Xí, Đồ Hạ Lưu

Chương 2



Chuyển ngữ: Lệ Thiên

Như Ngọc biết mình sẽ không chết, cũng không bị trúng ám khí gì hết đã là chuyện của vài ngày sau.

Từ sau đêm khuya kia nàng bị mất hồn mất vía, dù ngày hay đêm đều giấu mình ở một chỗ không dám ra mặt, đáng thương trốn biệt mấy ngày liền. Đến khi thấy mình vẫn yên ổn, không bị hôi phi yên diệt thì nàng mới dũng cảm đi ra ngoài.

*hôi phi yên diệt: đại loại như thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.

Nàng không hiểu lại không dám đi hỏi các vị tiền bối rằng chỗ kia của nam nhân có phun ra cái nóng nóng không. Nghĩ thật kĩ thì nàng cũng chỉ thấy bộ tranh kia của Nghi Xuân viện may ra có vẽ vật kia của nam nhân hoặc là phương thức. Vì vậy nàng một mình lục lọi Nghi Xuân viện, cuối cùng cũng tạm hiểu chuyện đó.

Biết rõ chân tướng, Như Ngọc cũng không quá vui vì mình không sao mà chỉ thắc mắc trong lòng tại sao mình lại gặp được thư sinh kia*. Việc này không phải là việc Nghi Xuân viện có thể giải đáp giúp nàng được.

*chỗ này ý nói là chị là ma quỷ mà sao hai người nhìn thấy nhau, “sờ” thấy nhau.

Vì vậy nàng đi hỏi một vị quỷ tỷ tỷ tên Phượng Nhi có giao tình tốt với nàng. Phượng Nhi vốn nhỏ hơn nàng hai tuổi, nhưng đã chết nhiều năm nay nên nàng gọi Phượng Nhi là tỷ tỷ, thậm chí là tiền bối, cứ có thắc mắc gì là lại đi hỏi nàng.

Đương nhiên nàng không dám hỏi trực tiếp mà chỉ dò hỏi qua loa: “Phượng Nhi tỷ tỷ, mình có thể chạm vào người sống không?”

Phượng Nhi tiện miệng đáp: “Bình thường thì không, nhưng cũng có vài trường hợp đặc biệt.”

“Trường hợp thế nào ạ?” Như Ngọc vội hỏi.

“Trừ những người có chút đạo hạnh ra, cứ bình thường như chúng ta thì nếu tập trung tinh thần thì cũng có thể chạm vào người sống. Mà không chỉ người sống, còn có mèo con, chó con, bàn ghế, những gì mà thường ngày chúng ta không chạm vào được thì cũng có thể.

“À…” Như Ngọc đã hết thắc mắc, thầm nghĩ: Tập trung tinh thần… tập trung tinh thần… cái ngày đấy mình tập trung tinh thần à? Nghĩ lại chuyện đó, nàng lại thấy xấu hổ, chẳng nhẽ ẩn sâu trong nàng là một con quỷ háo sắc? Tại sao lúc đó lại có thể tập trung tinh thần cơ chứ…

Phượng Nhi liếc nhìn Như Ngọc: “Tại sao lại hỏi thế? Muốn chạm vào người sống à?”

Người nói vô tình, người nghe lại có ý, Như Ngọc buồn bực, xấu hổ nói: “Ai muốn chạm vào người sống! Tự dưng tôi chạm vào họ làm gì!” Nói xong thì nhăn nhó bay đi, để lại vẻ mặt kinh ngạc của Phượng Nhi.

Như Ngọc bây giờ biết mình không bị tai họa thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên được thư sinh kia. Đêm đó dù nàng có “tập trung tinh thần” hay không thì cũng đã sờ người ta rồi. Thư sinh kia chắc cũng cảm thấy, chưa chắc đã sợ kém gì mình.

Như Ngọc tự trách mình. Thư sinh kia hẳn là đang đi thi khoa cử. Bây giờ kì thi còn chưa bắt đầu, hắn gặp quỷ thì sợ rằng sẽ hoảng sợ bất an, đến lúc thi thật lại không làm bài tốt. Mười mấy năm học hành gian khổ, chỉ bởi nàng mà thành kiếm củi ba năm đốt trong một giờ*. Không những thế có khi còn bị dọa đến nỗi bệnh thì lúc đó tội của nàng lại càng lớn.

