Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Chương 18



Giống như đi siêu thị mua kem đánh răng sẽ tặng một chiếc ly súc miệng vậy, thất tình ngoại trừ khiến bản thân đau khổ ra thì nó còn có thể tặng kèm theo một loạt phiền toái nho nhỏ.

Ví dụ như đi ra ngoài ngẫu nhiên sẽ có người hỏi, ủa, dạo này toàn thấy cậu một mình, bạn trai cậu đâu? Hả, chia tay? Không thể nào? Tại sao lại như vậy chứ?

Cứ như vậy, tiếp tục dây dưa nhiều hơn về vấn đề này, kiểu quan tâm như vậy thật ra lại biến thành hành động xát muối vào vết thương.

Nhiều người hỏi, muối xát nhiều hơn, miệng vết thương kia dần dần sẽ trở thành thịt muối tháng Giêng.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy thật sự phiền toái không ai khác chính là mẹ già nhà tôi.

Đều nói giấy không gói được lửa, nhưng thật ra cát hay nước hay Long tu tô đều gói không được.

_ Long tu tô: một món ăn thời xưa của Vua Chúa, giờ là một món ăn vặt của người Trung Quốc.

Vì vậy khi mẹ tôi gọi điện thoại tới lớn tiếng chất vấn tôi, tôi nghĩ rốt cuộc cũng tới, hoàn thành công đoạn cuối cùng khi muối thịt là rắc tiêu.

Tôi nói cho bà, con và Tần Khoa không hợp tính nhau, con không thích anh ấy, đá anh ấy rồi.

Mẹ tôi nghe tôi nói xong, phản ứng đầu tiên là nói muốn lên tàu lại đây làm thịt tôi. Phản ứng oán giận này giống phản ứng của mẹ của Đỗ Thập Nương khi trơ mắt nhìn cô ta ném hộp nữ trang của mình xuống sông vậy.

_ Đỗ Thập Nương: nhân vật tiểu thuyết đã vì tức giận mà ném hộp nữ trang của mình xuống sông trong tập 32 tác phẩm “Cảnh thế thông ngôn”.

Tới gần cuối tháng, mẹ tôi lại gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi về nhà để tổ chức sinh nhật cho tôi.

Tôi cảm thấy kì quái, lần trước trong điện thoại bà vẫn hăm he đòi xử tôi cho đã hận, sao bây giờ lại thành bộ dạng mẹ hiền từ rồi?

Mẹ tôi nói dịu dàng trong điện thoại, con là con gái mẹ, làm mẹ sao lại không hy vọng con sống tốt được? Bất luận con có chuyện gì, thứ sáu nhớ về sớm, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con, mừng sinh nhật con.

Tôi gác máy, trong lòng nước ấm tuôn trào, trên đời chỉ có mẹ tốt.

Hôm sinh nhật 23 tuổi, tôi về nhà.

Trong ánh nến lung linh, mẹ thân yêu của tôi thúc giục, nào nào nào, ước nguyện đi nhanh lên.

Tôi nhắm mắt lại, mặc niệm, Thần ơi, nếu ngài thật sự tồn tại, xin người khiến người bên tay phải con biến mất, hoặc nói cho con tất cả chỉ là ảo giác không phải là sự thật không phải là sự thật không phải là sự thật…

Đèn huỳnh quang mở lên, khi căn phòng lại tràn ngập ánh sáng, tôi quay đầu nhìn sang phải – Thần hỡi, người vứt bỏ con sao?

Người bên phải nhận ra tôi đang nhìn hắn, quay đầu mỉm cười với tôi, tôi lập tức nhíu mày, cười cái rắm.

Mẹ tôi dùng đũa gõ tôi, nói gì vậy, Tần Khoa là khách tao mời tới, không liên quan gì tới mày hết. Nào nào nào, dùng bữa, chiếc đùi gà này cho cháu, nào Diệp Phàm, cái này cho cháu, hai đứa đừng khách sáo nha.

Một con gà có hai cái đùi, người bên trái một cái, người bên phải một cái. Mà chén của tôi thì trong veo như nắng sớm.

Tôi từng nói gì nhỉ, trên đời chỉ có mẹ tốt?

Tần Khoa gắp đùi gà bỏ vào chén tôi, tôi nhìn hắn, hắn nói, đùi gà để ai sinh nhật ăn.

Tôi gắp chân gà về lại đường cũ, trước đây thích ăn, giờ thấy là chán.

Tần Khoa liếc nhìn tôi một cái, không nói gì.

Mẹ tôi hỏi, bây giờ Tần Khoa học hành bận bịu lắm đúng không?

Hắn nói, bây giờ mới khai giảng nên cũng không bận lắm ạ.

Mẹ tôi nói chuyện với hắn, tôi cũng chả hơi đâu xen vào, cầm ly rượu nho uống cạn.

Tôi đẩy đẩy Diệp Phàm, muốn cậu ta lấy chai rượu qua.

Diệp Phàm nói, rượu này mắc lắm, chị đừng ngưu ẩm được không?

Tôi gật đầu, rót đầy cho tôi, tôi miêu ẩm cho cậu xem.

_ Ngưu ẩm: uống như trâu uống.

Mẹ tôi đột nhiên hắng giọng, nói, vợ chồng son lúc nào cũng cãi nhau hết á, bác với bố Giang Văn hồi trẻ cũng hay cãi nhau. Nhưng có cãi thì cãi chứ không bao giờ làm mất tình cảm hết. Thanh niên rất dễ xúc động, mắc lỗi nhỏ xíu xiu đã đòi chia tay, sau đó hối hận thúi ruột. Con bé Giang Văn này từ nhỏ tính tình đã xúc động, mặc dù nói chia tay nhưng bác nghĩ chẳng qua là nó không cho qua được thôi, Tần Khoa cháu thì sao, nhường nó chút đi.

