Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 45



Dịch & Edit: M2sisters

Đào Nhạc biết cô đã mất đi kiềm chế, bất chấp cái gì gọi là rụt rèhay hình tượng, nói cô là nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao cô cũng chịu,ngay giây phút Tô Dịch Văn xuất hiện, sự uất ức lẫn nhớ nhung đều bộc phát, côchỉ muốn được ôm lấy anh, ít nhất trên đời này vẫn còn có người đàn ông này hiểucô.

Tô Dịch Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ cô gái nhỏ trong lòng, không vội vàng mởmiệng, anh biết cô đã trải qua mấy ngày chẳng dễ chịu gì, nhưng muốn gặp cô cũngphải đợi tới thời điểm thích hợp mới được.

“Tô Dịch Văn anh không có lương tâm, giờ này mới chịu xuất hiện.” ĐàoNhạc dụi dụi đẩu, nhỏ giọng chỉ trích.

Tô Dịch Văn dịu dàng dỗ dành, “Được rồi, là anh sai, em đừng khóc nữađược không nào?”

Đào Nhạc sụt sịt mũi, gật gật đầu, chỉ cần nghe thấy gịong anh cô mớian tâm.

Người lớn trong phòng khách vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, chỉ biếtnhìn cảnh một nam một nữ ôm nhau ở bên kia, bọn họ vậy mà lại biết thức thời imlặng.

Mẹ Đào cuối cùng lại nhịn không được, đằng hắng vài tiếng, ý bảo haingười cũng nên có chừng có mực.

Tô Dịch Văn đẩy Đào Nhạc ra, kéo cô nép sát bên cạnh mình, sau đóxoay người nghiêm mặt nhìn mọi người trong phòng nhận lỗi, “Xin lỗi bác trai bácgái ạ, cháu nghĩ mọi người đang hiểu lầm cháu một số chuyện.”

Ba Đào vẫn rất khách sáo, đứng ra hòa giải, “Mọi người đừng đứng mãivậy, ngồi xuống rồi nói chuyện, tiểu Tô cũng ngồi xuống nào.” Nói xong ra hiệubảo mẹ Đào ngồi xuống, mấy chuyện lễ tiết này luôn luôn quan trọng.

Mọi người ngồi xuống với vẻ không tình nguyện, mẹ Đào lên tiếngtrước, “Tiểu Tô, cũng chẳng có ai là người ngoài, chúng ta không cần nói quanhco, tôi chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu có thái độ thế nào với Đào Nhạc nhàtôi?”

Vậy là mẹ già đã bắt đầu xét hỏi, Đào Nhạc định chen ngang nhưng bịTô Dịch Văn ngăn lại, anh nghiêm túc nói, “Thưa bác gái, cháu biết bác đang lolắng chuyện gì, nhưng cháu có thể đảm bảo cháu không hề có thái độ đùa giỡn vớitiểu Nhạc, cháu thừa nhận lần đó gặp mặt Hứa Lăng là cháu đã không suy nghĩ kĩcàng, cho nên ——”

Đào Nhạc nghe xong, nhịn không được liền bật dậy, “Mẹ, con nói thậtvới mẹ vậy, lần gặp mặt đó là con phá đám, không liên quan gì đến Tô Dịch Văncả!”

“Con phá đám?” Mẹ Đào bất ngờ.

Đào Nhạc thành thật thừa nhận, dù gì cũng có Tô Dịch Văn ở đây,chuyện gì cô cũng không sợ.

“Dạ, con không chỉ hóa trang thành bà hai vu khống chị họ gian díuvới thư kí Ngô, còn nhờ anh Vĩ hàng xóm tới cầu hôn chị, con còn cố ý cọ chânchị họ để chị nghĩ Tô Dịch Văn là sói háo sắc.”

Quả nhiên Hứa Lăng là người đầu tiên bùng nổ, “Thì ra thật sự là côlàm ra chuyện tốt, tôi còn nói sao hôm đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện vậy, hóara là cô giở trò! Rốt cụộc tôi đã chọc giận cô lúc nào, tốt xấu gì chúng ta cũnglà thân thích với nhau, cô làm vậy là sao hả!”

Đào Nhạc càng nói càng hùng hồn, “Ai bảo chị có ý đồ cướp người yêutôi, chị đừng tưởng tôi nhìn không ra chị có suy tính gì với lão Tô nhà tôi,trên mặt chị viết cả rồi kìa! Vả lại chị có tổn thất gì chứ, lão Tô nhà tôi cònbị dính một cái tát của chị đó!”

Thấy hai người cãi nhau có xu hướng càng ngày càng lớn, Tô Dịch Văntúm lấy Đào Nhạc kéo ngồi xuống, “Em bớt nói vài câu đi, đừng có gây thêm phiềnphức nữa.”