*kiếm củi ba năm đốt trong một giờ: Tích góp trong khoảng thời gian dài nhưng vì một sự việc gì đó mà mất hết những gì mình đã làm được.

Mấy hôm sau, Như Ngọc lại lén lút tới tiểu viện của thư sinh. Đứng ở ngoài cửa một lúc lâu nàng mới vào nhà, nhưng đi một vòng lại chẳng thấy người. Nàng nghĩ rằng trời đã tối, thư sinh kia sắp về nên ở lại trong phòng chờ hắn.

Nhà này đã không có người ở lâu rồi, đồ đạc đáng ra đã bị phủi đầy tro bụi. Nhưng chỗ này đồ tuy cũ nhưng lại thật sạch. Đồ của thư sinh kia cũng không nhiều, giấy, bút, quần áo và các đồ dùng cá nhân đều được xếp ngay ngắn, so với phòng của người Hán sống độc thân bình thường kia thì còn hơn gấp trăm lần. Việc này làm nàng không khỏi than rằng phần tử trí thức quả thật không như người thường.

Nàng đang miên man nghĩ thì nghe thấy tiếng nói cười ở ngoài phòng, nghĩ là thư sinh kia dẫn bằng hữu về nhà. Tuy không bị nhìn thấy nhưng vì việc đêm đó mà lòng nàng rất ngượng, chạy ra trốn sau tấm bình phòng.

Sau đó, có nam tử trẻ tuổi cười nói bước vào phòng.

Nam tử thứ nhất nói: “Tịch Ngôn, chỗ này của cậu tuy ngoài trông rất cũ kĩ nhưng vào trong thì khác hẳn, rất tao nhã.”

Tịch Ngôn… tên hắn thì ra dễ nghe như vậy, Như Ngọc thầm nghĩ.

“Để Phùng huynh chê cười rồi, tiểu đệ không có dư dả, cũng chỉ thuê tạm chỗ nhỏ này, tao nhã thì quả thật không dám, chỉ có thể gọi là thanh tịnh mà thôi.”

Ừm… giọng nói cũng hay thật. Như Ngọc không nhịn được ngó đầu ra khỏi tấm bình phong nhìn xung quanh thì thấy hai thư sinh ngồi bên bàn, một người quần áo chỉnh tề, phong thái cử chỉ có vài phần khí chất của một công tử. Mà người ngồi bên cạnh đang châm trà, chính là “Tịch Ngôn” kia. Nhớ tới đêm đó, Như Ngọc chợt thấy xấu hổ, giấu mặt sau tấm bình phong, chỉ để lộ một đôi mắt to, sáng.

Quần áo của vị Tịch Ngôn này so với hai vị công tử kia đơn giản hơn, chỉ có một thân áo vải xanh bình thường, nhưng không hiểu sao mặc trên người hắn lại có khí khái như đang mặc tơ lụa vậy.

“Thiệu huynh đừng khách khí, chúng tôi không ngồi lâu đâu.” Nam tử kia mở miệng nói.

Thiệu huynh? Thiệu… Tịch… Ngôn? Như Ngọc hơi gật đầu, thầm nhớ kĩ cái tên này.

“Đệ không có gì để chiêu đãi hai người, chỉ có chén trà xanh này, Trần huynh đừng từ chối.” Thiệu Tịch Ngôn mỉm cười đưa trà cho hai người Phùng, Trần rồi tự rót cho mình một li.

Phùng huynh uống một ngụm trà, nhìn quanh nhà nói: “Tịch Ngôn, tuy rằng phòng ở này của đệ vừa thanh nhã vừa độc đáo, nhưng theo ý ta thì vẫn không bằng ở tại khách điếm. Không nói đến các thứ khác, chỉ có việc chỗ đó nhiều người qua lại thì đã có thể kết giao với nhiều bằng hữu tri kỉ hay có thể làm quen với những người quý phái thường cải trang tới thăm dò sĩ tử. Chúng ta gian khổ học tập mười năm chẳng nhẽ không vì một ngày có thể làm quan sao? Ta biết đệ có tài, cũng có tâm. Làm quen với con em những người làm quan cũng không phải cậy quyền thế gì, có quen biết thì vẫn tốt hơn.”