Tôi cúi đầu dùng đũa ấn ấn cơm.

Hôm nay mẹ tôi gọi Tần Khoa đến, rốt cuộc cũng vì khuyên can, chẳng qua mẹ tôi tận tình khuyên nhủ như thế này cũng uổng phí.

“Bác, chuyện chia tay là lỗi của cháu, không liên quan tới Giang Văn.”

Nghe Tần Khoa nói vậy, tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn nói với mẹ tôi, bọn cháu chia tay là vì cháu không biết quý trọng, làm sai chuyện khiến cô ấy thương tâm. Cháu không chăm sóc tốt Giang Văn, cháu xin lỗi.

Mẹ tôi không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới thở dài nói, quên đi, cứ như bố nó nói, con cháu đều có phúc của con cháu, thanh niên tụi bay yêu đương không giống hồi bọn bác, thôi tự tui bay xem làm sao thì làm.

Bữa cơm này liền không mặn không nhạt như vậy kết thúc.

Ăn xong, tôi kéo Tần Khoa ra ngoài cửa.

Tôi nhìn hắn, hỏi, rốt cuộc anh có âm mưu gì?

Từ khi chia tay tới nay đều luôn rất bình tĩnh, thời gian ngủ đông lúc trước là vì một đòn bất ngờ hôm nay sao?

Tần Khoa nói, em nghĩ nhiều. Anh tới vì mẹ em gọi điện thoại kêu anh tới, vốn dĩ anh đã chuẩn bị tư tưởng bị đánh, tới nơi mới phát hiện mẹ em không biết nguyên nhân khiến bọn mình chia tay.

Lúc nói những câu này, hắn luôn mỉm cười, khiến người ta không phân biệt được thật giả.

Hắn hỏi, tại sao em không nói cho mẹ em biết nguyên nhân thật sự khiến bọn mình chia tay?

Tôi nhìn hắn hừ lạnh nói, anh đừng hiểu lầm, mẹ tôi không chấp nhận tôi phải chịu một chút ấm ức nào, câu chuyện của chúng ta lại kích thích như vậy, tôi sợ nói cho bà thì bà chịu không nổi.

Một lát sau, Tần Khoa nhìn tôi nói, thật xin lỗi.

Tôi hất đầu qua một bên nói, chúng ta đã chia tay, vì vậy anh có lỗi hay không cũng không sao, không liên quan tới tôi.

Nói xong, tôi xoay người đẩy cửa vào nhà.

Sau khi vào nhà, mẹ tôi đã cắt bánh ngọt xong, bỏ lên mấy chiếc dĩa nhỏ.

Tôi cầm một chiếc dĩa lên, nếm một miếng, hương vị thuần khiết đậm đà.

Lườm Tần Khoa một cái, hắn nhìn chiếc dĩa trong tay lại chậm chạp không cử động.

Nhìn kỹ lại, tôi ngây đơ.

Ban đầu trên bánh ngọt có ghi dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Giang Văn hai mươi ba tuổi vui vẻ”.

Mà sau khi bánh ngọt bị cắt, miếng Tần Khoa cầm trên tay, trúng đâu không trúng, lại vừa trúng ngay hai chữ “Giang Văn”.

Tôi chỉ có thể nhìn Tần Khoa chậm rãi dích “Giang Văn” lên, đưa tới bên miệng, mở miệng ngậm vào, sau đó, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cảnh này rất tà ma, lửa giận của tôi “Phừng” một cái bốc lên luôn.

Tôi cau mày nhìn hắn, anh ăn nhanh lên! Ăn xong rồi thì lên tàu về nhanh đi!

Mẹ tôi xoa xoa tay nói, trễ thế này rồi, nếu đi thì cũng để mai, bây giờ làm gì có xe lửa?

Tôi không nói gì.

Cứ cương như vậy một hồi, Tần Khoa bỏ đĩa xuống nói, không sao đâu bác, giờ này vẫn mua vé được.

Hắn đứng lên đi tới, đưa một gói to cho tôi, nói, sinh nhật vui vẻ.

Tôi nhận lấy, tùy tiện đặt lên sô pha, mặt lạnh tanh nói cảm ơn.

Tần Khoa cũng không thèm để ý, quay đầu cười nói với bố mẹ tôi, bác trai bác gái cháu không quấy rầy nữa.

Mẹ tôi đứng dậy liếc nhìn tôi một cái, khuya rồi, thật là, để bác tiễn cháu.

Hơn mười phút sau, khi mẹ tôi trở lại, tôi vẫn duy trì tư thế đó ngồi tại chỗ.

Mẹ tôi nhìn tôi nói, mày nha mày, đúng là cầm tinh tảng đá, ngoan cố như bố mày vậy.

Bố tôi vốn đang yên lành ngồi đó đọc báo, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng ấm ức.

Tôi nói, mẹ, con và anh ấy đã chia tay hoàn toàn rồi, hoàn toàn, mẹ hiểu chưa? Cho dù Bush và Bin Laden bắt tay làm hòa thì con và anh ấy cũng sẽ không có kì tích gì hết, vì vậy nên sau này mẹ đừng làm vậy nữa, xấu hổ lắm.

