Xích Ái Sát Thủ

Chương 23: Cuộc chiến ngầm



Đã sớm chuẩn bị, trong tình cảnh chỉ mành treo chuông, Feston phi thân kéo ngã Greg xuống đất, “Tất cả đề phòng!”

Thất bại? Phong Triển Nặc ở một nơi bí mật gần đó không hề thay đổi sắc mặt, chỉ có khóe môi nhếch lên một chút ung dung. Đùng đùng đùng đùng! Một loạt tiếng súng vang lên, chùm đèn ở giữa đại sảnh, các bóng đèn ở xung quanh, đèn trang trí trên tường, hết thảy đều vụt tắt.

Bóng tối bất chợt buông xuống, đã sớm quen với bóng tối, giống như là linh hồn chân chính trong bóng đêm, hắn lướt đi giữa đám đông hỗn loạn, đám vũ nữ trên sân khấu ôm đầu la hét mà bỏ chạy.

Hỗn loạn, tai nạn, sát khí, bên ngoài rất loạn, thật hợp ý của Phong Triển Nặc, nhưng hắn phải giải quyết chuyện này trước khi cảnh sát Las Vegas đến đây, trà trộn bên trong đám vũ nữ, hắn dùng bọn họ để che giấu, cũng giống như ở bên ngoài đại sảnh đánh bạc, FBI không thể không lo lắng đến tánh mạng của người vô tội.

Đúng lúc này tiếng súng bất chợt thoáng qua bên trái của hắn, thậm chí trên vai có thể cảm giác được một trận nóng rực, hắn nhanh chóng nghiêng người, né ra sau dàn loa của sân khấu, trong bóng tối có người đang di chuyển, là ai?

Đây không phải trùng hợp, là có người nhắm ngay hắn, Phong Triển Nặc cúi đầu thay đổi băng đạn, cho dù là rất tối nhưng một chút ánh sáng le lói vẫn sẽ tồn tại, chỉ cần có chút ánh sáng đó thì cũng đã đủ để hắn tìm mục tiêu.

Hắn nhìn thấy Feston và cấp dưới của đối phương, đó là cái gì? Độ cong trên khóe miệng chậm rãi nhếch lên, khá lắm Feston.

Khi bóng tối bao trùm thì các thành viên của đội đặc nhiệm ST đã sớm lấy ra thiết bị của mình – kính nhìn ban đêm

Vì sao sếp lại biết U Linh sẽ sử dụng chiêu này, Derek thán phục mà nhìn xuyên thấu qua lớp kính để tìm kiếm bóng dáng của mục tiêu trên sân khấu, vệ sĩ của Greg chỉ có thể cầm súng đứng thẳng đơ ngay tại chỗ, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều toát mồ hôi hột.

Sau khi tiếng súng vang lên là một sự yên lặng bao trùm bầu không khí nơi này, Gise lớn tuổi nhưng vẫn chưa mất đi oai phong năm đó, hắn nhanh nhẹn tránh né nguy hiểm, ẩn nấp phía sau ghế dựa của thính phòng, “Phía sau sân khấu có một cánh cửa, cẩn thận! Đừng để cho sát thủ bỏ chạy!”

Đùng! Viên đạn bắn trúng chiếc ghế dựa mà Gise đang ẩn nấp, đây là cảnh cáo.

“Tiếp tục đề phòng, hắn vẫn đang ở trong này.” Feston cầm súng nhìn vào bóng tối để tìm kiếm mục tiêu, vừa rồi bóng người chợt lóe, hắn nổ súng, người kia chắc là không dễ dàng bị bắn trúng như vậy –

“Vừa rồi phát súng của anh có bắn trúng hay không?” Greg thấp giọng hỏi Feston.

“Câm miệng cho tôi!” Nhịp tim mất đi cân bằng, ánh mắt của Feston vẫn không hề nhúc nhích, Greg bị quát lớn, hắn nhận ra Feston đang tức giận, vì vậy nhanh chóng câm mồm, lúc này làm tức giận người bảo vệ cũng không phải chuyện sáng suốt.

Hase đang dẫn người từ bên ngoài thu hẹp vòng vây, Jonathan được lệnh phân công nhân thủ đến phía sau sân khấu, thông đạo trước sau đều đã bị ngăn chặn, Derek đề phòng ở phụ cận, vài người chia nhau phân tán, cẩn thận chậm rãi di động, tìm kiếm hết thảy những góc có thể trốn tránh, tất cả đều được tiến hành trong trật tự.

Chỉ có một người dường như hoàn toàn không lo lắng mình sẽ trở thành bia ngắm, người đàn ông kia đứng ngay chính giữa, bình tĩnh nhìn xuyên qua kính ngắm ban đêm để quan sát tình hình xung quanh và hạ lệnh cho cấp dưới. Theo góc này nhìn sang thì bóng dáng đứng thẳng ở nơi đó thật sự có thân hình vô cùng hoàn mỹ.

