Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 1: Uất ức cũng do bản thân tạo ra



Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Mạnh Chu sẽ lẩm nhẩm một trăm lần: Lập tức nghe lệnh, tiện nhân sẽ biến mất.

Nghe đạo sĩ nói cách này rất linh nghiệm, lời đầy đủ của đạo sĩ là: Trước đây thật lâu đã từng có một vị nương nương chính cung đã dùng cách này để giải quyết một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy tiểu thiếp.

Mạnh Chu ngốc nghếch tin theo.

Đáng tiếc lúc ánh sáng lóe lên, Mạnh Chu mới phản ứng kịp thời: Lời nói của đạo sĩ đều là lừa người, ngươi xem đi, tiện nhân không chỉ được ra ngoài dạo chơi, còn được thoải mái dùng mọi thứ đồ trang sức.

Như đã nói, Tần Giác là tướng công của nàng, đã có sáu vợ sáu con, vừa vặn là lục lục đại thuận*. Năm nay hắn còn cưới về một tiểu thiếp mới mười chín tuổi. Mạnh Chu cũng từng nhìn qua, tiểu thiếp này da thịt trắng nõn nàng, eo thon mảnh, bảo là Quốc sắc thiên hương cũng không có gì quá đáng. Chỉ tiếc một hạt giống tốt đẹp như thế lại bị Tần Giác nào đó hái đâu rồi.

*Lục lục đại thuận: có nguồn gốc từ Kinh Dịch. Trong Kinh Dịch có nói đến sáu nét, sáu “六” đại biểu cho nét âm, chín “九” đại biểu cho nét dương, sáu sáu hợp lại thành quẻ khôn 为 có ý đại cát đại lợi, mặc dù có lận đận nhưng nếu cố gắng thì cuối cùng sẽ có kết quả viên mãn.

Còn có một cách giải thích khác, sáu (liù) và trượt/trơn (溜-liū) có cách phát âm gần giống nhau, có ý là thuận lợi trôi chảy. Hai lần sau có nghĩa là cực kỳ thuận lợi.

(nguồn – đông phương các)

Nói đến Liễu Liễu Phiêu Phiêu, người cũng như tên, vạt áo bềnh bồng giống như một vị tiên tử. Bình thường nhìn ai cũng cười kiều diễm hơn cả hoa, nhưng ruột đen trong bụng bẩn thỉu như ba trăm năm chưa tắm. Nếu không phải do nàng ta, Mạnh Chu cũng không đến mức hơn mười năm không có con còn bị đuổi ra khỏi Tần gia, cuối cùng phải nằm ở vùng ngoại ô băng tuyết ngập trời, quỷ không biết trời không hay.

Gió lạnh thổi vù vù vào tán cây, người Mạnh Chu cứng ngắc, bướng bỉnh nhếch hai chân mày lên.

Mạnh Chu cố gắng cử động cái miệng sắp đóng băng, cảm thấy thật buồn cười. Nàng nghe bà vú nói lúc nàng sinh ra đã cười, bà mụ sợ đến mức suýt chút nữa là làm nàng ngã chết. Vì chuyện này, người mẹ đoản mệnh của nàng mỉm cười nhắm mắt lại, vô cùng vui vẻ: Ông trời phù hộ cuộc đời này của tiểu nữ an nhàn thuận lợi.

Hay nói cách khác, là Mạnh Chu cười đưa tiễn mẹ nàng đến một nơi thật đẹp, nàng không tim không phổi còn cảm thấy đây là một chuyện rất tốt. Nhưng hôm nay đến lúc bản thân cũng sắp đến một nơi thật đẹp mới biết, đến một ‘nơi đẹp” đáng bỏ đi cũng không bằng biến thành quỷ ở lại trên thế gian này. Ít nhất nàng có thể hù chết những tiện nhân kia cũng coi như đã làm được một việc thiện.

Nàng mơ hồ nghe thấy linh hồn thở dài: Cho dù mình biến thành quỷ, nói chung cũng chỉ có thể hù dọa được tiện nhân. Nếu như đám tam cô lục bà* Tần gia oanh oanh yến yến* thay nhau ra trận, hình như cũng có ích hơn đại sĩ đuổi quỷ rất nhiều.

*tam cô lục bà: nghĩa đen là 3 cô gái và 6 bà già, nghĩa bóng là lắm chuyện, hay xăm soi chuyện người khác mỗi khi phụ nữ ngày xưa (nhiều khi cả bây giờ) gặp nhau.

