Xấu Xí Lạnh Lùng

Chương 3: Đụng độ



6h00

Chíp chíp, ánh nắng ban mai bao phủ lấy ngôi nhà nhỏ, chiếu rọi vào căn phòng có mùi hương dịu nhẹ, nổi bật nhất là cô gái xinh đẹp với đôi mắt khẽ lay động rồi mở hẳn làm lộ ra đôi mắt màu cà phê sữa long lanh, nó khẽ ngồi dậy rồi bước vào phòng tắm làm VSCN_nó lặng lẽ như một con búp bê, không vội vã như những con người khác

Tầm 10 phút sau, nó xuất hiện sau cánh cửa nhà tắm với đầu tóc còn hơi nước tỏa ra, lấy ra một bộ quần áo từ tủ ra, giống như là một bộ đồng phục trường học vậy _đó là đồng phục trường Royal, được gửi vào ngay tối qua, nó muốn thấy mặt ả, thấy đứa con hoang của ông ta như thế nào. Bộ đồ này cũng giống những đồ của các trường lân cận: áo sơ mi cách điệu, váy và áo khoác cộng caravat màu hồng caro dễ thương, trông nó thật xinh đẹp và tinh khiết trong bộ đồng phục nhưng nó đi đến bàn trang điểm , làm cho mình xấu đi bằng lọ kem màu tối và cặp kính to sụ ngổ ngáo 0 độ, tóc thắt bím quê mùa, xấu xí nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng bên mình, vác chiếc balo lên vai, đi bộ tới trường vì nhà khá gần và vì nó không muốn ai nghi ngờ về thân phận của nó. Tới trường Royal_ngôi trường quý tộc do nó đầu tư mở rộng, nhìn cánh cổng mạ vàng nó khẽ nhíu mày: “Có lẽ mình đã đầu tư hơi quá”, nó mãi nghĩ ngợi mà không biết đã chắn đường đi của người khác cho đến khi có tiếng còi xe chát chúa truyền đến từ đằng sau làm nó khẽ nhíu mày, xoay người lại nó thấy một chiếc xe Lamborghini Veneno có giá 4,5 triệu USD, trong xe có một đôi nam nữ trông có vẻ là tiểu thư, thiếu gia giàu có,” Không nên day vào”_nó nghĩ rồi tránh ra một bên cho xe đi vào, chiếc xe ấy đậu xong, bước ra là một chàng trai khá là đẹp, anh ta có máitóc nâu đỏ chéo, mắt màu cà phê sữa giống nó nhưng đậm hơn, thân hình cậu ta cực chuẩn, quyến rũ cực kì, cậu ta vừa bước xuống xe đã liền nháy mắt với nữ sinh trong trường, làm các bạn nữ đỏ mặt, la hét om sòm, còn nó thì chỉ bước ngang qua hai con người ‘lạ lẫm’ ấy, làm cho hai người cảm thấy bị bơ nên hơi sững sỡ, người con gái đứng bên cậu ta liền chụp lấy mái tóc được thắt bím của nó mà giật ngược lại, thấy mình hơi quá đà trước mặt hắn nên thả tay ra_ Đó chính là ả và hắn, ả sau khi thả tay, lầm tưởng nó sẽ sợ hãi hay giả vờ khóc lóc trước mặt hắn nhưng ả đã lầm.

“ Muốn gì?_nó lạnh lùng nói, âm vực lan tỏa cả ngôi trường làm học sinh trong trường khiếp vía, không còn vẻ khinh miệt dành cho nó nữa mà là vẻ sợ sệt, ả cũng khá là bất ngờ, chưa có ai dám nói với ả giọng điệu ấy, hắn đã quá quen cách hành xử của ả nên không nói nhưng nó là lần đầu hắn thấy nên hắn chỉ nhìn nó như soi xét ” Không đẹp, xấu xí, quê mùa, thú vị đấy”. Ả cũng đã thức tỉnh nên đốp chát lại nó

-Không thấy ai à, bạn không biết chào à? ả nói với giọng hách dịch nhưng vẫn gọi “bạn”

-Chào? Chào con gì? Bạn sao?_nó vừa nói vừa ép sát cô ta vào tường

-Không xứng_nó lạnh lùng nói rồi bước đi, bước qua cả hắn, để lại ả với nỗi căm uất, nghiến răng ken két, còn hắn lại thấy nó thú vị hơn rồi. Nó thong thả bước đi tới trường trong sự dòm ngó của nhiều học sinh, việc lúc nãy lan truyền khá nhanh, nó chỉ bước đi hờ hững với sự dòm ngó của mọi người.

-Cốc cốc_ tiếng gõ cửa vang lên

-Vào đi_giọng nói trầm ổn của thầy hiệu trưởng vang lên

-Em là học sinh được nhận học bổng của trường?_thầy hiệu trưởng

-Vâng_tuy chất giọng vẫn lạnh nhưng nó vẫn lễ phép