“Em nói đều là sự thật, buổi gặp mặt đó là hiểu lầm, nếu anh và HứaLăng không gặp nhau thì bây giờ chúng ta đâu có như thế này, anhcũng sẽ không bịnhiều người nói xấu!” Người Đào Nhạc ám chỉ là dượng, nếu không thì mẹ già chẳngcó cái nhìn phiến diện vậy với anh, còn nữa, cuộc gặp mặt đó thật ra là do ĐàoNhạc đã quá tuyệt vọng nên mới đi cướp lại người đàn ông của mình. Bây giờ ở đâycô không thể nào làm khác hơn đành phải nói dối vậy.

Mẹ Đào coi như đã hiểu đại khái, vẻ mặt từ từ giãm ra, “Nói vậy thìhai đứa đã sớm yêu nhau, tại sao lại còn lén lén lút lút, không cho tiểu Nhạcnhà bác được ra ngoài ánh sáng?”

Câu này nói ngược rồi, người không được ra ánh sáng phải là Tô DịchVăn mới đúng.

Tô Dịch Văn lại không phủ nhận, còn nói thêm, “Bởi vì trước đây cónhiều hiểu lầm, hơn nữa tiểu Nhạc vào viện kiểm sát chưa được bao lâu, cháu suynghĩ cho công việc của Đào Nhạc, không muốn vì mấy chuyện này làm ảnh hưởng đếncô ấy.”

Mẹ Đào ngẫm nghĩ một chút, dựa trên nguyên tắc mà nói thì quả thực sẽbị người khác bàn tán về người yêu, hơn nữa con gái vừa vào cơ quan, không thểvì chuyện có người yêu mà bị người khác đàm tiếu sau lưng.

Không thể không thừa nhận, người đàn ông này suy nghĩ rất chutoàn.

Tô Dịch Văn thấy mẹ Đào bắt đầu dao động, Tô Dịch Văn nói thành khẩn,“Bất kể trước đây có hiểu lầm cũng được, hay có đúng vậy thật cũng được, cháuxin thành thật nhận lỗi với hai bác tại đây, sau này cháu sẽ chăm sóc tiểu Nhạcthật tốt, xin hai bác yên tâm.”

Thành ý trong lời nói không hề lừa gạt người khác, ba Đào tỏ vẻ hàilòng, “Haiz, tiểu Tô này, cháu đừng như vậy, các bác đây là trưởng bối cũng chỉmong các con sống cho tốt thôi, có câu nói gì ấy nhỉ, quan tâm tắc loạn(*), cóphải không bà Đào?”

Thái độ mẹ Đào cũng dịu xuống, đương nhiên sẽ không biểu lộ rõ ràngnhư vậy, chỉ bâng quơ đáp lại một tiếng. Mọi chuyện hiện tại đã rõ ràng, khôngnhất thiết phải trách cứ người ta nữa, vả lại gạt bỏ hiểu lầm kia qua một bênthì ấn tượng của Đào Nhạc đối với người đàn ông này vẫn rất sâusắc.

Đào Nhạc thấy ba mẹ như vậy xem như cô đã vượt qua ải, thầm thở phàonhẹ nhõm, Tô Dịch Văn quả nhiên là người biết thu phục lòng người, đôi mắt hoađào còn biết phóng điện, chỉ nói vài ba câu là đối phó được tất cả, cô còn phísức lo lắng mấy ngày nay.

Thế mà Hứa Lăng khi thấy cảnh tượng này, lửa giận vọt thẳng lên đầu,“Coi tôi không ra gì hết à, con bé tiểu Nhạc đối xử với tôi thế nào, mọi ngườikhông ai nói câu nào vậy?”

Dì nãy giờ vẫn chưa nói gì, thời điểm mấu chốt mới lớn tiếng, “Conbớt gào thét mấy câu đi, nó là em con, tranh đua vậy có gì haychứ!”

“Mẹ, mẹ nói gì thế, buổi gặp mặt của con bị nó phá đó!”

“Con bớt đổ trách nhiệm lên người tiểu Nhạc đi, đã ba mươi tuổi rồi,tìm không ra đối tượng còn oán trách người khác, đúng là phân kéo không ra cònđổ ngược cho hầm cầu mà, về nhà về nhà, cha con hai người đừng để tôi mất mặtxấu hổ thêm nữa!”

Dì cực lực tuôn ra một tràng, mọi người đang ngồi chỉ biết giương mắtnhìn, bà chị Hứa Lăng ngay cả cái rắm cũng không dám thả, thấy dì không nói hailời liền xách túi bước đi, dượng và Hứa Lăng đành chán nản chạy theovề.