*oanh oanh yến yến: tên hai loài chim là chim oanh và chim yến – con chim nhỏ đáng yêu, hồn nhiên, vui vẻ - trong câu này nghĩa là phụ nữ Tần gia lúc tụ tập luôn luôn ồn ào nhốn nháo.

Cuối cùng, đến lúc cuối cùng này nàng mới nhận ra một chuyện: đời này nàng sống trong uất ức tủi nhục như vậy rõ ràng là trêu chọc đến bản thân, nếu như bản thân không giống một thanh củi mục, có ai dám khinh thường nàng?

Mạnh Chu cảm thấy cơ thể nàng càng ngày càng nhẹ, giống như có thể bay lên, như một đám mây mềm mại như bông tung bay trong không khí, nhảy múa rồi biến thành một nàng tiên nhìn xuống chúng sinh.

Khoan – vẫn chưa được đạp lên đám mây, mùi bùn đất hôi thối đã xộc vào trong mũi nàng. Haiz, ngươi xem, người xui xẻo đến chết vẫn còn chịu tội, không phải là lỗ mũi đau, ngực đau, toàn thân đều đau sao!

Không đúng, có gì đó rất lạ. Mặc dù Mạnh Chu chưa từng chết nhưng dù gì nàng cũng từng nghe người ta nói khi chết sẽ không có cảm giác.

Ý thức được có chuyện gì đó không đúng, nàng chợt nháy nháy mắt, chuyện ngoài ý muốn xảy ra: xẹt một cái hai mí mắt nàng chợt mở ra.

Một màu đen xám đập vào trong mắt nàng, bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên đến lúc nàng mở được mắt cũng thật sự hoa mắt. Nàng thử di chuyển khuôn mặt, dùng đôi mắt bị hoa nhìn quang cảnh xung quanh, thấy một đám người vây xem, thấy bản thân còn đang ở trong vườn hoa lão Mạnh nhà nàng.

Nàng không chết sao? Trả về nhà mẹ sao?

Vui mừng phát khóc khiến nàng ngất tiếp một lần nữa.

Mười mấy nha hoàn, người làm còn đứng một bên. Sau khi đi ngang qua còn bàn luận với nhau, có ba nha hoàn cúi đầu, mặt như đưa tang đứng lên than thở: “Thật xúi quẩy, sao lại là tôi?” Sau đó chầm chậm đi về phía chủ phòng* của mình.

(*chủ phòng: người chủ trong gia đình thời phong kiến)

Ngày mai là ngày Thất Tịch*, vì phải cho người chuẩn bị cho các tiểu thư, mấy ngày vừa qua, cửa của mợ chủ chủ phòng đều tấp nập người qua lại, ai đến quấy rầy đều bị ăn mắng. Nhưng lúc này Mạnh Đại tiểu thư lại cố tình té ngã từ trên núi giả xuống.

Thật đúng là chết tử tế cũng không xong, thế mà ngã chết nàng!

Khoảng sau một canh giờ sau (hai tiếng), cuối cùng thì cửa phòng cũng được mở ra, phái mấy nha hoàn có năng lực ra xem một chút, đương nhiên là nhìn xem Mạnh Đại tiểu thư đã chết hay chưa. Nếu nàng ta đã chết, cũng không thể nói được gì, chỉ cần tìm người đưa nàng ta về phòng, chỉ cần mời một đại phu nào đó tới xem bệnh là xong.

Nha hoàn trong phòng mợ Ba đi ra còn dùng khăn che lỗ mũi, vẻ mặt chán ghét nhìn Mạnh Chu cả người bùn đất nằm như con rùa, miệng lầm bầm nói: Mạnh Đại tiểu thư quả nhiên là thành công làm hỏng chuyện ngoài dự đoán - sao có thể té ngã từ trên núi giả, hơn nữa lại còn rơi bên trong mảnh đất bên cạnh cây đào già. Mảnh đất này vừa mới được khai hoang cách đây không lâu, Nhị tiểu thư Mạnh Tương Quân tìm được một lại mẫu đơn, mấy ngày trước mới được tưới no….

Chỗ này cả nước tiểu thối cả phân thối, thật sự là nàng chọn chỗ này!

Cũng may lúc này Mạnh Chu còn đang bất tỉnh, nếu như nàng biết, có thể sẽ ngất tiếp một lần nữa.

……….

