Xin Chào Tình Yêu

Chương 29-1



Trên đường đi anh Đinh Việt cũng nói với tôi: “Tiểu Ái, mấy người bọn họ đều là những bá vương, hằng ngày hoành hành ngang ngược quen rồi, em đừng coi là thật. Người mặc áo trắng có cái miệng thối tha kia là Lạc Hà, là cháu trai duy nhất của tư lệnh quân khu ở phía nam, năm trước anh ta có bao nuôi một nữ minh tinh em cũng biết, có gia thế như vậy nên có chuyện lộn xộn gì mà chưa thấy qua đâu, cho nên anh ta mới trêu chọc em như vậy. Em đừng để ý.” Tôi nghĩ rằng anh ấy chỉ nói xin lỗi đơn giản với tôi thôi, không nghĩ tới rằng anh ấy lại nói trắng ra như thế. Cảm nhận được sự tin tưởng của anh, tôi cảm thấy anh Đinh Việt là người bề ngoài thì tỏ ra lạnh lùng nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác tin cậy giống như anh trai, tôi càng cảm thấy hối hận vì tại sao kiếp trước vì cảm thấy anh lạnh lùng mà luôn kiếm chuyện với anh.

Lúc này phóng viên đã vây lại rất đông ở xung quanh bệnh viện, tôi và anh Đinh Việt phải chờ rất lâu, trong lúc chờ đợi tôi cũng nói cho anh Đinh Việt biết chuyện đã xảy ra. Anh trầm ngâm nhìn tôi một lúc, nhưng lại không nói gì. Qua một lúc lâu, chúng tôi mới tìm thấy một khoảng trống, đi theo phía sau của một chiếc xe trở thiết bị vào bãi đỗ xe. Hai người chúng tôi đều đội mũ lên, cúi đầu, yên lặng bước nhanh vào thang máy trong bãi đỗ xe. Vào thang máy, hai người chúng tôi cùng quay lại nhìn nhau phì cười, những ăn ý được tạo thành trong quá trình hợp tác khi cùng quay phim vào giờ phút này ngược lại được vận dụng không ít. Nhưng mà, phòng bệnh của Từ Hồng cũng không dễ tìm, tôi cũng không thể hỏi Jay được, nói ra lại sợ anh ta đoán mò lung tung. Nếu hỏi các y tá sẽ ảnh hưởng đến những nhà báo đang vây xem ngoài kia. Trong lòng tôi âm thầm tự mắng bản thân làm việc không chu đáo. Đang lúc tôi suy nghĩ để giải quyết, anh Đinh Việt giống như đã nhìn ra sự khó khăn của tôi, anh bất đắc dĩ (Không biết làm sao, bó tay ấy, mình nghĩ để nguyên sẽ hay hơn.) nhìn tôi lắc đầu một cái, vẻ mặt của anh giống như biết trước tôi sẽ gặp phải chuyện như vậy, anh lấy điện thoại ra gọi điện.

Tôi nhìn xung quanh một chút, im lặng ngẩng đầu mấp mấy môi hỏi: “Anh gọi điện cho Jay à?”

Anh lắc đầu một cái, mấp máy môi nói hai từ bạn bè. Tôi cũng không hỏi nhiều vì tôi biết gia thế của anh rất hiển hách.

Quả nhiên khi anh tắt điện thoại, tay trực tiếp ấn thang máy lên tằng mười, quay đầu lại nói với tôi: “Từ Hồng nằm ở phòng bệnh số 1107.” Tôi gật đầu một cái, lại nhìn vào bảng hiển thị số tầng trong thang máy, nói: “Anh Đinh Việt, anh ấn sai số tầng rồi, phải ấn tầng 11 chứ.” Anh lắc đầu một cái, nói: “Cửa tầng 11 nhất định sẽ có phóng viên đứng, chúng ta đến tầng 10 thay quần áo đã, xong quay lại tầng 11 sau. Thật sự không hiểu nổi em luôn ngốc nghếch thế này làm sao có thể lăn lộn trong làng giải trí được cơ chứ.”

Tôi không biết làm sao, đành cười trừ làm lành vậy. Khi tôi thay xong đồng phục y tá đi ra ngoài đã thấy anh Đinh Việt mặc một áo blu trắng đeo kính mắt, đột nhiên tôi rất muốn hỏi: “Anh Đinh Việt, anh là thần tiên hay sao? Sao anh biết buổi tối em sẽ đến đây mà giấu cả trang phục thế này?”

Anh lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ để nhìn tôi, trên gương mặt lạnh như băng vạn năm không đổi cũng xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, anh lạnh giọng nói: “Tiểu Ái, em nhìn cho rõ ràng vào, đây là phòng để thay quần áo.”

“À…. À…” Tôi rất thật thà chất phác mà gật gật đầu, chọc khiến cho anh Đinh Việt thiếu chút nữa là nâng tay gõ đầu tôi.

“Vậy làm sao anh biết được chỗ này vậy?”

“Hôm nay em đã nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam ngồi cạnh cửa sổ đúng không?” Không đợi tôi trả lời, anh lại nói tiếp: “Anh ta là bác sĩ chủ nhiệm khoa ngoại trong bệnh viện này, đừng thấy anh ta luôn ăn nói tùy tiện mà nhầm, trong giới y học anh ta rất có tiếng tăm, một năm có bốn mùa anh ta đều là ngồi máy bay đi khắp nơi tiến hành phẫu thuật. Anh có tới chỗ này gặp anh ta vài lần nên cũng quen thuộc vị trí.”

