Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 4 - Chương 4



Phiền não ném điện thoại di động qua một bên, Đường Tiểu Mễ trong lòng có chút nghi ngờ, là trang đầu các tờ báo lớn sao? Các tờ báo làm sao được phép đăng? gia đình bọn họ bình thường sẽ không để cho đăng công khai như vậy, muốn cắt đứt truyền thông, thực hiện một chút thủ đoạn, làm sao sẽ cho phép xuất hiện chuyện như vậy?

Qua ngày 15 tháng giêng, mặc dù thời tiết ấm rất nhiều nhưng vẫn có chút lạnh, Tiểu Mễ vùi trong chăn ủ một lát mới động thân đứng lên mặc quần áo, đầu óc hỗn độn đã không muốn suy nghĩ chuyện gì, gần đây nàng rất hoang mang, nếu mọi người muốn gạt nàng, vậy chỉ có thể tự mình đi khám phá. Nhớ tới Thành phố H, cửa tiệm của mình chính là ở chỗ này, còn có một phòng trọ nhỏ, tuy rằng nhỏ bé không đáng kể nhưng đều là tâm huyết của nàng, sợ là không thể an nhàn nữa rồi, hôn nhân đã sắp đặt, không thể dừng lại, chẳng qua là chuyện kế tiếp thôi, Đường Tiểu Mễ không muốn tiếp tục bị động.

Căn phòng này không có máy vi tính, thư phòng Phó gia có nhưng Đường Tiểu Mễ không muốn vào, bình thường thư phòng đều là nơi quan trọng, nàng còn chưa có ý muốn làm người của Phó gia, có thể tùy tiện đi vào. Rón rén xuyên qua đường đi, cúi lưng xuống chui vào phòng của Phó Thụy Dương, muốn lén lấy máy vi tính của hắn online một chút, xem rốt cuộc có chuyện gì.

Vào phòng, thật kỳ quái trong phòng không có ai, chăn xếp gọn gàng, Tiểu Mễ ngồi thẳng lên nhìn chung quanh một lần, nơi này là phòng làm việc của hắn cũng chỉ có hai màu trắng đen, đơn giản, rộng rãi, cũng không có gì đẹp mắt, laptop đang đặt trên bàn. Tiểu Mễ đi tới vừa nhìn, cả kinh đem mắt dán sát vào trên màn ảnh, không cần rêu rao như vậy, trong lòng Tiểu Mễ rơi lệ, dòng tít trang đầu của websites hôm nay đang hiện lên bức ảnh của Phó Thụy Dương và nàng đang hôn nhau, bức ảnh lớn như vậy bày ra rất dễ nhìn thấy, trong hình hai người đều quay mặt, Phó Thụy Dương nhắm mắt, mà nàng thì mở to mắt như chiếc chuông đồng, bất quá cũng thật hoàn hảo, ảnh chụp ở góc độ này vẫn rất xinh đẹp, sau khi khiếp sợ, Tiểu Mễ bắt đầu bình phẩm bức ảnh, chế giễu ảnh trên bài báo này không phải là mình, mà là một minh tinh nào đó.

"Nhìn mê mẫn như vậy sao?" Không biết lúc nào, Phó Thụy Dương đã đứng phía sau lưng Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ ngồi thẳng lên, quay đầu lại nhìn thật Phó Thụy Dương, áo ngủ tơ tằm màu xanh dương đậm, mắt có chút sưng vù, có lẽ là không nghỉ ngơi tốt: "Phó Thụy Dương, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng một chút hay không?"

"Thụy Dương". Phó Thụy Dương xoay xoay cổ, thật sự có chút mệt mỏi. Đường Tiểu Mễ trừng mắt, người này xoắn xuýt đề tài này làm gì, nàng không muốn kêu hắn là học trưởng nữa, nếu đã đính hôn, nàng hiện tại ở vào thế bị động, nàng phải làm cho mình đứng ngang hàng với hắn.

"Thụy Dương, chúng ta tại sao lại đính hôn?" Tiểu Mễ dứt khoát ngồi xuống ghế, vóc dáng của nàng không cao như hắn, đứng hiển nhiên sẽ không tỏ ra ưu thế. Phó Thụy Dương lười biếng ngồi ở mép giường: "Người lớn quyết định".

"Vậy anh tại sao không phản đối? anh cũng biết đính hôn sẽ rất phiền toái hay sao?" Tiểu Mễ chăm chú nhìn Phó Thụy Dương, nàng vẫn cho là hắn so với mình vẫn bài xích này chuyện đính hôn không rõ ràng, cho nên nàng mới phớt lờ, đem tất cả vấn đề ném cho hắn giải quyết.

"Tiểu Mễ, nói điểm chính đi, chúng ta đã đính hôn". Phó Thụy Dương khẽ nâng cằm, chỉ chỉ vào laptop "Ừ, toàn thế giới cũng hết biết rồi".

Đường Tiêu Mễ hít sâu một hơi, "Thứ nhất, trừ ở trước mặt người lớn diễn trò, chúng ta phải có không gian riêng của mình, không can thiệp chuyện của nhau, không được thắc mắc".

Phó Thụy Dương dáng vẻ không chút để ý, hơi híp mắt lại nhìn thẳng Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ cũng không né tránh, hai người cứ nhìn chằm chằm nhau, Phó Thụy Dương khóe miệng khẽ cong lên, gật đầu một cái: "Tốt".

"Thứ hai, anh rốt cuộc tại sao không cự tuyệt cuộc đính hôn này, tôi mặc kệ, nhưng nếu như cơ hội thích hợp, chúng ta nhất định phải giải trừ hôn ước". Đợi nàng tìm được lý do gì ông nội gấp để cho nàng đính hôn như vậy, nàng nhất định có biện pháp không còn dính dấp đến Phó Thụy Dương nữa. Phó Thụy Dương cười khẽ, "Nhất định không có cơ hội này".

Đường Tiểu Mễ cũng không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Nếu như không có cơ hội giải trừ hôn ước, như vậy chúng ta, ai thích đối phương trước, không được phép đề nghị kết hôn".

Khóe mắt khẽ nhảy một cái, thích lẫn nhau không? Phó Thụy Dương chau chau mày: "Đồng ý".

Đường Tiểu Mễ nở nụ cười, bộ dáng thật hiền lành, đứng lên nhìn xung quanh một lần: "Thụy Dương".

Giọng nói có chút làm nũng, Phó Thụy Dương khóe mắt hơi co rúm, kinh ngạc nhìn Đường Tiểu Mễ.

"Có thể hỏi thêm một vấn đề không?" Đường Tiểu Mễ cười càng ngọt ngào, ánh mắt cong cong phát sáng, vô cùng động lòng người.

Phó Thụy Dương quay đầu đi chỗ khác, cô gái này cười với hắn sao? "Hỏi đi".

"Cái này". Tiểu Mễ chỉ chỉ trang Web đang mở trên laptop, "Có phần của anh sao?"

"Có". Phó Thụy Dương gật đầu một cái, giọng nói rất tự nhiên, không có một chút xin lỗi.

Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, trong lòng đã rõ, nàng nghĩ không sai, chuyện này không riêng Phó Thụy Dương có phần, mà ông nội và ông ngoại của mình cũng xuất không ít công sức, chỉ vì cái gì?