Mẹ tôi vẫy vẫy tay, rồi rồi rồi, mày lớn rồi, tự mình làm quyết định được, tao muốn xen vào cũng xen không được. Nhưng mày phải nhớ kĩ, làm gì cũng chừa cho nhau chút mặt mũi, sau này còn gặp lại nhau.

Tôi mặt ngoài không nói chuyện nhưng trong lòng lại nghĩ, nói là nói như vậy, nếu mẹ biết ngọn nguồn sự tình thì đừng nói là chừa chút mặt mũi, chỉ sợ một điểm nhỏ xíu xiu cũng không chịu chừa, cưỡng chế cũng phải bắt hắn biến mất khỏi tầm mắt.

Liếc nhìn chiếc túi Tần Khoa đưa trên sô pha, tiện tay cầm lấy nó.

Nhìn hồi lâu, bỏ lên bàn, suy nghĩ một chút, lại cầm lại đặt lên đùi.

Diệp Phàm trào phúng, không phải là một món quà sao? Trong đó cũng đâu phải bom, chị có cần như vậy không?

Tôi trợn mắt, xé giấy gói, trong đó là một hộp ghép hình.

Món quà đúng là vô cùng mới mẻ độc đáo.

Tôi bỏ hộp ghép hình sang một bên, nói với Diệp Phàm, cậu có muốn về sớm không, về trễ quá không an toàn đâu.

Mẹ tôi vốn đang ngồi trước TV, bỗng nhiên bâng quơ chêm vào một câu, đúng vậy, khuya, không an toàn. Buổi tối mấy bữa trước ở ngã tư còn xảy ra đâm chém để cướp đồ đó, thủ phạm còn chưa bắt được kìa. Ai, tội nghiệp thằng bé, khuya như vậy rồi, ở đây lại không quen, đường cũng không biết, lỡ may đi lạc vào ngõ nhỏ, ôi, nói không chừng tên thủ phạm đó đang ngồi trong cái ngõ đó, trong lòng còn vui sướng, ái chà chà, ông đây đợi cả nửa ngày trời, rốt cuộc cũng có thực phẩm tươi sống đưa tới miệng, ha ha ha ha.

Trên đầu tôi xuất hiện vài vạch đen, mẹ à mẹ già rồi, đừng ngây thơ như vậy được không, tội phạm cướp của gì nữa không nói tội phạm giết người luôn cho nhanh.

Bố tôi nói, chuyện này có thật đấy, người bị cướp là bạn đánh bài cũ của mẹ mày.

Tôi nghẹn lời, hoãn lại một chút mới nói, ừ thì có, vậy thì sao.

TV đang chiếu Tiếu ngạo giang hồ, Lâm Bình Chi đang vung đao tự cung, mẹ tôi vừa ngâm bài “Tội nghiệp thằng bé” vừa ngâm nga nhạc điệu nhạc nào đó, phải nói là vô cùng réo rắt thảm thiết.

Tôi nhìn chằm chằm tờ tạp chí trong tay, “Bồ nhí quyến rũ của cục trưởng tham quan **, sa vào cạm bẫy tình ái dẫn đến họa sát thân”, nhìn hồi lâu nhưng vẫn chưa đọc xong đoạn thứ nhất.

Buồn bực, tôi ném tạp chí lên bàn nói, khát nước, con ra ngoài mua đồ uống đây.

Mẹ tôi cười gật đầu, đi đi.

Diệp Phàm đi theo tôi, tôi nói với cậu ta, không sớm nữa cậu về đi.

Diệp Phàm nhìn về phía trước, chị muốn đi tìm anh ta đúng không? Tôi đi cùng chị.

Tôi nói, cậu nói bậy gì vậy.

Cậu ta liếc xéo tôi một cái, không phải sao? Chứ mới nãy chị gửi tin nhắn với ai vậy?

Tôi không nói gì, cậu ta quay đầu lại nói tiếp, đi chung đi, chị tính sắp xếp như thế nào? Tối nay để anh ta ngủ chỗ tôi đi.

Tôi nói, phiền cậu quá.

Cậu ta liếc nhìn tôi một cái nói, mẹ nó chứ, chị đã làm phiền tôi từ lâu rồi, giờ mới phát hiện à?

Ngồi trên xe Taxi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, Diệp Phàm đột nhiên nói, thật ra tôi cũng có một món quà tặng chị.

Tôi quay đầu, cậu ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó là một chiếc lắc tay.

Tôi cầm chiếc lắc lên, hỏi, ngọc bích hả? Bao nhiêu cara?

Cậu ta hừ hừ, thèm tiền tới mức điên luôn rồi, hàng chợ đó bà chị.

Tôi đeo chiếc lắc vào, lắc lắc tay, rất đẹp.

Tôi nhìn chiếc lắc hỏi, rốt cuộc làm bằng gì? Thủy tinh? Mã não?

Cậu ta nói, thủy tinh.

Ra vậy, lắc tay bằng thủy tinh màu xanh.

Xe dừng lại trước quảng trường, Tần Khoa đang ngồi dựa trên băng ghế dài ngửa đầu nhìn trời.

Đi tới, Tần Khoa quay đầu lại, nở nụ cười, em tới rồi.

Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt hắn phảng phất có nét gì đó của một đứa trẻ.

Tôi hất mặt qua không nhìn hắn nói, là mẹ tôi sợ anh gặp chuyện không may. Muốn anh tối nay qua nhà Diệp Phàm ngủ, mai hẵng đi.

Hắn không trả lời, chỉ nhìn tôi rồi chậm rãi nở nụ cười, nụ cười vô cùng đáng đánh đòn.