Lần này phải nói là quá vui sướng, không ngờ người bình thường hiềnlành như dì mà khi bùng phát lại đáng sợ thế, ngay cả Hứa Lăng cũng chịu khôngnổi, Đào Nhạc hận không thể chạy ra ngoài mua pháo đốt ăn mừng. Trải qua mộttrận, chắc chắn Hứa Lăng và dượng không dám chọc giận nữa.

Hai ông bà Đào gia cũng rất xấu hổ, dù gì loại chuyện trong nhà thếnày mà lộ trước mặt Tô Dịch Văn cũng mất mặt lắm, chỉ có thể cười gượnggạo.

“Tiểu Tô, thật ngại quá, chuyện này…” Mẹ Đào muốn nói gì đó nhưng lạithôi, đầu cũng không ngẩng lên nổi.

Tô Dịch Văn có vẻ rất thản nhiên, anh hiểu mọi chuyện nên cũng nở mộtnụ cười.

Ba Đào tỏ vẻ quan tâm hỏi, “Tiểu Tô, chuyện này có ảnh hưởng gì đếncông việc của cháu không, cháu xem mọi chuyện cũng bị làm cho náo loạn ra thếnày rồi.”

Tô Dịch Văn vẫn không trả lời, Đào Nhạc lên tiếng trách móc, “Sao lạikhông ảnh hưởng chứ, từ sớm dượng đã đi gieo rắc mấy cái tin đồn ở chỗ làm rồi,may mà người nào đó còn chưa có bị gì !”Người nào đó mà Đào Nhạc ám chỉ chính làTô Dịch Văn.

Mẹ Đào cũng không biết phải nói gì mới được nữa, đành miễn cưỡng nởmột nụ cười, “Tiểu Tô, con người dượng của Đào Nhạc là như vậy, cháu cũng đừngđể bụng, sau này bác sẽ tìm dượng nó nói rõ, đều là người nhà cả đừng thù oánlàm gì.”

Bước tiến của mẹ Đào cũng nhanh thật, vậy là đem Tô Dịch Văn gia nhậpvào nhóm ‘người nhà’ của gia đình cô rồi, Đào Nhạc thật muốn khuấy động một câu,nhưng lại sợ làm hỏng tình hình hiện tại, ngẫm lại vẫn là nên bỏ quathôi.

Tô Dịch Văn vẫn rất thản nhiên, “Bác gái, chuyện này cũng khôngnghiêm trọng như vậy, thực ra qua một thời gian nữa có thể cháu sẽ chuyển côngtác, nên chuyện kiểm sát Hứa cũng không cần phiền phức vậy đâu.”

Hả? Tô Dịch Văn nói mấy lời này là có ý gì?

Đào Nhạc túm lấy anh, “Chuyển công tác gì chứ, chuyển đến đâu, sao emchưa nghe anh nói qua vậy?”

“Đừng có ngắt lời, để nghe tiểu Tô nói.”Mẹ Đào ngăn lại.

Tô Dịch Văn ngừng một chút, sau đó trấn an nỗi lo của Đào Nhạc, “Cóthể sẽ không ở phòng công tố nữa, mà sẽ chuyển sang phòng ban khác, vẫn còn chưacó quyết định.”

Đào Nhạc vuốt vuốt ngực, “Em còn tưởng anh bị chuyển đi một nơi khác,làm em sợ muốn chết.”

Tô Dịch Văn xoay người, trong đáy mắt hiện ra một ánh nhìn khácthường, “Sẽ không đâu, em ở đâu thì anh sẽ ở mãi nơi đó không đi đâunữa.”

Mẹ Đào ngồi bên cạnh cũng tỏ vẻ tán thành, “Được đó tiểu Tô, đổi sangmột phòng ban khác cũng tốt, tránh việc dượng nó lại kiếm chuyện, tóm lại saunày ở viện kiểm sát có cháu quan tâm đến Đào Nhạc thì bác cũng yên tâmrồi.”

Đào Nhạc biết chắc chắn là mẹ già đã bị Tô Dịch Văn thu phục rồi, tấtcả mọi người trong nhà cô đều bị tên cầm thú này mê hoặc, mà bao gồm trong đócũng có cả cô.

“Bác gái, nói ra thì Đào Nhạc cũng đã không đi làm mấy ngày nayrồi…”Tô Dịch Văn đề cập đến chuyện chính.

“À…”Mẹ Đào trong vài giây không nói nên lời, sau đó nhẹ nhàng nói,“Đều trách bác không biết rõ sự tình, thực ra bác cũng dự định bảo Đào Nhạc ngàymai đi làm, về phần cấp trên ở đó…Tiểu Tô cháu nói giúp nó có đượckhông?”

Đào Nhạc vừa nghe đã không vui, ở đâu ra cái kiểu trực tiếp nhờ cậyngười ta như vậy, huống hồ cô cũng không muốn để Tô Dịch Văn nói, giống như côlà một người rất đặc biệt, lúc nào cũng cần người ta trông nom.

