng khóc.” Cô an ủi.

“Hu hu!” Không ngờ Mã Hạ Lan lại còn khóc thảm hơn: “Làm sao bác có thể không khóc, con không biết bác đau lòng thế nào đâu.”

Không ngờ bà đột nhiên khóc lớn, Ôn Uyển bị dọa sợ.

“Bác sao vậy?” Xong rồi, không phải là cô làm sai cái gì rồi chứ?

Ngải Nỉ ở một bên nói: “Bác gái Quyền, bác đừng đau lòng, bác có vấn đề gì thì nói ra để mọi người cùng nhau giải quyết.”

“Có thật không?” Mã Hạ Lan vẫn còn khóc nhưng nước mắt đã ngừng rơi.

“Thật.” Hai người mãnh liệt gật đầu.

“Hai con thật là có lòng tốt, nếu bác có con gái như hai con thì thật hay.” Mã Hạ Lan lau nước mắt.

Ôn Uyển giúp bà vỗ lưng.

“Bác có gì uất ức ư?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Mã Hạ Lan mãnh liệt gật đầu: “Bác có rất nhiều uất ức.”

Ngải Nỉ nhanh chóng nhíu mày: “Ai lại làm cho bác tức giận như vậy, bác nói đi, con giúp bác hả giận.” Ngải Nỉ vỗ ngực, nghĩa khí quát lên.

“Còn không phải là ba đứa con trai của bác sao.” Cuối cùng Mã Hạ Lan cũng khai ra thủ phạm.

“A?” Hai người không khỏi sửng sốt.

“Ba đứa nó tuổi không nhỏ lại không muốn kết hôn, hại bác đến giờ vẫn không có cháu để bế.” Bà ủy khuất nói.

“A...” Ôn Uyển cùng Ngải Nỉ nhìn nhau, cuối cùng hiều ra là bà đang đùa giỡn.

Ngải Nỉ cười gượng: “Bác gái Quyền, bác biết con là đàn ông phải không?” Anh đề phòng nói: “Đàn ông không thể sanh được đứa trẻ.”

“Bác biết, cho nên...” Mã Hạ Lan xoay người nắm lấy tay Ôn Uyển: “Cho nên bây giờ chỉ có thể dựa vào con. Ôn Uyển, bác biết con nghe lời nhất, con có ý kiến gì với A Trạm không? Con có thích nó không? Con có kết hôn với nó không?”

“A, con?” Ôn Uyển kinh ngạc, hoàn toàn nói không ra lời.

Cô vốn nghĩ là bà đã chọn được người rồi nên mới bức hôn anh. Nhưng bây giờ sao lại gán ghép cô với anh?

“Mặc dù A Trạm trầm tĩnh ít nói nhưng thực ra là người tốt? Dù sao con với A Trạm cũng đang yêu nhau nhưng mà hai con có thể kết hôn nhanh một chút không? Nhanh chóng sanh em bé được không?” Mã Hạ Lan vẫn còn nói không ngừng

“Nhưng là con cùng anh ấy... Giữa chúng con...” Ôn Uyển nói không nên lời, còn Ngải Nỉ thì nhân cơ hội chạy vào phòng bếp tìm cứu binh.

“Hai con như thế nào?” Mã Hạ Lan nóng nảy: “Mặc dù A Trạm nói thích con nhưng bác biết nó yêu con thê thảm rồi. Bác già rồi, không còn sống được bao lâu. Bác chỉ có một yêu cầu nhỏ, con có thể giúp bác một tay không?”

“Đây không phải là vấn đề có giúp một tay hay không, mà con và anh ấy… Căn bản là không có khả năng.” Cô nhỏ giọng nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì con không xứng với anh ấy.” Ôn Uyển nhìn Mã Hạ Lan nghi hoặc, cô cắn cắn môi dưới, khó khăn nói: “Con không có người thân, con là trẻ mồ côi.”

Mã Hạ Lan chợt im lặng mà Quyền Thiên Trạm đúng lúc đi ra từ phòng bếp. Phía sau anh, những người còn lại cũng bê trái cây ra.

Sắc mặt Ôn Uyển tái nhợt, hèn nhát run rẩy nhưng cô vẫn ép mình tiếp tục mở miệng: “Cho nên con muốn...”

Hu hu!

Mã Hạ Lan không báo động trước lại khóc.

Bà nhanh chóng buông tay Ôn Uyển ra, ôm cô vào lòng: “Trời ạ! Vậy con nhất định rất khổ, rất cô đơn phải không? Không sao, bác làm chủ cho con, con có thể tin tưởng bác, đi xem phim, đi mua sắm, đi ăn cơm cứ tìm bác…”

Ôn Uyển rung động không nói nên lời.

Cô nghe bà vẽ ra tương lai tốt đẹp lại cảm nhận vòng ôm ấm áp của bà thì hốc mắt phiếm hồng, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Nhưng cô cố ép mình bình tĩnh lại.

Cho đến lúc bà buông cô ra, cô mới mở miệng.

“Cám ơn bác.” Cô nở nụ cười đầu tiên kể từ khi đến đây: “Con rất vui khi được quen bác.”

Mã Hạ Lan vừa lau nước mắt vừa đánh lừa sự chú ý của cô.

“Thật ra thì chúng ta có thể thân hơn nữa, con cùng A Trạm kết hôn...”

“Mẹ, ăn trái cây.” Quyền Thiên Trạm chợt chen vào nói.

Mã Hạ Lan thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

Bà giận dữ quay đầu, nhìn chằm chằm vào con trai không hiểu chyện nói: “Con không thấy mẹ đang nói chuyện sao?”

Quyền Thiên Trạm buồn bực không lên tiếng, chẳng qua là đem trái cây để trước mặt bà.

Quyền Phương Trí giúp một tay: “Bà xã, phim sắp chiếu rồi, vừa ăn trái cây vừa xem phim, có gì từ từ nói.”

“Đúng vậy, cái thứ đàn ông phụ bạc sắp tiêu rồi, bác mau xem.” Ngải Nỉ chỉ tay về phía ti vi, nháy mắt với Ôn Uyển.

Ôn Uyển cảm kích khẽ mỉm cười.

“Thật không?” Mã Hạ Lan nhanh chóng quay đầu, quả nhiên thấy nam chính đang bị bạn bè của nữ chính đánh tới tấp, mắt bà sang lên: “Đúng! Đánh hắn chết đi, cái thứ đàn ông phụ bạc! Ai, sao lại chỉ cho một cái tát? Ít nhất cũng phải một quả đấm...!”

Nhân lúc mẹ xem ti vi, Quyền Thiên Trạm đứng dậy đi tới bên cạnh cha.

“Cha, con có việc...”

“Cha biết.” Quyền Phương Trí không để lại dấu vết, hốc mắt ửng đỏ nhìn Ôn Uyển: “Đợi đến lúc quảng cáo, cha sẽ dụ mẹ con đi, các con đi trước đi.”

“Cám ơn cha.”

Quyền Phương Trí gật đầu một cái.