Tôi lạnh lùng nói, tôi thấy tốt hơn hết là anh đi ngay hôm nay đi.

Nói xong tôi quay đầu bỏ đi, hắn thuận tay giữ chặt tay tôi lại nói, sao lại nổi giận? Anh đâu nói gì đâu.

Tôi hất tay hắn ra, đừng níu kéo!

Tần Khoa nói, mặc dù bác gái lo lắng cho anh như vậy nhưng anh mua vé tàu rồi. Nếu mua rồi thì không cần bỏ. Anh sẽ chờ, mãi tới khi nào chuyến tàu đó tới thì thôi.

Tôi nói, vậy thì tùy anh.

Tôi quay người bỏ đi, hắn ở sau lưng tôi nói, Giang Văn, cảm ơn em.

Tôi nói, anh cảm ơn nhầm người rồi. Chúng ta thật sự đã chia tay, tôi không hề muốn dính dáng gì tới anh.

Trên đường về, không khí im lặng.

Lúc tôi xuống xe, Diệp Phàm nói, chị vẫn thích anh ta đúng không.

Tôi nói, bọn tôi đã thật sự chia tay rồi.

Cậu ta hỏi, chị vẫn thích anh ta đúng không?

Tôi đóng cửa xe, nhóc con, về nhà đi!

Buổi tối, tôi nằm trên giường làm cách nào cũng không ngủ được. Nâng cổ tay lên nhìn, trên đó dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm nào đó.

Xuống giường, bật đèn bàn, lấy hộp ghép hình từ ngăn kéo dưới cùng ra.

Đổ tất cả các miếng ghép ra, sáu trăm miếng, đổ đầy giường, thứ rớt xuống cuối cùng là một tấm thiệp màu hồng.

Người yêu cũ, món quà, đêm khuya, tấm thiệp giấu đi, màu hồng.

Có những từ khóa như vậy nên đừng trách tôi tự kỷ, tiến hành phương pháp phỏng đoán kiểu thiếu nữ trong truyện tranh.

Tôi do dự mở tấm thiệp màu hồng kia ra, mười giây sau, nhẹ nhàng khép lại.

Sau đó, tấm thiệp đó lại bầm thây vạn đoạn trong tay tôi.

Trên tấm thiệp chỉ viết một câu này: mặc dù ghép hình không liên quan gì tới chỉ số thông minh, nhưng xét theo năng lực của em, anh cảm thấy cần phải nói cho em biết rằng mặt trái của những mảnh ghép đều có gợi ý, dựa theo gợi ý thì việc ghép hình sẽ đơn giản hơn nhiều.

Nỗ lực phấn đấu hơn nửa tiếng đồng hồ với mớ mảnh ghép đó, tôi chỉ tìm được hai miếng phù hợp. Rốt cuộc tôi cũng từ bỏ, lật trái sáu trăm mảnh ghép đó lại.

Mặt trái của mỗi mảnh ghép đều có ghi chữ cái, chỉ rõ mảnh đó nằm ở phần nào.

Cứ như vậy từng mảnh từng mảnh, từng phần từng phần, đợi tới khi sáu trăm mảnh ghép trở lại vị trí cũ thì trời đã tờ mờ sáng.

Không ngờ thời gian trôi còn nhanh hơn mấy lần lên mạng suốt đêm.

Bức hình được ghép hoàn chỉnh hiện ra một phong cảnh tuyệt vời, thiên nga bơi trên mặt hồ, thiên nga bay trong không trung.

Chẳng qua bức ghép hình này hiển nhiên đã bị người chỉnh sửa, chủ nhân ban đầu sau hoàn thành đã dùng bút viết thêm vài chữ.

Mà bây giờ vài chữ này đã hiện ra khi bức hình được hoàn thành.

“Thật xin lỗi.”

Tôi nằm lại lên giường, thật xin lỗi?

Thật xin lỗi, là câu nói vô trách nhiệm nhất trên thế giới này.

Trường tôi có lưu hành một truyền thuyết rất xinh đẹp, ai trong vòng một ngày gặp mặt nhau ba lần thì giữa hai ngừoi đó có duyên trời định.

Rất nhiều sinh viên mới vào trường từng vì ứng nghiệm truyền thuyết này mà ào ào rơi vào bể tình. Mà sau năm đó, khi đại đa số đều khôi phục trạng thái độc thân thì mọi người mới tỉnh ngộ ra, duyện phận cái khỉ gì? Cái gì mà gặp mặt nhau ba lần chính là trời định? Đường đi tới các khu giảng đường đều thông với một con đường, muốn không gặp cũng khó!

Không sai, truyền thuyết đó của trường tôi chỉ là bịa đặt, vì vậy gặp phải Tần Khoa cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Kể từ khi quay về trường sau dịp sinh nhật, tôi bắt đầu gặp Tần Khoa với một tỷ lệ vô cùng kỳ quái.

Ban đầu tôi còn lơ đễnh, nhìn thấy hắn từ xa thì vội vàng chạy sang đi đường vòng, nhưng rốt cuộc vẫn có lúc chạy sai.

Hôm đó sau khi ra khỏi phòng học, vì quá mức chăm chú suy nghĩ xem nên ăn gì nên khi đứng trước mặt hắn tôi mới phát hiện ra, muốn giả vờ không thấy đã là điều không thể.

Hắn cầm hai quyển sách đứng đó mỉm cười, Giang Văn.

Tôi muốn xem hắn như người qua đường cho pass luôn, hắn lại chạy theo.

Tôi nói, đừng đi theo tôi.

Hắn cười, con đường này cũng không phải đường do nhà Giang Văn mở.