Phòng của Mạnh Chu ở trong phủ là một căn phòng nhỏ phía tây. Vốn dĩ nàng được sắp xếp có hai nha hoàn chăm sóc nhưng lúc trước một trong số hai nha hoàn đó bị đại ca nhìn trúng, đưa về làm vợ kế, bây giờ chỉ còn lại một người tên là Lục Yêu.

Theo lời của một nhóm mợ chủ trong nhà thì: nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ có ngoại hình không tốt.

Đáng tiếc Mạnh phủ là nơi chọn nha đầu như chọn mỹ nữ, đây là một khuyết điểm trí mạng. Lúc ấy nếu không phải là trong phòng Đại tiểu thư thật sự thiếu nha hoàn, nếu không Lục Yêu cũng chỉ có thể cuốn gói ra đi. Nhớ tới phần ân tình này, Lục Yêu vẫn rất tận tâm tận lực chăm sóc Mạnh Chu. Đáng tiếc cũng chỉ có một nha hoàn, thường xuyên bị các tỷ tỷ phòng khác sai khiến làm việc, vì vậy mới có chuyện của ngày hôm nay.

Lục Yêu thở dài một cái, bưng một nồi thuốc khó khăn lắm mới mượn được đến phòng bếp sắc, mới vừa vào cửa đã thấy Đại tiểu thư ngồi dậy, đang quan sát xung quanh căn phòng. Lúc nhìn lại ánh mắt của mình, Đại tiểu thư còn nhíu mày.

Lục Yêu cho rằng trên người Đại tiểu thư không thoải mái, cho nên đặt chén thuốc xuống, ngồi trên giường, đỡ Đại tiểu thư, nhỏ giọng hỏi thăm: “Tiểu thư đừng đứng dậy, đại phu đã dặn dò, tiểu thư phải nằm nghỉ ngơi mấy ngày mới khỏe lên được.”

Mạnh Chu cảm thấy mờ mịt, nàng nhìn đồ đạc bày biện trong nhà, trong đầu chỉ xuất hiện ba chữ: gặp quỷ!

Căn nhà này của lão Mạnh là lúc nàng mới mười sáu tuổi chưa xuất giá, nhưng bây giờ nàng đã ba mươi tuổi rồi, sao lại trở về hả? Chẳng lẽ sau khi nàng bị đuổi ra khỏi Tần gia, người nhà mẹ đẻ biết được nên đến nhận lại? Chuyện này không thể nào. Mấy người Mạnh gia ước gì nàng chết nát ở bên ngoài, dù bị Tần gia đuổi ra, họ cũng sẽ không làm chuyện lãng phí lương thực trong nhà là thừa nhận một bát nước đã hắt đi.

Nàng giơ tay lên, da thịt trắng hồng, mảnh khảnh sáng bóng khiến nàng cảm thấy rất bất ngờ. Sau khi bị Tần Giác và phi tần của hắn ức hiếp, nàng ba mươi mấy tuổi đã trở nên vô cùng già yếu. Nàng nói với người Tần gia rằng nàng không khỏe, e sợ ngoại hình già yếu sẽ làm người khác kinh ngạc. Nhưng bây giờ đôi tay này…

Cố gắng kìm nén tiếng kêu kích động, Mạnh Chu nhìn nha hoàn bên cạnh, cố nhớ lại tên nàng ta, một lúc sau mới nói: “Lục Yêu, sao ta lại ở đây? Người Tần gia đâu?”

Lục Yêu thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy thấy Đại tiểu thư không nói gì, còn tưởng rằng tiểu thư té đến mức đầu óc cũng ngu si, căn bản không thể thần kỳ như thế. Nếu tiểu thư trở thành kẻ ngốc, chỉ sợ sẽ phải chịu thảm ở trong phủ.

Đáng tiếc cũng không thở phào được lâu, Lục Yêu lại phiền muộn, cẩn thận trả lời: “Em nghe Xảo Phong tỷ tỷ nói tiểu thư té xuống từ trên núi giả, là mợ ba cho người đưa tiểu thư về, còn mời cả đại phu. Tình hình cụ thể thế nào em cũng không biết. Về phần người ở Tần gia…” Nàng ta ngừng lại một chút, lại nói, “Mấy ngày nay trong cung có nhiều yến hội, Tần quốc công bận rộn xã giao, cho nên còn chưa phái người tới. Nhưng tiểu thư yên tâm, hôn sự này Tần quốc công và lão gia đã cùng quyết định, sẽ không có chuyện gì rắc rối đâu.”