“Mặt như búp bê?” Tôi kinh ngạc: “Ai dám để cho anh ta dùng dao mổ chứ? Anh ta rất giống An An nhà em, cầm dao nhỏ cắt dưa hấu cũng đã có dáng vẻ không an toàn rồi…” Huống chi, bác sĩ thì không phải thái độ luôn luôn nghiêm túc hay sao? Lại nghĩ đến câu nói kia, lão tử, lão tử, trong lòng tôi bi thương rồi…

Phòng Đinh Việt không nói chuyện nhiều, chỉ bày ra vẻ mặt buồn cười lướt qua tôi, tôi sờ sờ mũi, nhìn anh mặc áo blu trắng có cảm giác như trong trắng thuần khiết, tôi chuyển đề tài nói: “Anh Đinh Việt, lần tới chúng ta chụp cái bàn tay nhân ái gì gì đó đi.”

Anh bày ra vẻ mặt đăm chiêu nói: “Phải là siêu trộm kidd có vẻ đúng hơn.” Sau đo anh đưa cho tôi một cái kính. Khiến cho tôi đột nhiên cảm thấy anh Đinh Việt biến hình quá thành thục, đúng là nhập gia tùy tục a… Vừa quần áo lại thêm kính mắt nữa.

Dọc đường  đi kính mắt trên sống mũi khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi dùng tay đẩy đẩy lại bị anh Đinh Việt giữ chặt lấy, anh nhìn tôi lắc đầu rồi lại tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.

Chúng tôi leo cầu thang lên tầng mười một, trên hành lang có rất ít người, thấp thoáng có bóng dáng của mấy người phóng viên đang ẩn nấp trong những góc khuất thò đầu ra nhìn. Cũng có những người ôm máy quay buồn chán ngồi một bên. Khi bọn họ nhìn thấy chúng tôi lại bày ra vẻ mặt không có hứng thú quay mặt đi. Bỗng nhiên có một người mặt áo blu trắng lướt qua chúng tôi, dáng người thon dài đẹp mắt, tuy không nhìn rõ được vẻ mặt nhưng chỉ cần nhìn từ xa cũng biết là cực phẩm, phù hợp với tất cả những liên tưởng tốt đẹp về áo blu trắng. Anh ta đeo kính gọng vàng, cúi đầu nhìn bệnh án trong tay, chỉ nhìn lướt qua hai người chúng tôi. Hiện tại đang trong thời gian đặc biệt, tôi không thể nhìn chằm chằm vào người ta được, tôi cảm thấy người đàn ông như vậy cho dù có đi làm nghệ sĩ cũng không thua kém ai. Anh ta làm thầy thuốc có khi lại là chưa tận dụng được hết tài nguyên vốn có.

Càng suy nghĩ càng cảm thấy bó tay với bản thân, không hiểu tại sao lại này sinh ra nhiều suy nghĩ như thế với một người bac sĩ không biết rõ chỉ mới gặp thoáng qua. Có lẽ do tâm trạng không ổn định khi nhớ đến người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam với gương mặt trẻ con lại là bác sĩ nổi tiếng, đây là đang tìm lại hi vọng. Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ muốn quay đầu lại nhìn thì bị Phòng Đinh Việt ngăn lại, anh nhỏ giọng nói: “Sao tự nhiên lại bày ra vẻ mặt háo sắc thế? Hay là, em thích những người đàn ông mặc áo blu trắng?” Nói xong anh còn cúi đầu nhìn lại bản thân mình.

Tôi hơi nhếch môi, bị anh trêu chọc khiến cho những suy nghĩ lung ting kia cũng bay sạch, tôi tiếp tục cúi đầu đi tiếp, cuối cùng cũng không nghĩ ra vừa rồi có điểm gì đó không đúng. Chỉ nhỏ giọng nói: “Anh Đinh Việt, anh đang muốn nói là bản thân anh mặc đồng phục rất hấp dẫn sao? À…”

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, anh bày ra vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, trợn to mắt lườm tôi một cái.

Phòng bệnh của Từ Hồng rất yên tĩnh, cô ta cũng chưa ngủ, thấy tôi và Phòng Đinh Việt mở cửa vào, tháo lớp ngụy trang xuống cô ta cũng không có chút ngạc nhiên nào. Cô ta chỉ hơi nhíu nhíu mày, không biết vì sao tôi có cảm giác nụ cười của cô ta rất kỳ lạ. Tôi trong lòng tôi nghĩ có lẽ là do đó là nụ cười mỉa mai.

“Nói đi.” Cô ta khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn tôi. Thái độ bình thản ung dung như vậy khiến cho tôi có cảm giác như mình đang mất hết sức chiến đấu, tôi cảm thấy mình rất hấp tấp,  rất không đủ bình tĩnh.

Ngược lại là Phòng Đinh Việt tiến lên mấy bước, nhìn chằm chằm vào cô ta mở miệng trước: “Từ Hồng, tội gì cô phải làm như vậy, những chuyện anh tình tôi nguyện thế này. Cô tố cáo Jay, kéo anh ta xuống thì chính bản thân cô cũng ngã vào, như vậy cô sẽ cảm thấy vui vẻ hay sao?”