Tôi quay đầu nhìn hắn. Câu nói ngây thơ như vậy mà hắn cũng nói được.

Hắn vẫn cười tủm tỉm, anh đùa thôi, chỉ có con đường này tới căn tin được thôi mà.

Tôi trợn mắt, hắn lại hỏi, xem hộp ghép hình anh tặng em dịp sinh nhật chưa?

Tôi nói, à, thì ra hôm bữa tặng hộp ghép hình hả? Bỏ đâu quên mất rồi, chắc là dưới gầm giường.

Hắn cũng không thèm để ý, ừm, vậy à. Em cũng đi căn tin hả, cùng đi?

Tôi dừng lại, hắn cũng dừng lại.

Tôi nhìn hắn nói, tôi về ký túc xá ăn mì ăn liền.

Mặc dù hết sức tinh vi, nhưng tôi cũng thấy đuôi lông mày hắn hơi nhíu xuống.

Hắn vẫn đang cười, cười có chút khẩn trương, hắn nói, ăn mì ăn liền không tốt lắm đâu.

Tôi cũng cười, đúng vậy, nhưng mà tôi thích ăn, hôm qua ăn mì ăn liền, hôm nay cũng ăn mì ăn liền, trong phòng còn hai thùng lận. Anh muốn đi căn tin đúng không, chúng ta khác đường rồi, bái bai.

Vẻ mặt tiến thoái giữa bùng nổ và ẩn nhẫn của Tần Khoa không hiểu sao lại khiến tâm trạng tôi tốt hơn nhiều, về phòng ngủ ăn một lèo hai gói mì.

Kể từ lần đó, chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, tới trình độ nào nhỉ?

Thượng Đế cùng tồn tại với tôi, kẻ họ Tần nào đó còn hiện diện mọi lúc mọi nơi hơn cả Thượng Đế nữa.

Hôm nay gặp được anh, là anh, là anh, cũng là anh.

Trong căn tin, tôi dùng đũa ra sức cắm vào cơm, nhìn người ngồi đối diện, rốt cuộc anh có ý gì?

Tần Khoa nói, đừng kích động. Newton từng nói, lúc ăn phải giữ tâm trạng tốt, nếu không sẽ rối loạn tiêu hóa.

Newton là danh nhân trong ngành chúng tôi, tôi từng nghe thấy câu này trong bộ truyện ký hay sử ký nào đó rồi.

Hắn cười rộ lên, biết ngay em sẽ ngồi nghĩ mà. Anh đùa thôi, Newton không nói câu đó.

Tôi nổi điên, sao nhiều cái đùa quá vậy.

Hắn nói, bọn mình có thể gặp nhau…

Tôi ngắt lời, bọn mình gì mà bọn mình, là “Tôi và anh”!

Hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục cười hề hề, trường học là nơi nào chứ, ký túc xá, khu giảng đường, căn tin đều nằm trên cùng một con đường, anh và em hay gặp nhau cũng không phải chuyện gì kì lạ, trăm ngàn đừng chú ý quá nha.

Nụ cười của hắn đang nói, mọi chuyện giờ là vậy đó, nén đau buồn mà tiếp tục đi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nói với hắn, tuổi hai chúng ta cộng lại cũng là bán trăm, chúng ta phải làm những chuyện

Hắn nói, ủa, không phải nói “Tôi và anh” hả?

Tôi nhéo tay mình nói cho bản thân phải bình tĩnh phải bình tĩnh, tôi là người trưởng thành, phải bình tĩnh.

Bình tĩnh lại rồi, tôi hít sâu một hơi, nỗ lực khiến vẻ mặt của mình trông thật nghiêm túc chứ không phải đang đùa với hắn.

Tôi nói, Tần Khoa, chúng ta chia tay, đừng nói đùa với em cũng đừng chọc em.

Vẻ mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc, nói, em rất nghiêm túc với việc chúng ta tách ra, đúng không?

Hắn nói, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không hối hận, đúng không?

Tôi gật đầu.

Hắn nói, sẽ không vì bất cứ người nào hay việc nào mà dao động, đúng không?

Tôi gật đầu.

Hắn cười, như vậy anh làm gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới em, nếu như như vậy rồi thì em cần gì phải để ý?

Tôi ngây ngẩn cả người.

Hắn bưng khay cơm đứng dậy cười nói, liền là như vậy, vậy nên không cần so đo với anh làm gì.

Hắn đi rồi, tôi vẫn suy xét đoạn đối thoại ban nãy.

Lập trường của tôi rất kiên định, sẽ không vì bất kì ai mà dao động, vì vậy sẽ không vì Tần Khoa mà dao động, vì vậy không cần so đo.

Nhưng mà, sao tôi cứ có cảm giác có gì đó không đúng?

Nhưng mà hắn nói rất có lí nha, nhưng mà tại sao tôi vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Không ngừng phủ định bản thân là một chuyện hơi mệt, rất nhiều tế bào não của tôi bỏ mình, tôi cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Quên đi, không thèm nghĩ nữa, dù sao đi nữa thì quyền chủ đạo cũng nằm trong tay tôi, hắn cũng không làm gì tôi được.

Tới gần Tết, các khoa lại bắt đầu tổ chức tiệc Tết.

Ủy viên văn nghệ khoa tôi là hoa khôi của khoa Trương Linh.

Điều khiến tôi giật mình là, hoa khôi đại nhân lại tới tìm tôi, mà điều khiến tôi càng giật mình hơn là, cô ta lại đi mời tôi hát một bài trong bữa tiệc.