Mạnh Chu nói muốn nghỉ ngơi, bảo Lục Yêu lui xuống trước. Nàng nằm trên giường, tham lam nhìn ngắm bình hoa trong phòng, còn có cả tủ quần áo, bàn trang điểm. Nhìn một chút lại phá lên cười: ông trời, người cũng cảm thấy đời trước của nàng trôi qua quá tủi nhục, cho nên mới xóa tất cả sao? Nhưng đính hôn? ! Năm nàng đính hôn không phải là mười sáu tuổi sao?!

Từ ba mươi mốt đến mười sáu, lùi lại tất cả mười lăm năm.

Cười cười, khóe mắt Mạnh Chu chợt có giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, không đúng, là nước mắt thơm hương.

Hương thơm nữ nhi mười sáu tuổi, là lứa tuổi sáng rỡ như hoa, nếu như năm nàng mười sáu tuổi đó có chút tâm tư, có lẽ nàng cũng không phải chịu uất ức đến năm ba mươi mốt tuổi.

Lau giọt nước mắt trên khóe mắt, Mạnh Chu ngậm chặt khóe miệng: Nếu được làm lại một lần, vậy thì không thể uất ức như vậy nữa. Chuyện của mười sáu năm trước đây không thể nào xóa được, nhưng mười lăm năm sau cần phải sống như một con người.

Lục Yêu chờ ở ngoài cửa thấy Xảo Tuệ trong phòng mợ Cả dẫn mấy nha hoàn theo đi tới, trong lòng kinh sợ, tay vẫn không quên hành lễ, đồng thời cao giọng nói: “Xảo Tuệ tỷ tỷ, người đã tới.” Xảo Tuệ là nha hoàn đứng đầu, cũng rất được mợ Cả coi trọng, là một người không thể đắc tội. Người như thế không có chuyện gì lớn sẽ không đến nhà, tới nhà chắc chắn là có chuyện lớn.

Xảo Tuệ liếc mắt nhìn về phía rèm cửa, vẻ mặt buồn rầu: “Mợ Cả nghe nói Đại tiểu thư bị té ngã, trong lòng đau thắt, nhưng trong nhà còn có khách quý, không thể đến được mới bảo ta đến xem. Cơ thể Đại tiểu thư thế nào, có gì đáng ngại không?”

Nói có khách quý thật sự là gượng ép, mợ Cả không thích bị người khác quấy rầy, nếu không phải là ngày lễ, trong phòng vốn không có người ngoài. Bình thường nếu như đại thư có chuyện gì xảy ra cũng chỉ bảo hạ nhân tới đây xem thế nào, hạ nhân tới nhìn một chút rồi lại về. Thật sự là vô cùng qua loa. Dù gì hôm nay người tới cũng là Xảo Tuệ, cũng được xem như là chuyện lần đầu tiên thấy.

Lục Yêu vui mừng thay Đại tiểu thư, bắt đầu nghĩ làm thế nào để đáp lại, hay là nên nói vết thương nặng hay nhẹ chút?

Đang buồn phiền, lại nghe trong nhà có tiếng vọng ra: “Là Xảo Tuệ tỷ tỷ sao? Mời vào trong này đi.”

Đợi mấy người vén rèm đi vào trong phòng, Mạnh Chu bảo Lục Yêu mang ghế ra cho Xảo Tuệ ngồi, Xảo Tuệ từ chối một lần rồi cũng không khách khí.

Nàng nhìn qua một chút, mỉm cười: “Ta thấy tinh thần tiểu thư không tệ, có lẽ cũng không có gì đáng ngại. Ta trở về nhất định sẽ nói khéo một chút, nói những lời bên tai mợ Cả đểu hoang đường.” Nói xong nàng ta chợt vỗ miệng một cái, nói: “Thấy ta đúng là nhiều chuyện, nói cái này làm gì kia chứ.”

Mạnh Chu cười cười. Nếu là ngày trước mình nhất định sẽ nghĩ là Xảo Tuệ quan tâm mình, nhưng dù gì nàng cũng bị Tần gia gài bẫy lâu như vậy, mấy chữ ‘lòng người khó dò’ cũng coi như là có chút tu luyện. Xảo Tuệ nói là nàng ta nhiều chuyện, thực ra là cố ý nói cho Mạnh Chu nghe, nói là người của mợ ba đến nói cho mợ Cả những lời hoang đường. Nói chung lời hoang đường có lẽ cũng là: Đại tiểu thư té ngã sắp chết.

Nếu không phải như vậy, mợ Cả sao có thể ‘tốt bụng’ bảo Xảo Tuệ tới?