Một tắm bia ngắm hoàn mỹ.

Feston Kada, anh tưởng là tôi thật sự không dám giết anh hay sao? Tầm mắt của Phong Triển Nặc di du trên bóng dáng kia, chậm rãi đem họng súng nâng lên….

Bóng tối khiến người ta không thể hô hấp, các thành viên trong đội đặc nhiệm ST đều cất nhẹ bước chân, bọn họ chậm rãi tiếp cận mục tiêu, sắp tìm đến chỗ ẩn nấp của Phong Triển Nặc.

Sau lưng có một tầm mắt không thể bỏ qua, Feston bất chợt quay đầu lại, “Hắn ở nơi đó.”

Bị phát hiện, Phong Triển Nặc cũng không gấp, hắn buông súng xuống, khi Jonathan và Derek tiếp cận thì hắn liền móc ra một vật bé nhỏ từ trong túi quần, “Quà tặng dành cho các vị–”

Một trận lóa mắt, lựu đạn phát quang! Một lượng ánh sáng với cường độ cực cao mà nhìn xuyên qua kính ngắm ban đêm thì có thể tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.

Jonathan và Derek muốn tháo xuống cặp mắt kính cũng đã muộn, cảnh vật màu xanh biếc trong tầm mắt bỗng nhiên bị thay thế bằng một màu trắng xóa, không xong, giữa những tiếng đau đớn khó chịu, các thành viên của đội đặc nhiệm quay cuồng ngay tại chỗ, kỳ quái là không nghe thấy bất cứ tiếng nổ súng nào.

Một sát thủ giết người không chớp mắt lại bỏ qua cho bọn họ? Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Jonathan xoa mắt rồi nhảy dựng lên, chỉ thấy Feston đã sớm tháo xuống mắt kính, xụ mặt đứng ngay nơi đó, ánh sáng được bật lên, Gise gọi người khởi động nguồn điện dự phòng, ánh đèn sân khấu bừng sáng cả thính phòng.

“Sếp?” Jonathan phát hiện không đúng, nhất thời kích động mà tuần tra một vòng, “Greg đâu?!”

Đúng vậy, Greg đâu?! Derek đảo mắt nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn sạch sẽ nhưng không có bóng người cũng không có vết máu, “Greg mất tích! Sếp! Greg bị U Linh dẫn đi rồi?!”

“Không cần các cậu nói cho tôi biết, tôi đã thấy.” Giọng điệu thâm trầm đến mức không thể trâm trầm hơn, sắc mặt của Feston rất khó xem, Hase đã tiến đến khu đại sảnh này, “Sếp! Bên ngoài không có gì khác thường.”fynnz.wordpress.com

Vậy còn lại một phương hướng, tầm mắt của Feston chuyển về phía hậu trường sân khấu, “Đuổi theo!”

“Người của chúng ta ở ngay phía sau!” Jonathan lo lắng cho người của mình sẽ chạm trán U Linh, “Hy vọng Chúa phù hộ bọn họ, nhưng Greg ở trong tay của U Linh….”

“Vì sao U Linh lại bắt Greg? Hắn là sát thủ, không phải là cướp.” Nghĩ đến điểm này, Jonathan cau mày, “Tôi rất quen thuộc với cách làm việc của bọn xã hội đen, sát thủ cũng vậy, nếu hắn muốn lấy mạng của Greg thì vì sao không giết Greg ngay tại chỗ?”

“Giết Greg thì U Linh sẽ không thể thoát thân, đừng quên sếp ở ngay đây, chúng ta đều đã bao vây nơi này, bên ngoài còn có cảnh sát, cho dù hắn giết Greg thì cũng không thể trốn thoát, đương nhiên phải bắt Greg làm con tin, cuối cùng mới giải quyết thì sẽ thuận lợi hơn.” Trong đầu suy nghĩ một chút, Derek tiếp đón Hase ở phía sau.

Feston vẫn luôn trầm mặc, hắn phải bảo vệ Greg, mà nếu Phong Triển Nặc giết Greg thì bọn họ cũng không còn cơ hội để thương lượng, hắn phải bắt Phong Triển Nặc ngay tại chỗ, hoặc là….bắn chết.

Greg bị giết chính là kết cục tệ nhất.

Bước nhanh hơn, đoàn người lập tức đuổi theo, ánh sáng phía sau hậu trường sân khấu rất mờ mịt, xuyên qua thông đạo, phía trước có hai người, “Là anh sao, Jonathan? Sếp?”

Nhận ra là người của mình, Jonathan vội vàng dẫn người đuổi theo, “Bảo các cậu trông cửa sau mà, người đâu rồi?”