Thiệu Tịch Ngôn nói: “Phùng huynh nói phải. Tịch Ngôn cũng không có tài cao, lại càng không có sự thanh cao đó. Thật ra chỗ này không hẳn là không kết giao được. Chẳng phải bây giờ ta đang quen với hai vị tri kỉ sao?

Trần huynh nói tiếp: “Dù thế thì chỗ này cũng rất sơ sài, nhỡ có gì khó khăn thì huynh cũng không tiện xử lí. Hay là huynh dọn tới ở cùng chúng ta, tiền thuê ta trả.”

“Không được, không được, không thể được.” Thiệu Tịch Ngôn từ chối.

Phùng huynh nói: “Tịch Ngôn, đừng từ chối. Những chuyện này chúng ta làm vì tình bằng hữu, không có ý khinh nhục đệ.”

Thiệu Tịch Ngôn nói: “Đệ hiểu hai người có lòng tốt, đệ xin nhận. Nhưng đệ thuê chỗ này thứ nhất là vì giá cả hợp lí, thứ hai là vì thanh tịnh. Khách điếm dù tốt nhưng rất nhiều người, bình thường khó mà bình tâm đọc sách ôn bài được.”

Phùng huynh cười nói: “Tịch Ngôn cũng cần đọc sách ôn bài sao? Với kiến thức của đệ, chuyện đề tên trên bảng vàng là truyện nằm trong tầm tay. Đệ không ở khách điếm không biết, giờ còn chưa bắt đầu khoa cử mà các sĩ tử khắp nơi đã truyền lời khắp kinh thành rồi. Đại danh của Tịch Ngôn thường được người nhắc tới, đoạn đường thi cử này nhất định đệ sẽ dẫn đầu!”

Thiệu Tịch Ngôn xua tay, thở dài: “Đâu có, đệ chỉ cố lắm mới qua được, làm sao làm được như thế kia. Toàn là lời đồn vô căn cứ mà thôi.”

Lại nhắc tới Như Ngọc đang nghe mê mẩn, không biết từ khi nào đã ra khỏi tấm bình phong, hiện giờ lại ngang nhiên ngồi trên cái ghế trống cạnh bàn, hai tay trống cằm, liếc trái liếc phải nhìn hắn, tập trung nghe cứ như đang ở trong cuộc nói chuyện của ba người.

Lại nghe thấy Trần huynh nói: “Thiệu huynh, thật ra hôm nay hai người chúng ta muốn mời huynh tới khách điếm còn có nguyên nhân khác. Hôm đó chúng tôi nghe thấy tiểu nhị kể chuyện, nói rằng chỗ huynh ở có ma quỷ.”

Như Ngọc nghe thế thì khúc khích cười, ngồi bên cái bàn, cười nói: “Bậy, ai bảo có quỷ? Ai bảo có quỷ hả?” Nàng cười vui vẻ, bỗng nhiên nhận ra, đứng ngẩn người tại chỗ, ngón tay chỉ vào mũi mình, lẩm bẩm: chẳng nhẽ… nói mình?

Phùng huynh nói: “Phải đấy, quả thật dọa người. Chúng tôi nghe trong tiẻu viện này có nữ quỷ chết oan, quanh năm đi làm việc ác, hãm hại thư sinh, tài tử. Lúc trước từng có một thư sinh bị con quỷ này hại cho mất hồn, dù không mất mạng nhưng lại điên điên khùng khùng.”

“Bậy bậy bậy!” Như Ngọc trừng mắt Phùng huynh ngồi hướng kia: “Ngươi mới là nữ quỷ chết oan! Ngươi mới hại chết mạng người! Đồ thư sinh thối nát! Ngậm máu phun người!”

Thiệu Tịch Ngôn lơ đãng nói: “Truyện xưa truyền đi, chắc là có người biến tấu thôi. Chúng ta là thư sinh đi thi, những người đó nói là nữ quỷ hại thư sinh. Nhưng nếu đó là thương nhân thì sợ lại nói thành trộm tới cướp của rồi giết người. Chết rồi không còn khả năng làm loạn nữa, chúng ta cứ nghe chơi thế thôi chứ không cần coi là thật.”

