Xin Chào, Em Gái!

Chương 28: Anh sẽ không buông tay



- Vậy.. con có thể chia tay con trai cô được không?

- Dạ? Sao cơ ạ? - Như hỏi lại, giọng kinh ngạc

- Cô xin lỗi, cô biết việc này có hơi đường đột. Nhưng mà, tất cả cũng vì tốt cho thằng An thôi con ạ. Mối quan hệ giữa cha con nó không được tốt. Từ nhỏ nó đã ương bướng, ngang ngạnh rồi. Bây giờ ba nó cũng đã lớn tuổi, sức khỏe không còn được như thời thanh xuân. Ông ấy chỉ có mong muốn con trai kết hôn với một gia đình môn đăng hộ đối. Thằng An nhất quyết không đồng tình vì con, bây giờ nhà cô như đang có chiến tranh lạnh vậy. Đó giờ nó chưa bao giờ cãi lại cô một lời, nhưng vì con, nó đã không còn coi trọng cô nữa rồi. Con thương nó, lẽ nào con muốn nó trở thành người con bất hiếu?

Bà Hồng nói liền một lèo. Bàn tay Như nắm chặt lại. Vì nó, nên anh cãi cha mẹ? Vì nó, anh trở thành người con bất hiếu?

- Cô không dám nói với nó, vì cô biết nó sẽ không đồng ý. Hôm nay cô đến gặp con, hy vọng con khuyên nhủ nó giùm cô. Cô sẽ mang ơn con suốt đời. Như ơi, giúp cô đi con, giúp gia đình cô đi con. Cô biết con là người tốt. Con thương thằng An. Đừng để nó trở thành kẻ hư hỏng trong mắt mọi người con ơi! Nó còn tương lai, còn sự nghiệp. Nếu con không thể nâng nó lên thì hãy buông tha cho nó đi con!

- “Rầm!”

Chiếc bàn ở phía xa bị ai nó đập mạnh. Mọi ánh mắt trong quán đều dồn về phía nọ. An đứng đó, khuôn mặt đỏ ửng, bàn tay cuốn chặt nổi gân xanh vì giận dữ. Bà Hồng thấy con trai, miệng lắp bắp không nói nên lời.

- Đủ rồi đó mẹ. - An bước đến, nắm chặt tay Như - Mẹ coi phim truyền hình riết nên mẹ bị nhiễm rồi sao? Thế con nói mẹ nghe, thường thì trong phim ấy, nếu mẹ nói vậy, hai nhân vật chính sẽ tay trong tay cao chạy xa bay. Điều đó chẳng phải mẹ biết rõ sao? Trước giờ con tưởng mẹ ủng hộ con, nhưng hôm nay con mới rõ, mẹ cũng chỉ là con rối của ba mà thôi. Con đã mất một người cha tốt, giờ đến một người mẹ đúng nghĩa con cũng không thể có sao hả mẹ?

Mẹ cậu chỉ biết im lặng. Như đứng ở bên, mặt đã tím ngắt. Nó kéo kéo vạt áo cậu, ý bảo mau dừng lại. Nhưng An là ai nào? Một khi đã tức giận, có người có thể ngăn cậu lại sao?

- Bây giờ mục đích của mẹ thành công rồi đó. - An tiếp lời, vặn nhỏ giọng - Mẹ đã thành công từ biệt con trai của mẹ. Mẹ đã dạy con phải sống chính trực, phải biết theo đuổi thứ mình thích, và giờ thì mẹ đang cố tách con ra khỏi người con yêu sao? Những thứ mẹ làm, đang đi ngược lại với đạo lý mà mẹ dạy con khi nhỏ đó mẹ à!

An thở dài. Chưa bao giờ cậu nói nhiều như hôm nay. Nhưng cậu vẫn không có ý định dừng lại. Càng là người thân, cậu lại càng phải nói.

- Anh, mình về đi, em đói rồi.

