Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 34: Quá muộn rồi



Ôn Hoàn xoay người định bỏ đi nhưng lại bị chị Lynda bước tới kéo cô lại.

Lynda nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Tiểu Hoàn cho chị ít thể diện, coi như chị xin em, cục trưởng Thành người ta đã đặc biệt tới tìm em."

Ôn Hoàn nhìn vào mắt chị ta, cuối cùng vẫn theo chị ta đi tới. Thấy Ôn Hoàn ngồi xuống, lúc này Lynda mới thở phào nhẹ nhõm. Thành Việt là thông qua ông chủ Lâm tìm tới chị ta, nói muốn chị ta sắp xếp cho anh ta gặp mặt Ôn Hoàn. Trải qua buổi lễ khai mạc lần trước, chị ta có thể cảm giác được giữa Thành Việt và Ôn Hoàn chắc chắn từng có gì đó, còn về phần là cái gì thì chị ta không rõ lắm.

Từ buổi tiệc khai mạc ngày đó chị ta cũng nhìn ra được Ôn Hoàn không thích cùng Thành Việt gặp mặt, nhưng lo lắng liên quan tới công việc sau này của bọn họ, mỗi giới khác nhau đều phải giữ quan hệ giao thiệp tốt đẹp cho nên mặc kệ Ôn Hoàn không thích chị ta vẫn đưa anh ta tới đây.

Chị ta phải giữ cho mình một đường lui, hiện giờ Ôn Hoàn đã nói sẽ lấy chồng, sau này chị ta dẫn dắt người mới còn phải dựa vào những mối quan hệ này.

"Cái này, Ôn Hoàn, em và cục trưởng Thành trò chuyện trước đi, vừa rồi đạo diễn Trương tìm chị nói là có việc gấp, chi đi trước." Lynda cười tìm cớ thoát thân, để cho hai người có thể nói chuyện riêng.

Thành Việt không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt lại bình tĩnh nhìn Ôn Hoàn. Ôn Hoàn chỉ liếc mắt nhìn Lynda một cái, cũng không mở miệng.

Sau khi Lynda rời khởi, Thành Việt vươn tay đẩy ly trà sữa trước mặt mình tới trước mặt của Ôn Hoàn, nói: "Anh còn nhớ em thích uống trà sữa nhất, nói uống cà phê sẽ khiến cho cả đêm không ngủ được."

Ôn Hoàn nhìn chăm chú ly trà sữa trước mặt, không lên tiếng, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.

Thấy cô không động vào, Thành Việt mở miệng nói: "Đây là anh gọi riêng cho em, chưa hề uống vào."

Ôn Hoàn ngẩng đầu, thờ ơ nhìn vào mắt anh ta, cười lạnh nói: "Không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ, nhưng tôi đã rất lâu rồi không uống trà sữa, bây giờ tôi thích nhất là uống cà phê, bởi vì công việc của tôi vốn không thể cho phép tôi có thời gian ngủ ngon cả đêm."

Nghe vậy trên mặt Thành Việt hiện lên một tia đau lòng, trước đây người kia được anh che chở bảo hộ ở trong lòng bàn tay, anh ta từng lập lời thề phải làm cho cô hạnh phúc suốt đời, thương yêu cô suốt đời, nhưng không ngờ tới cuối cùng bọn họ lại như thế này.

"Anh tìm tôi có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, tôi còn phải về coi kịch bản." Không giống như lần trước nhìn thấy anh ta liền kích động, lần này cô chỉ lạnh lùng nói rõ ý của mình.

Thành Việt nhìn cô có chút hổ thẹn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Thật xin lỗi."

Cô khẽ hừ một tiếng, hỏi: "Chỉ vì ba chữ này?"

"Mặc kệ em có tin hay không, năm đó lúc ba Ôn gặp chuyện không may anh quả thực không có ở đó." Sau đó lý do không đi tìm cô là vì anh ta không dám, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

"Những thứ này giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, nếu như anh chỉ là bởi vì ba chứ này thì tôi đã nghe xong rồi, tôi còn có việc phải đi trước." Ôn Hoàn nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thấy cô muốn đi, Thành Việt cũng đứng dậy, vươn tay kéo tay cô lại, nhìn cô nói: "Em muốn kết hôn sao?" Anh ta thấy những bức ảnh kia trên mạng, cũng nhìn thấy người đàn ông tặng hoa cho cô trong ảnh, anh biết bọn họ đã không còn khả năng, nhưng vẫn không ngừng được suy nghĩ muốn gặp cô một lần.