“Mẹ, ngày mai con sẽ tự đi tìm trưởng phòng Vu nói chuyện, nếu nhưngười ta không muốn con làm ở viện kiểm sát nữa thì con đi là đương nhiên, khôngđáng để Tô Dịch Văn nói giúp đâu!”Đào Nhạc nói lớn.

Sắc mặt mẹ Đào lập tức trầm xuống, “Mẹ nói sao lại có đứa con khônghiểu chuyện như vậy! Con cho rằng cái viện kiểm sát này là ba mẹ lập ra hay sao,mà con muốn vào thì vào, muốn đi thì đi chứ?Con có biết bát cơm này có bao nhiêungười muốn tranh với con không, con còn ở đó mà nói mấy lời thiếu suy nghĩnày!”

Đào Nhạc đối với mấy cái đạo lý to lớn kia nghe đến tai dài cả ra,huống chi mẹ còn ở đó nói trước mặt Tô Dịch Văn, trong lòng cô càng không cảmthụ được.

“Dù sao ngay từ đầu con đã không muốn thi làm nhân viên côngvụ…”

Tuy rằng chỉ là một câu rất nhỏ, nhưng mẹ Đào vừa nghe đã tận tường,liền quát, “Con nói cái gì !”

Đào Nhạc vừa định phản bác lại đã bị Tô Dịch Văn ngăn cản, anh trừngmắt bảo cô im lặng. Được, đây chính là người nhà mà. Thì ra vừa bước qua cánhcửa nhà cô anh đã đổ mất rồi. Nếu sau này anh và cô thật sự sẽ kết hôn, thì chắcchắn là anh sẽ đi theo chính sách của mẹ già rồi.

Tiếp đó Tô Dịch Văn lên tiếng, làm dịu lại bầu không khí, “Bác gái,thực ra liên quan đến chuyện thi làm nhân viên công vụ của Đào Nhạc, cháu muốnnói bác nghe cách nghĩ của cháu.”

Mẹ Đào bây giờ là cực kì hài lòng về Tô Dịch Văn, cho nên anh vừanhắc đến nhân viên công vụ, mẹ Đào cảm thấy trong nhà như thêm một đồng minh,càng khí thế hơn trước.

“Cháu nói thử xem Tiểu Tô, bây giờ có công việc nào ổn định và bảođảm hơn làm nhân viên công vụ chứ? Cháu cứ xem mấy cái xí nghiệp bên ngoài đi,lương cao cũng làm được gì chứ, tin tức hàng ngày đều đưa không phải là chỗ nàybị phá sản chỗ kia bị thu mua, còn làm cho một đống người phải chết đói. Bác vàba của Đào Nhạc xem như cũng đã sống được nữa đời người rồi, để nắm giữ đượcchén cơm, lòng luôn phải kiên định. Đừng nói gì đến gạo dầu diêm, sau này chuyệnnhà cửa hai đứa cũngphải lo, hơn nữa cháu cũng làm cùng một chỗ với nó, chắc sẽhiểu được ý của bác, con bé Tiểu Nhạc này thật không có hiểu chuyện, cháu giúpbác khuyên nó với.”

Mẹ Đào nói cả một tràng nếu như là người ngoài nghe sẽ hiểu ra đạo lýrõ ràng, nhưng Đào Nhạc thì không giống như vậy, cô càng nghe tiếp càng thấy khóchịu.

Tô Dịch Văn cười cười, “Bác gái những gì bác nói cháu đều hiểu rõ,nhưng bác đã từng nghĩ qua công việc ở viện kiểm sát có thích hợp với tiểu Nhạchay không, hay bác đã từng hỏi cô ấy thích gì không ạ?”

Mẹ Đào ngẩn người một lúc lại nói tiếp, “Không cần biết có hợp haykhông, công việc giống nhau thôi, bác hiểu mà!”

“Làm sao mà giống được ạ.” Tô Dịch Văn kết lại câu chuyện nói, “Bácnghĩ thử xem, cứ như công việc ở phòng công tố của cháu thì tiểu Nhạc làm khôngnổi, cái này không chỉ cần cho việc thi làm nhân viên công vụ, mà còn là nhân tốquan trọng cho việc lấy bằng tư pháp nữa. Vả lại cô ấy mới học chuyên ngành,không phải chỉ nói thi làm nhân viên công vụ là xong được, bây giờ việc tuyểnngười của các đơn vị cũng không như xưa, các chính sách khắt khe hơn, các loạibằng cấp, chứng nhận một thứ cũng không thể thiếu. Hơn nữa với tính cách củaTiểu Nhạc thì chắc bác phải hiểu rõ hơn cháu, cô ấy không hợp làm một nhân viênnhà nước.”