Tôi xua tay liên tục, đừng đừng đừng, cổ họng của tôi gầm rú thì được, ca hát thì tuyệt đối không.

Hoa khôi đại nhân nói, không sợ, tiệc Tết quan trọng là náo nhiệt. Chỉ cần tham dự là được, hát thế nào cũng không sao.

Tôi nói, không được không được, chịu không nổi.

Cô ta nói, sinh viên nữ khoa mình thiếu, năm nay ai cũng có tiết mục riêng hết rồi, bài này cậu mà không hát thì thiếu người đó. Vì tập thể thì phải hi sinh chứ!

Tôi vẻ mặt đau khổ hỏi, nhưng mà tôi hát sai nhạc thì sao?

Trương Linh cười, không quan trọng, sẽ có người hướng dẫn, tự luyện mấy lần là không sao.

Cô ta lại bổ sung thêm, bác của La Cầm Cầm mở tiệm cho thuê áo cưới gần trường, cung cấp trang phục giá hữu nghị đó.

Áo cưới? Áo cưới trắng tinh tung bay đầy thơ mộng?

Tôi gật đầu, tham gia, đương nhiên tham gia! Không tham gia thì sẽ rất xin lỗi tập thể!

Tiệc Tết lần này là hai khoa hợp tác với nhau, vì vậy hai bên đều tiến hành rất cẩn thận, đi diễn tập rất sớm.

Tôi và Điền Lan tới hội trường tập, vừa vào cửa tôi liền dừng lại.

Tôi nhắm mắt lại xoa xoa thái dương, hỏi Điền Lan, có phải dạo này tao mệt mỏi quá hay không? Sao lại có ảo giác thế này?

Điền Lan nói, không, cưng à, đó không phải là ảo giác.

Thì ra bữa tiệc này không những tổ chức theo ngành mà còn tổ chức theo hệ nữa hả?!

Tần Khoa và một anh chàng nào đó đứng ở cửa, nhìn thấy chúng tôi tới còn vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi đi qua, nhìn hắn, trên thế giới này rốt cuộc có chỗ nào không có anh?

Tần Khoa cừoi, hai khoa hợp tác tổ chức tiệc tối, bọn anh sắp tốt nghiệp đương nhiên phải tham gia lần cuối chứ.

Tôi không thèm để ý hắn, xoay người đi tìm Trương Linh.

Trương Linh nhìn thấy tôi, nói với tôi “Đợi chút”, sau đó quay về phía cửa kêu, anh ơi, anh ơi!

Tôi không dám tin nhìn người đang đi tới, sau đó hỏi Trương Linh, người hát cùng tôi không phải là Vương Tằng Lượng sao?

Anh chàng đứng cạnh Tần Khoa dùng cổ họng vịt nói, thật xin lỗi, mấy hôm trước bị cảm nên mất giọng, vì vậy nên Tần Khoa thay tôi.

Mất giọng mà còn đăng kí hát?!

Trương Linh lật lật cuốn sổ, ngẩng đầu nói, ừ, là vậy đó, cậu và anh đây sẽ hợp xướng “Cát tường tam bảo”.

Cát tường tam bảo…

_ Cát tường tam bảo: bài hợp xướng với không khí vui vẻ, gồm ba người đóng vai gia đình hát, như bài Ba ngọn nến lung linh của mình vậy đó.

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy tôi rơi vào một cơn ác mộng, một cơn ác mộng chưa tỉnh lại.

Tôi đứng đơ ở đó không nói được gì, sau đó cười gượng nhìn Trương Linh, cậu đùa đúng không? Hai người làm sao hát “Cát tường tam bảo” được?

Tần Khoa nói, điều này thì em không cần lo lắng, thầy hướng dẫn đồng ý cho bọn mình mượn con của thầy rồi.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Tần Khoa, đột nhiên có ước muốn nhào lên vô cùng mãnh liệt.

Trương Linh đưa ra hai tờ giấy, đây là lời nhạc, hai người làm quen trước đi, lát sau hát cũng dễ hơn một chút.

Tôi hỏi Trương Linh, đổi người được không?

Trương Linh nói, tại sao lại đổi? Không thể được. Cứ vậy đi, làm quen lời bài hát đi.

Nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Trương Linh, nhìn nhìn lại tờ giấy ghi lời bài hát kia, tôi nằm sấp lên bàn, Thần ơi, giết con đi.

Tần Khoa ngồi xuống cạnh tôi, nói, bài này hát dễ hơn Cây chanh nhiều.

Tôi nhìn hắn nói với hắn, tôi cảnh cáo anh không được cười nữa, anh còn cười nữa thì sẽ khiến tôi mất hảo cảm với tất cả những người cười với tôi.

Hắn vẫn đang cười, anh cũng đề nghị em tạm thời quên chuyện của bọn mình đi, luyện cho tốt bài này mới là điều quan trọng trước mắt.

Tôi nói, giữa chúng ta có chuyện gì? Giữa chúng ta chả có gì cả, chỉ có không khí thôi.

Hắn vẫy vẫy tay, em nói vậy thì cho là vậy đi. Lược lời một lần đi.

Tôi không cam lòng hái sơ qua một lần với hắn.

Trước đây nghe bài này cảm thấy rất dễ nghe, sao bây giờ tới phiên tôi hát lại thấy gớm như vậy chứ?

“Tần Khoa, mình mang Cầu Cầu tới rồi này!”

Tôi quay đầu, cổ họng vịt dẫn một đứa bé đi vào, mà đứa bé tên “Cầu Cầu” kia quả nhiên đúng là người cũng như tên.