Hai người kia là cùng một đội với Jonathan, nghe như vậy liền quay đầu lại, lập tức xua tay với bọn họ, “Người thì vẫn ở nhưng mà…”

Nhưng mà bọn họ không thể làm gì khác, khuôn mặt của hai người trở nên nghiêm túc, họng súng nhắm ngay mục tiêu, khoảng cách hơn mười feet, Greg đang bị nắm giữ, ở bên cạnh Greg là một người đàn ông, trong tay thay bằng khẩu Colt 1911, nòng súng bằng kim loại, tư thế duyên dáng xuất sắc, giống như lúc này không phải là tình cảnh nguy ngập liên quan đến sống chết, tựa như chỉ là một lần đi trình diễn catwalk.

“Hi.” Vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, ánh mắt lại lạnh lẽo, Phong Triển Nặc nắm lấy Greg.

“Phía trước không còn đường để bỏ trốn, cảnh sát sắp đuổi đến, sẽ càng có nhiều cảnh sát bao vây nơi này, cậu còn muốn bỏ chạy hay sao?” Cau mày, tâm tình của Feston cũng không khoái trá, mặc dù Greg vẫn còn bình an vô sự, mặc dù người mà hắn muốn bắt đang ở ngay trước mặt.

Cục diện này là kết cục tốt nhất mà Feston đã dự đoán, nhưng để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy thì cũng nhận ra hiện tại vẻ mặt của hắn cũng không hề cao hứng.

“Hình như là thế.” Một sát thủ bị bao vây nghiêm ngặt mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, Phong Triển Nặc biết ném chuột sợ vỡ đồ, hiện tại bọn họ không dám làm gì hắn, hắn túm lấy Greg làm tấm ván.

Hôm nay thời tiết cũng không tệ, mặt trời chói chan nhô lên cao, ngẩng đầu nhìn không trung, dùng một tay còn rảnh để đeo mắt kính, “Nhưng khách hàng của tôi bảo muốn chấm dứt tánh mạng của ngài đây bằng một cách chấn động, hiện tại cảnh sát cũng đã đến, còn có FBI các anh, bên ngoài thật sự náo nhiệt, muốn tôi nói thì trò hay chỉ mới bắt đầu mà thôi–”

Tiếng cánh quạt gầm rú đinh tai nhức óc bất ngờ xuất hiện trên không, dần dần tiếp cận, trực thăng hạ xuống một thang dây, Phong Triển Nặc kéo Greg đặt lên thang dây, gió bụi gào thét khiến mọi người không thể mở mắt ra được, miễn bàn đến việc ngắm bắn.

Huống hồ Greg đang ở trong tay hắn, một đại nhân vật như vậy lại ở trong tay của U Linh, bất luận kẻ nào cũng không dám manh động, trừ phi kỹ thuật xạ kích xuất sắc như U Linh.

Tựa như Feston Kada.

“Sếp!” Jonathan hô to một tiếng, chỉ thấy Feston phi thân lên, bắt lấy đuôi thang dây, bị vướng bởi Greg ở giữa, họng súng chỉa lên trên nhưng chỉ bắn trúng dây thừng, một bên rơi xuống, trực thăng dần dần lên cao, với sức nặng của ba người khiến cho thang dây nghiêng lệch không ngừng đong đưa trong gió.

“Muốn chết hay sao?” Lúc này Phong Triển Nặc mới biến sắc, hắn không ngờ Feston lại dám mạo hiểm như vậy.

“Câm miệng!” Feston rống giận, “Bảo trực thăng hạ xuống!”

“Ai dám hạ xuống?” Trên trực thăng, Maberly lộ ra khuôn mặt của mình, phía sau mắt kính là thần sắc đằng đằng sát khí, một khẩu PPK dành cho nữ được chỉa xuống, nhắm ngay Greg ở chính giữa.

“Maberly–” Phong Triển Nặc có điều muốn nói nhưng Maberly cũng không chờ hắn nói xong, đùng! Thang dây lay động, hơn nữa với tốc độ ảnh hưởng của gió, viên đạn không bắn trúng Greg nhưng lại lướt qua vai trái của Feston, Phong Triển Nặc lập tức giật mình.

“May mắn anh có mặc áo chống đạn.” Greg vẫn chưa hết hoảng hồn, nếu Feston gặp chuyện gì bất trắc vì hắn thì khi trở về hắn sẽ không thể giải thích được với người nhà.



……….

P/S: chưa chi mà anh Phê đã muốn bảo vệ Nặc rồi, sợ bắn bị thương nhé, sợ phải trở mặt mà bắt em nhé, anh Phê chỉ hy vọng vụ này Nặc ko giết ai để anh ko có cớ bắt em :>.