Những lời Tô Dịch Văn nói khiến mẹ Đào phải trầm ngâm suy nghĩ, lúcđầu bà cho rằng mình sống chết bắt con gái thi làm nhân viên công vụ là một lốiđi đúng, vốn không hỏi đến suy nghĩ của con, nhưng bây giờ tĩnh tâm lại, bà thậtcó chút hoài nghi chuyện bản thân mình làm có đúng hay không nữa.

Đương nhiên. Lúc này Đào Nhạc đang rất vui, không ngờ rằng Tô DịchVăn lời ít mà ý nhiều đã làm lung lay được mẹ già rồi, ban đầu cô còn cho rằnganh là kẻ phản bội nữa chứ.

Ôi…đúng là người đàn ông của cô mà, thấu hiểu lòng cô đến như vậynha!

Chương 45.2

Dịch & Edit: M2sisters

Mẹ Đào do dự hỏi, “Vậy theo ý của cháu thì…”

“Theo ý của cháu thì, trước tiên là tiểu Nhạc nên đặt trọng tâm vàochuyện thi tư pháp, hơn nữa cô ấy còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, có rấtnhiều công việc yêu cầu phải tốt nghiệp thạc sĩ, với điều kiện như bây giờ củacô ấy thì vẫn chưa đủ.”Tô Dịch Văn muốn triệt để chặt đứt ý niệm trong đầu mẹĐào, nhưng đây cũng là sự thật.

“Vậy không cần đến viện kiểm sát nữa sao?”Mẹ Đào đã không còn chủ ýgì nữa, tư tưởng hoàn toàn bị Tô Dịch Văn khống chế.

“Cháu cảm thấy bây giờ cô ấy cũng không cần đến viện kiểm sát nữa,đợi cô ấy vượt qua được kì thi, tiếp theo mới nghĩ cách sắp xếp một công việctốt cho cô ấy. Hơn nữa khi tính lại thì cuối tuần này cô ấy cũng phải nhập họcrồi, thời gian học ở trường và thời gian đi làm cũng đối nghịch, vẫn nên đặtviệc học lên hàng đầu, nếu bác còn chưa yên tâm, cháu sẽ ở bên đốc thúc giám sátcô ấy thật tốt.

Nghe những lời này, trong lòng mẹ Đào nghĩ, con gái thi làm nghiêncứu sinh cũng tốt, đến khi tốt nghiệp có được tấm bằng trong tay, có muốn làmcông việc gì cũng có ưu thế, hơn nữa hồi trước bà cũng bỏ sót chuyện thi lấybằng tư pháp.Lần thi này còn khó hơn thi nhân viên công vụ, bây giờ chi bằng đểnó toàn tâm toàn ý ôn tập vậy.

Về điểm này, mẹ Đào đã nghĩ thông suốt, bắt đầu nhờ vả Tô Dịch Văn,“Tiểu Tô này, cháu nói thế bác cũng thấy yên tâm, con bé Nhạc Nhạc này tính tìnhnóng nảy, sau này phiền cháu quan tâm đến nó nhiều hơn.”

Trời, còn nói vậy nữa chứ, Đào Nhạc nghi ngờ cô đã tìm được một ngườiđàn ông hay là một bảo mẫu.

“Bác cứ yên tâm ạ.” Tô Dịch Văn cam đoan, còn nhìn gương mặt cô vớianh mắt vô cùng dịu dàng, chiều chuộng, chỉ mong cô bé này hiểu chuyện một chútlà tốt lắm rồi.

Ba Đào thấy thái độ vợ mình như vậy, trong lòng cũng kiên định, bắtđầu lo việc nhà, ông hỏi Tô Dịch Văn, “Tiểu Tô, nghe giọng cháu không phải ngườiở đây thì phải?”

“Dạ đúng, nhà cháu ở thành phố A.” Tô Dịch Văn trả lời.

Mẹ Đào tiếp tục vặn hỏi, “À, thế người nhà cháu làm công việc gì, bamẹ vẫn mạnh khỏe chứ?”

Đào Nhạc biết ngay không thể trốn tránh vấn đề này, tuy cô không hềthích dùng cách thức trên để hiểu về một người, nhưng đứng trên lập trường củaba mẹ thì cô không có lý do gì để ngăn cản, huống chi cô vẫn chưa tường tậnchuyện gia đình Tô Dịch Văn.

Tô Dịch Văn do dự một lát mới nói, “Ba cháu làm việc ở tòa án, mẹcháu làm bác sĩ ạ.”

Ồ? Đào Nhạc nhớ lần trước nghe trộm anh nói với Hứa Lăng, ba mẹ đềuđã nghỉ hưu, bây giờ nói thế là sao nhỉ.