Phùng huynh không nói gì, Trần huynh cướp lời: “Cái chuyện này thà tin là có còn hơn là không tin. Dù là bịa đặt thì cũng phải có căn cớ phải không? Mấy ngày nay huynh ở đây chẳng nhẽ không thấy gì kì quái?”

Như Ngọc nghe thế thì hoảng, chột dạ nhìn Thiệu Tịch Ngôn, nhưng lại thấy Thiệu Tịch Ngôn thoái mái trả lời: “Có gì kì quái đâu, huynh chẳng gặp gì cả. Nếu mà gặp phải quỷ thì còn có thể ngồi đây nói chuyện với hai vị không?”

Hai người Phùng, Trần liếc mắt nhìn nhau không nói.

Như Ngọc cũng thấy kì, thầm nghĩ đêm đó mình chạm vào hắn, còn bị hắn dọa cho, phun vào tay, sao giờ lại thành không gặp quỷ? Hay là hắn ngượng không dám nói là bị sờ “chỗ đó” nên mới che giấu? Nhìn vẻ mặt tự nhiên của hắn, nhìn qua cũng không giống như đang chột dạ. Chẳng nhẽ nàng nhớ nhầm? Nàng bị ảo tưởng sao?

Như Ngọc tò mò, đưa tay túm lấy áo Thiệu Tịch Ngôn nhưng lại xuyên cả tay qua.

Như Ngọc không từ bỏ, vừa thì thào: “Tập trung tinh thần… tập trung tinh thần…” vừa đưa tay ra sờ vào tay Thiệu Tịch Ngôn, vẫn không được.

Không được? Như Ngọc thắc mắc: Chẳng nhẽ phải thật sự muốn sờ vào một chỗ thì mới tập trung tinh thần được?

Như Ngọc bị ý nghĩ này của mình dọa cho một trận. Nàng cắn môi, liếc trộm ba người không hề biết tới sự tồn tại của mình, chui người xuống dưới bàn.

Mình chỉ muốn chứng thực mà thôi! Như Ngọc quỳ giữa hai chân Thiệu Tịch Ngôn rồi tự nói với bản thân. Hồi hộp nuốt nước bọt, tay giơ lên chạm vào nhưng lại chẳng sờ thấy gì.

Thử hai lần nữa nhưng vẫn thế, Như Ngọc nhướng máy, lẩm bẩm: “Kì thật…”

Như Ngọc ở dưới bàn cố gắng nghiên cứu nên không thấy được ở trên mặt bàn, vẻ mặt Thiệu Tịch Ngôn hơi biến sắc.

“Thiệu huynh, sắc mặc huynh không tốt, làm sao thế?”

“Không… không sao.”

“Nếu như gặp phải quỷ trong truyền thuyết thật thì đừng giấu chúng ta.”

“Không phải, là do tối qua đọc sách lâu, ngủ muộn nên giờ đầu óc không tốt lắm.”

“Thì ra là vậy. Thế thôi chúng tôi không làm phiền lâu nữa, đệ nghỉ đi.”

Ba người nói xong thì đứng dậy, Như Ngọc đang sờ đũng quần Thiệu Tịch Ngôn, cảm thấy thế thì bò lên định chạy ra ngoài theo: “Ê, đừng đi…”

Đến khi Như Ngọc chui hẳn từ dưới bàn ra, Thiệu Tịch Ngôn tiễn hai người Phùng Trần ra khỏi nhà nhưng cũng không tiễn xa, chỉ đứng nhìn hai người đi ở cửa tiền viện. Sau đó hắn quay người lại, vẻ mặt vân đạm phong khinh mỉm cười không còn nữa, nheo mắt nhìn Như Ngọc đang đứng lên, tựa tiếu phi tiếu**, như giận mà không giận nói: “Đêm đó sờ chưa đủ, hôm nay muốn sờ tiếp sao?”

* Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ. Theo ngữ cảnh trên thì là vẻ cười ôn hòa như mây như gió.

** Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.