Như lay lay tay An. Khuôn mặt bà Hồng đã lấm lem nước mắt rồi, nó không hề muốn thấy điều đó. An nhìn khuôn mặt sợ sệt như mèo nhỏ kia, liền mềm lòng. Cậu nắm chặt tay Như mà kéo đi, để mặc bà Hồng ngồi yên ở đó, ngẩn ngơ.

Như để mặc cho An chở đi suốt một chặng đường dài. Một tay An vẫn nắm tay nó, rất chặt, có lẽ vì giận dữ. Nó đau nhưng chỉ biết im lặng. Nó muốn anh giải tỏa hết cảm xúc của mình.

- Sao em không nói cho anh biết? - Sau một hồi im lặng, An lên tiếng.

- Em xin lỗi. Cô bảo.. không được nói với anh.

- Thế lỡ như hôm nay anh không đến, em định sẽ thế nào?

-... - Như cắn môi, trầm ngâm.

- Em nghe lời mẹ anh như vậy, chẳng lẽ em định đá anh thật sao?

-...

- Lần sau không được như thế nữa. Em phải nhớ, đối với anh em rất quan trọng. Anh sẽ không buông tay em, chừng nào em không muốn. Được chứ?

- Dạ. - Như cười hiền

- Cái giề? - Ở nhà trọ, mặt Duy đanh lại.

- Thì tao bỏ nhà đi rồi. Mày không ở nhà cô chú nữa, tao đâu có qua đó được. Cho tao tá túc ở phòng trọ mày vài hôm đi. - Giọng An có chút đùa bên kia đầu dây điện thoại

- Mày bỏ nhà lần thứ 1001 đấy à? Sao nữa thế?

- Nói ra tốn tiền điện thoại lắm. Đến rước tao đi, tao đang ở quán này.

- Rước mày tao được cái gì?

- Tao thương mày biết bao nhiêu mà sao mày tính toán với tao thế hả? Mau mau đi, tao dâng mày 1/5 tháng lương.

- 1/3, không trả giá.

- Đm. Rồi thì 1/3, nhanh lên.

Duy tắt điện thoại, dắt xe phóng vèo ra quán. An thấy Duy thì mừng như được mùa, vội vàng chạy ra ôm vai bá cổ bạn. Duy thở dài ngán ngẩm rồi lái xe dẫn đường vào nhà trọ.

Đến trước cửa phòng trọ, Duy đang chật vật mở khóa thì cửa phòng bên bật mở, Lan bước ra với chiếc quần jeans rách và áo hoodie. Duy lễ phép:

- Em chào chị. Chị đi làm à?

Lan nhẹ gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào An. Duy đang định mở miệng giới thiệu thì cô nàng đã lên tiếng:

- Cũng đẹp trai đấy. Thảo nào...

An mở to mắt nhìn Lan thắc mắc. Duy bật cười thích thú sau vài giây suy nghĩ. Lan giơ tay chào rồi cũng cất bước ra cổng. “Chị ấy thông minh thật!” - Duy thầm cảm thán.

- Chị nào ế? Xinh thế? Mà chị ấy biết tao hử? - An tò mò

- Ừ, thầy bói đấy. - Duy đùa

- Thế à? Tí nữa gặp chắc tao xin một quẻ. Dạo này số nhọ thế chứ!

“Cạch!” - chiếc cửa cứng đầu cuối cùng cũng mở ra. An thả phịch người xuống nệm, bắt đầu tham quan căn phòng. Anh Minh ngó qua gọi Duy đi ăn cơm, thấy An thì nhanh nhẹn làm quen.

- Bạn chung phòng à? - Minh hỏi Duy rồi quay sang An - Anh là Minh.

- Chào anh. Em là An. Tên anh giống tên ba em thế!

- Thế gọi anh là ba cũng được. - Anh cười lớn - Hai đứa vào ăn cơm đi. Nay Duy nhịn cơm cho bạn ăn cùng đấy nhá.

An cười, Duy cũng cười. Cả hai đứng phắt dậy, chạy nhanh sang phòng ăn. An tự giới thiệu mình với mọi người, rồi bắt đầu bữa cơm.