Tôi nhìn thấy viên thịt nhỏ kia bỗng nhiên bứt ra khỏi vòng tay của cổ họng vịt, lấy tốc độ nhanh dần lăn về phía tôi.

Tôi vừa lui về sau một bước, viên thịt kia liền đụng vào bụng tôi, bị nó đụng phải, eo tôi đụng vào góc bàn, đau chảy nước mắt.

Cầu Cầu rút đầu ra khỏi lòng tôi, nở nụ cười, khoan khoái kêu, mẹ!

Trẻ con không sợ người lạ là chuyện tốt, nhưng cũng không được gọi mẹ bậy bạ chứ?!

Thằng bé lại xoay cổ lại (mặc dù cổ nó béo quá nhìn không thấy), gọi Tần Khoa, bố!

Tôi nhìn Tần Khoa, dùng ánh mắt đe dọa hắn, là anh xúi bậy à?

Tần Khoa sờ sờ đầu thằng bé, Cầu Cầu, không phải là bố mẹ, là anh chị.

Cầu Cầu rướn cổ (mặc dù vẫn không nhìn thấy cổ của nó), nhưng mà không phải chúng ta sẽ hát “Cát tường tam bảo” sao? Bài đó gọi bố mẹ mà!

Tần Khoa cười, vậy con biết hát “Cát tường tam bảo” không?

Cầu Cầu lớn tiếng nói, biết!

Sao lại chuyển đề tài rồi, không phải là dạy sự khác nhau giữa bố mẹ và anh chị cho thằng bé này sao?

Người đến đông đủ, Hội trưởng năm thứ ba nghiên cứu sinh Lưu Chính vỗ vỗ tay, tiểu phẩm, tấu hài qua bên kia, ca hát ngồi dưới sân khấu chuẩn bị lên hát thử.

Chúng tôi ngồi dưới chờ, nhìn thấy mấy người trên sân khấu hát mấy bài như “Đồng thoại”, “Ba lô”, “Nghe tiếng biển” tôi liền cảm thấy khó hiểu, sao Tiệc Tết tới phiên tôi lại bị hát “Cát tường tam bảo” vậy?

Mớ thịt đè trên người tôi nói, mẹ, vì sao cái anh kia lúc hát lại nhắm mắt lại vậy?

Tôi nói, Cầu Cầu, năm tuổi rưỡi rồi thì cũng nên biết trong bài hát gọi là mẹ, ở ngoài nên gọi là chị.

Nó nói, mẹ, cái anh kia lại nhắm mắt lại!

Tôi bất đắc dĩ gục đầu xuống, từ bỏ.

Nó chỉ vào người đứng trên sân khấu nói, mẹ, sao quần cái anh kia có lỗ vậy?

Tôi nhắm mắt lại, đó là quần rách, vì nhà người ta nghèo.

Nó lại chỉ vào bên cạnh, sao đằng sau cây cột kia anh kia lại đang cắn miệng chị kia?

Tôi quay đầu nó lại, vì anh đó đói, đang tìm đồ ăn thừa hồi sáng trong miệng chị đó.

Nó lại hỏi, sao trên đùi anh Lượng Lượng lại mọc râu?

Tôi nói, bé ngốc, đó không phải là râu, là lông.

Tần Khoa ngồi cạnh cười, đừng dạy hư con nít.

Cầu Câu không chịu ngồi yên trên người tôi, quay trước quay sau, tôi cố hết sức ôm nó, nhóc con, đừng lộn xộn!

Tần Khoa nói, để anh.

Hắn vươn tay ôm Cầu Cầu qua, tôi nhanh chóng cảm thấy thật thoải mái.

Cầu Cầu không chịu giãy dụa, con muốn ngồi chỗ mẹ!

Tần Khoa chỉ vào góc, nhìn kìa, anh kia lại cắn miệng chị kia.

Tôi toát mồ hôi hột, anh mới là người không nên dạy hư con nít!

Cầu Cầu nói, bố.

Tần Khoa cúi đầu, không phải là bố, là anh.

Cầu Cầu nói, bố, con nóng.

Tần Khoa cầm tờ giấy ghi lời bài hát quạt, cười hỏi nó, bố tốt hay mẹ tốt?

Tôi quay đầu, anh nói gì vậy? Muốn chết hả?!

Cầu Cầu trợn to mắt nhìn, tôi vỗ vỗ đầu nó, ngoan, không phải nói em.

Trên sân khấu có người gọi, tổ tiếp theo, Cát tường tam bảo, Cát tường tam bảo đâu?

Hay rồi, bây giờ tam bảo chúng tôi lên sân khấu đây.

Vì là hát thử nên không có ánh sáng cũng không có âm nhạc, hoàn cảnh rất thoải mái.

Đợi tới khi chúng tôi hát xong đi xuống, vài người phụ trách đứng dưới sân khấu bàn bạc ào ào.

Trương Linh đứng dưới nhìn tôi, Giang Văn, đừng đùa, hát nghiêm túc.

Tôi muốn khóc, tôi hát nghiêm túc mà.

Người đứng cạnh tôi nói, từ từ, xuống dưới cái đã.

Chúng tôi xuống dưới, tổ tiếp theo đi lên.

Trương Linh hỏi tôi, đây là trình độ thật sự của cậu?

Tôi gật gật đầu.

Trương Linh nhìn Tần Khoa lại nhìn tôi, cười vô cùng miễn cưỡng, à ờ, cũng không gấp lắm, đừng vội, luyện thêm một chút, luyện thêm một chút há.