"Đúng vậy." Ôn Hoàn xoay đầu nhìn anh ta: "Xin hỏi Thành tiên sinh, cái này có liên quan gì tới anh sao?"

Thành Việt có chút đau đớn khép mắt lại, lắc đầu cười khổ, ngước mắt nhìn cô nói: "Anh chỉ hi vọng chúng ta vẫn có thể là bạn bè."

Nghe vậy Ôn Hoàn bật cười: "Haha, đây là truyện cười hài hước nhất tôi từng nghe trong mấy năm qua." Dựa vào cái gì mà anh ta cảm thấy bọn họ vẫn có thể là bạn bè được chứ?! Anh lấy ở đâu ra tự tin cho rằng cô sẽ tha thứ cho anh ta?!

Cố tình bỏ qua ý tứ châm chọc trong giọng nói của cô, anh ta chân thành nhìn cô nói: "Tiểu Hoàn, sau này có chuyện gì khó khăn thì đến tìm anh được không?" Giọng nói kia chân thành gần như là cầu xin.

Ôn Hoàn giơ tay kéo tay của anh ta ra, vẻ mặt tuyệt tình nói: "Quá muộn rồi, đã trễ mất sáu năm, năm đó lúc tôi đi tìm anh, anh không cho tôi cơ hội vậy thì sau này anh cũng sẽ không có cơ hội bởi vì tôi không lạ gì nữa."

Thành Việt nhìn cô, vẻ mặt có chút bi thương, bị cô giật ra, tay anh gắt gao nắm thật chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, thực ra trước khi tới anh cũng đã dự đoán được kết quả, nhưng khi thật sự nghe cô nói những lời này với mình, trong lòng vẫn đau đớn khó chịu.

Ôn Hoàn không nhìn anh, xoay người định rời đi, nhưng mới bước được một bước đột nhiên dừng lại, xoay đầu lại lần nữa, hỏi: "Tôi hỏi anh một việc mong anh thành thật trả lời tôi."

Thành Việt gật đầu, không hề nghĩ ngợi một mực đồng ý: "Em nói đi." Đừng nói một chuyện, cho dù mười chuyện hay một trăm chuyện cũng không thành vấn đề.

"Tôi chỉ hỏi anh một lần, năm đó chuyện ba tôi bị người ta tố cáo có liên quan đến người nhà anh không?" Ngày đó ở cửa biệt thự cô nhìn thấy Thành Dân Sơn, căn cứ theo một số điều lệ nhà nước quy định, những ngôi nhà bị niêm phong thông thường nhà nước tiến hành quyết định bán đấu giá. Cô chỉ tò mò cuối cùng tại sao lại rơi vào tay người nhà họ Thành, còn nữa, bức thư nặc danh tố cáo ba cô tham ô nhận hối lộ rốt cuộc là ai tố giác? Nguyên nhân năm đó nhà họ Thành không ra tay cứu giúp có lẽ là vì bức thư tố cáo kia vốn chính là nhà họ Thành tố giác!

Thành Việt hơi bất ngờ tại sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy, thoáng cái sửng sốt có phần không phản ứng được, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn cô: "Em... Em, sao em lại hỏi như vậy..."

"Anh chỉ cần trả lời tôi có đúng hay không thôi."

Thành Việt không nói được, chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy, khẽ cắn môi, buông thõng hai tay nắm thật chặt xuống hai bên.

Phản ứng của anh ta gần như đã nói lên tất cả, Ôn Hoàn không hỏi nhiều nữa, chỉ cười nhạt gật đầu: "Tôi đã biết..."

"Tiểu Hoàn." Thành Việt gọi cô lại: "Không phải như em nghĩ..."

Ôn Hoàn cười nhạt, không quay đầu lại, chỉ nói: "Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?"

Thành Việt bị cô hỏi trong lúc nhất thời không nói ra lời.

Không muốn cùng anh nói thêm cái gì nữa, cô đi thẳng ra khỏi quán cà phê. Thành Việt một lần nữa ngồi xuống, tựa vào ghế, nhắm mắt lại, cười khổ.