Còn mẹ Đào lại thấy gia thế nhà Tô Dịch Văn rất tốt, vẻ mặt mừng rỡ,“Chả trách cháu làm việc ở viện kiểm sát, thì ra là có liên quan với nhau. Đúngrồi, ba cháu làm việc ở tòa án nào, làm thẩm phán đúng không?”

Đào Nhạc chú ý thấy đôi mày anh thoáng cau lại cùng với sự chần chừtrong đáy mắt anh, chưa kịp dò hỏi, đã thấy anh lập tức khôi phục vẻ mặt banđầu, nhẹ nhàng nói, “Ba cháu làm việc ở viện kiểm sát tối cao, là…viện trưởngạ.”

Điều này làm hai ông bà Đào gia và Đào Nhạc chấn động, nói ba anh làmviện ở viện kiểm sát tối cao đã là đả kích không nhỏ, không ngờ ông còn là việntrưởng. Cần phải biết rằng tiếp theo của viện kiểm sát tối cao chính là việnkiểm sát của tỉnh, quyền lực này không phải người bình thường nào cũng dám nghĩtới, Đào Nhạc bắt đầu tóe ra ánh mắt của dân đen thô tục, thì ra anh chính làloại con ông cháu cha trong truyền thuyết.

Hai ông bà Đào gia khó khăn lắm mới tiêu hóa được sự thật này, ánhmắt nghiêm túc như thấy một vị lãnh đạo vậy.

Đôi mắt của mẹ Đào phóng ra một tia sáng xanh, trong lời nói khôngnén được kích động, “Ôi chao, tiểu Tô này, sau này rảnh thì cứ đến đây dùng cơm,nếu như Đào Nhạc có cáu kỉnh với cháu, cứ nói bác, về nhà bác dạy bảo nó. Cáccháu làm công tố viên bình thường bận rộn, phải chú ý nhiều đến sức khỏe, đừng quá gắng sức.”

Hừm, mẹ già thực tế quá, bắt đầu xum xoe nhanh như vậy rồi, giốngnhư anh ấy là con ruột của mẹ còn cô chỉ là đứa con mẹ nhặt được.

Ba Đào ngồi bên cạnh nói đùa, “Đúng vậy đó tiểu Tô, có thời gian rảnhcháu về thưa với ba mẹ chuyện cháu và Đào Nhạc, đừng để lâu làm gì, khi nàothích hợp thì đi đăng kí kết hôn luôn cho rồi, sau này chúng ta là người mộtnhà.”

“Gì mà sau này, bây giờ đã là người một nhà rồi.” Mẹ Đào nhấn mạnhmột câu.

Tiếp đó đều là hai ông bà Đào gia tự nói tự quyết định, Tô Dịch Vănchỉ tủm tỉm cười, thỉnh thoảng hùa theo vài câu, lúc này Đào Nhạc chỉ đóng vaiquần chúng, không hề phát ngôn câu nào, cô vẫn luôn liếc nhìn Tô Dịch Văn, tạisao cô có cảm giác, trong nụ cười của anh như chất chứa thật nhiều tâmsự.

Ngồi ở Đào gia đến gần khuya, Tô Dịch Văn bởi vì thứ ba phải đi làm,nên anh đứng dậy chào ra về, hai ông bà Đào gia vẫn tiếc nuối, tiễn xuống tậndưới lầu, nếu không phải Tô Dịch Văn chạy xe đến, chắc ông bà Đào gia còn địnhđưa anh về tận kí túc xá.

Đợi ba mẹ lên lầu trước, Đào Nhạc cũng không vội đi theo, cô có rấtnhiều chuyện muốn hỏi Tô Dịch Văn, nhưng lòng cô hiện tại bỗng dưng lại thấy rốirắm.

Tô Dịch Văn mở cửa xe, “Lên xe, nói chuyện với anh mộtchút.”

Thì ra anh biết trong lòng cô đang suy nghĩ, không chút do dự, ĐàoNhạc bước ngay vào xe.

Tô Dịch Văn rất trầm mặc, vẫn không nói câu nào, khi ngồi trong xevốn sẽ có cảm giác bị đèn nén, Tô Dịch Văn bực bội lấy điếu thuốc lá trong túira, châm lửa, khói xanh lượn lờ rồi biến mất bên gương mặt anh.

Đào Nhạc hít phải khói nên ho sặc sụa, kéo cửa xe xuống, “Anh muốnchết à, bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”

Tô Dịch Văn quay đầu, con ngươi đen càng thêm trầm lắng, tỏa ra thậtnhiều ưu tư, anh tắt thuốc, nhìn chăm chăm Đào Nhạc.

“Anh sao vậy?” Đào Nhạc cảm thấy Tô Dịch Văn không bình thường, nhưngvì ánh sáng mờ ảo quá, không thể thấy rõ gương mặt anh.