Tần Khoa nhìn tôi hơi đăm chiêu, thì ra không lui được nữa vẫn có thể lui được, đúng là trình độ ca hát của em.

Tôi hất mặt xem thường, cảm ơn ngài khích lệ.

Tôi tìm Điền Lan, nói với nó, mày nghe thử đi, xem tao hát có tốt hay không, phải khách quan đó. Ba ba! A! Mặt trời xuất hiện rồi, mặt trăng phải về nhà sao?

Điền Lan bịt tai lại kêu, no stop! Đừng ô nhiễm tai tao nữa!

Tôi tiến lên bóp cổ nó nói, mới hát có ba câu, mày đợi tao hát xong rồi hẵng nói.

Điền Lan lắc đầu, không cần, ba câu đã đủ để phản ánh trình độ của mày rồi.

Chẳng lẽ kém tới mức đó thật rồi sao?

Buổi trưa lúc giải tán, Lưu Chính dặn mọi người buổi chiều nhớ tới sớm.

Trên đường đi về tôi vẫn còn buồn bực, biết vậy đã không vì ham áo cưới mà đồng ý chuyện ca hát, giờ thì hay rồi, lại bị khinh bỉ, còn không biết nên xử lý như thế nào đây.

Điền Lan nói, đằng trước không phải là Tần Khoa sao?

Tôi nghe vậy ngẩng đầu, quả nhiên là Tần Khoa, tuy nhiên không chỉ có mình hắn, bên cạnh còn có cổ họng vịt và Lưu Chính, mà Lưu Chính thì đang nắm tay Trương Linh.

Tôi nhìn bốn người này, trong phút chốc tia lửa điện lóe lên, giống như Conan trong nháy mắt xâu chuỗi tất cả manh mối, tìm ra chân tướng.

Biết ngay mà, làm sao mà khéo vậy được!

Quan hệ cạp váy thật đáng sợ, bao che cho nhau thật đáng sợ nha!

Hắn đúng là quan hệ rộng rãi, râu vươn tới khoa tôi luôn rồi.

Nói như vậy, kêu tôi đi hát là ý của hắn? Hát “Cát tường tam bảo” cũng là hắn đề nghị?!

Buổi chiều tôi vẫn đi tập bình thường, vào hội trường thì thấy ở giữa vẽ một vòng tròn

Hỏi người bên cạnh có chuyện gì, người đó nói, Lưu Chính mời bạn cậu ấy tới, chính là anh chàng Lục Phẩm.

Tôi và Điền Lan nhìn nhau, Lục Phẩm hả.

Trong trường tôi Lục Phẩm cũng xem như là truyền thuyết, không phải là học sinh khoa âm nhạc, lại tiến vào nhóm tám người đứng đầu trong một cuộc thi âm nhạc, hành vi cá tính như mỗi lần hát xong một bài liền hất mái tóc dài như áo choàng tới nay còn bị người ta bàn tán say sưa.

Tôi nhìn xung quanh một vòng, không thấy Lục Phẩm, khi thấy được một người thì mắt tôi sáng ngời.

Điền Lan đẩy đẩy tôi, tôi gật gật đầu, thấy rồi, rất trắng rất được.

Điền Lan hỏi người bên cạnh, anh chàng kia là ai vậy? Cũng là Học viện Sinh học hả?

Người nọ nói, ai? Đó là Nghiêm Hoảng, anh ta không phải trường chúng ta, là bạn Lục Phẩm. Tốt nghiệp Học viện âm nhạc kế bên Đại học S, bây giờ ở lại trường làm giảng viên đó.

Anh chàng tên Nghiêm Hoảng kia, là một mặt trắng nhỏ.

Vẫn tập hát như buổi sáng.

Tần Khoa ôm Cầu Cầu ngồi cạnh tôi, sao mặt nhăn nhó vậy? Nhăn miết mặt biến thành hình viên Mạt Chược hình chữ nhật đó.

Tôi nhìn đằng trước nói, xin đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, quan hệ của chúng ta chưa hài hòa tới mức đó.

Mớ thịt kia hỏi Tần Khoa, mẹ sao vậy?

Tần Khoa nói, mẹ giận bố.

Tôi phẫn nộ nhìn về phía Tần Khoa, nhưng lại đụng phải ánh mắt hồn nhiên của Cầu Cầu.

Tôi vuốt vuốt ngực, nương theo miệng con nít hay lắm à?

Hắn cụp mắt xuống, thờ ơ nói, đúng vậy, không có gì hay ho, nhưng bây giờ anh chỉ làm vậy được thôi, không đúng sao.

Tôi quay đầu đi không nhìn hắn.

Rốt cuộc cũng tới phiên chúng tôi lên sân khấu.

Khác với hồi sáng, bây giờ tôi phải đối diện với dân chuyên nghiệp, tâm trạng không thoải mái như trước, cổ họng càng không thoải mái hơn.

Cứ để như vậy hát, hiệu quả kinh sợ hơn.

Nhìn vẻ mặt của mọi người tôi biết ngay mình lại thất bại.

“Bạn gái kia, bạn cảm thấy hát như bạn có phải là hát không?”

Tôi hơi kinh ngạc, trong trường hợp công cộng như thế này, khi nói chuyện ai cũng chừa mặt mũi cho nhau chứ không nói như vậy.

Mà từ trước tới nay, giáp mặt tôi phê bình sắc bén về giọng hát của tôi như vậy ngoài trừ Tần Khoa ra thì không có ai khác nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông thầy vừa nói, ái chà chà, đúng là miệng độc là mặt trắng nhỏ.