Tô Dịch Văn không trả lời, anh kéo ghế ngồi hạ xuống, xoay một cáiliền đặt Đào Nhạc nằm dưới thân mình, vội vã hôn cô, môi miệng quấn lấy chặt chẽcòn mang theo chút đau đớn, Đào Nhạc muốn nức nở vài tiếng nhưng một khe hở cũngkhông có.

Tô Dịch Văn mất đi tự chủ, không còn vẻ điềm đạm như trước, ra sức mòmẫm tìm áo Đào Nhạc, áo ngực cô nhanh chóng bị đẩy lên cao, bàn tay nóng hầm hậpvuốt ve phần mềm mại trước ngực cô, làn da trắng nõn làm lòng anh khao khátkhông nguôi. Rất nhanh, anh cảm nhận được cô gái nhỏ dưới thân đang run rẩy, bêntai từ từ vang lên tiếng rên rỉ mỏng manh, kích động mạnh mẽ tới thần kinh TôDịch Văn, anh vội vã cúi đầu ngậm lấy đỉnh nhọn vểnh lên, một loại cảm giác thỏamãn dần lan tỏa trong thân thể anh.

Đào Nhạc vẫn còn luống cuống, từ trước tới giờ Tô Dịch Văn luôn tạocho cô ấn tượng về hình ảnh một người thong dong, bình tĩnh, bây giờ con ngườiấy hoàn tòan thay đổi, cô thở hổn hển, mắt nhìn ngoài cửa xe, ra sức đánh vàongười đàn ông trên thân mình, “Tô Dịch Văn, đừng có làm loạn, đây là dưới lầunhà em, có người nhìn kìa!”

Tô Dịch Văn từ ngực cô ngẩng đầu lên, tay còn đang đặt trước dây kéoquần của cô, dường như trôi qua vài giây, con ngươi đen ra sức đè nén dục vọngxuống, anh thở dài nặng nề, sửa sang lại quần áo cho cô, “Xin lỗi, NhạcNhạc.”

“Rốt cuộc anh có chuyện gì vậy?” Đào Nhạc hỏi, “Có phải ba mẹ em làmanh buồn không, bọn họ là thế đó, cho nên trước đây em mới sợ họ nói lung tungvới anh, anh đừng để bụng là được rồi.”

“Không phải nguyên nhân đó…”Tô Dịch Văn muốn nói lại thôi, anh thựcsự không biết phải nói làm sao.

Đào Nhạc vốn không muốn đề cập tới chuyện gia thế của anh, nhưng trựcgiác cho cô biết anh đang suy nghĩ về chuyện này, cô do dự một lát rồi hỏi, “Cóphải chuyện nhà anh không?”

Tô Dịch Văn không phủ định, thở dài nặng nề, từ ngữ có vẻ bất đắc dĩ,“Từ đó giờ anh vẫn không thích đề cập chuyện trong nhà, em có biết hoàn cảnhcông việc của ba anh đã kéo theo rất nhiều phiền hà…”

“Điều này ấy à, cũng giống ba mẹ em làm việc ở cơ quan tuy không giữchức vụ gì lớn, nhưng cũng có không ít người tới cửa nhà tạo quan hệ.” Đào Nhạctừ nhỏ đã thấy qua tình huống này, huống hồ Tô Dịch Văn lại được sinh ra bởingười có chức vụ lớn.

Tô Dịch Văn cười cười, vui mừng khi thấy cô hiểu chuyện, “Cho nên đólà nguyên nhân anh không muốn nói cho người khác hoàn cảnh của gia đình mình,lúc trước khi còn làm trong viện kiểm sát thành phố A đã có không ít người dòhỏi, anh không muốn vì mối quan hệ với ba mà biến công việc của mình thành mộtcon đường tắt người ta mượn đi, nói gì đi nữa thì anh cũng làm ở bộ phận côngtố, bên trong còn dây dưa đến rất nhiều thứ, làm không tốt thì ngay đến bảnthân cũng sẽ bị vu vạ.”

Những gì Tô Dịch Văn nói rất thực tế, quả thật, ở thời đại này làmviệc gì cũng đều dựa vào quan hệ, nhất là ba bộ phận then chốt Công- Kiểm- Pháp,một vụ án có thể liên quan đến mấy mạng người hoặc cả một số tiền lớn, chỉ cầnkhông cẩn thận bị người khác vạch trần là bản thân mình có thể gặp họa, xử lýkhông tốt thì bị gán cái tội tham ô hối lộ, mà mấy tội này thì ở viện kiểm sátcũng gặp quá nhiều rồi, đặc biệt là trên quan trường.

“Cho nên anh mới đến làm ở thành phố B?” Đào Nhạc hỏi.

“Ừ. Rời xa nhà một chút có thể khiến anh toàn tâm mà làm việc,” TôDịch Văn ngừng một chút, “Cuộc gọi lần trước là ba anh có ý muốn bảo anh quayvề, hơn nữa còn muốn anh đến làm ở viện kiểm sát tối cao, ngay đến viện trưởngcũng đến khuyên anh, lần đó em cũng thấy rồi…”

Đào Nhạc quýnh lên, bật hỏi, “Anh phải quay về sao?”

Tô Dịch Văn hôn nhẹ lên trán cô, “Em ở đây thì làm sao mà anh đi đượcchứ.”

“Vậy–”

“Anh định về nhà một chuyến, không chỉ để nói chuyện vể em cho rõràng, mà còn nói về công việc của anh trước mắt có thể sẽ có thay đổi, sẽ phảiđi họp ở tỉnh.”

Đào Nhạc nghe xong trong lòng càng thấy bất an, “Vậy là anh vẫn phảiđi sao? Dự định đi mấy ngày?”

Tô Dịch Văn biết cô lo lắng, liền dỗ dành cô, “Chẳng phải cuối tuầnnày em nhập học rồi sao, anh sẽ về trước thời điểm đó.”

“Có được không…”Đào Nhạc ôm lấy thắt lưng anh, rút vào cơ thể ấm ápmà cô đã quen thuộc, nói ra thắc mắc lớn nhất trong lòng mình, “Lão Tô, anh nóigia đình anh có đồng ý chuyện của chúng ta hay không?”

“Tại sao lại không đồng ý?”Tô Dịch Văn hỏi ngược lại.

Đào Nhạc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen bị bao phủ bởi một sự lo lắng,“Bởi vì…bởi vì trong phim hay trong tiểu thuyết thường có tình huống người nhàcủa những cán bộ cao cấp thì thích nói chuyện môn đăng hộ đối, sau đó lại bày ratrò chia rẽ uyên ương cũ rích. Em sợ…”

Tô Dịch Văn cười thành tiếng, rồi phết nhẹ lên mũi cô, cố ý trêu,“Nếu đã sợ như vậy thì chúng ta cứ tiền trảm hậu tấu đi đăng kí kết hôn trước,nếu như có con nữa thì càng tốt, trong nhà vui còn không kịp đóchứ!”

“Hả? Nói vậy là chúng ta hết hy vọng gì rồi sao…”Đào Nhạc cứ thế màtưởng là thật, “Được thôi, nếu đã đến mức này thì em cũng bất chấp tất cả, đã làcon người thì trước sau gì cũng bước chân vào nấm mồ hôn nhân, bất kể là sớm haymuộn!”

“Em bớt nghe mấy thứ linh tinh kia đi, cái gì gọi là nấm mồ hôn nhânchứ, kết hôn rồi em vẫn có thể làm những gì mình thích, nếu em thật sự muốn làmluật sư, anh còn có thể liên lạc với Vệ Thiếu Khanh, chỉ dẫn cho em một vàihướng đi, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh đừng có cáu kỉnh lên là anh tạ ơn trờiđất rồi.”Tô Dịch Văn xem như đã rất nhượng bộ rồi, anh không muốn dùng hôn nhântrói buộc sự vui vẻ của cô.

Lòng Đào Nhạc quả thật đã hơi rung động rồi, nhìn anh vẻ khó tin ,“Anh nói thật chứ?”

“Đã khi nào anh gạt em chưa?”

“Gạt em thì không có, chỉ là có đùa với em thôi…”

Tô Dịch Văn tỏ vẻ đáng thương nói, “Vậy em cứ chờ người ta chia rẽuyên ương đi ha.”

“Không muốn, không muốn, em tin anh!” Bây giờ Đào Nhạc rất sợ bị dọa,càng thể hiện quyết tâm, “Tóm lại nếu nhà anh không đồng ý thì chúng ta sẽ đổiđối sách khác.” Cô cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng sẽ có khe hở để luồnlách.

Tô Dịch Văn vừa cười vừa hỏi, “Vậy nếu nhà anh đồng ý thìsao?”

“Đồng ý?” Đào Nhạc tỏ ý không tin tưởng làm gì có chuyện dễ dàng vậy,cho nên cô vẫn phân vân.

Tô Dịch Văn ôm chặt cô như ôm bảo vật quý giá nhất, cúi đầu thầm thìbên tai cô, “Ngốc ạ, đồng ý hay không thì kết quả như nhau thôi.”

Hả? Đào Nhạc ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải môi anh, giây tiếp theo anhnhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, môi và lưỡi hai người từ từ quấn quít nhau khôngngừng.

Rốt cuộc Đào Nhạc cũng hiểu rõ, cả đời này sợ rằng cô không thể nàoxa rời được người đàn ông này, tựa như cái ôm của anh vậy, cô cũng sẽ khôngbuông lỏng cái ôm ấp ám này đâu…