Xấu Nữ Khuynh Thành

Chương 45: Bị đuổi ra khỏi nhà



Cái xa lạ nam nhân dẫn Thượng Quan Lâm Vân ra khỏi cửa Liễu phủ,lên chiếc xe ngựa đa chuẩn bị sẵn,xong liền bộ mặt uỷ khuất cũng biến mất,lạnh lùng hừ hừ mấy cái. Thượng Quan Lâm Vân lúc này mới có dịp tra hỏi:"Ngươi mau nói,là ai sai ngươi đến vu hãm bổn tiểu thư?"

"Ta không biết,có người đến nhờ ta làm vậy thôi"

Nam nhân lạnh lẽo nói,Thượng Quan Lâm Vân tiếp tục:

"Ta không biết,người đó che kín mặt mũi"

Thượng Quan Lâm Vân định hỏi thêm lại suy nghĩ. Nam nhân này đã nói hắn khôg biết,dù nàng có tra hỏi như thế nào nữa,hẳn hắn cũng sẽ không nói. Nghĩ vậy,nàng liền ngồi xuống bên cạnh nam nhân,cắn cắn môi tức giận. Mà nam nhân thấy nàng ta vậy,tốt bụng gợi ý:

"Ngươi thử nhớ lại xem,chính mình trước giờ có gây thù oán với ai không?"

Thượng Quan Lâm Vân nghe nói xong liền nhíu mày,bĩu môi hừ lạnh. Trước giờ nàng gây thù chuốc oán không biết bao nhiêu người,cũng vì lí do này mới tra hỏi hắn. Nếu nàng mà biết kẻ đứng sau giật dây là ai thì còn hỏi gì nữa.

"Mà phải rồi,ngươi đưa ta đi đâu?"

"Trở lại Thượng Quan phủ. Phỏng bây giờ lời đồn ngươi có tình nhân đã lan ra khắp kinh thành rồi"

Thân hình Thượng Quan Lâm Vân nháy mắt run lên,cục tức lại trào ra khỏi cổ họng:

"Ngươi cái tên chết tiệt,bổn tiểu thư đánh chết ngươi. Đợi về đến Thượng Quan phủ,bổn tiểu thư sẽ nói phụ thân đem ngươi đến công đường xét xử"

Lần này đến lượt cái kia nam nhân nhíu mày hừ lạnh,bất ngờ đem nàng đẩy xuống xe ngựa,trước đó còn không quên nói:

"Đến nơi rồi đấy,bại hoại nữ nhân"

Thượng Quan Lâm Vân bị bất ngờ đẩy ra khổ xe ngựa,liền ngã lăn xuống đường ngay trước Thượng Quan phủ. Quả đúng như cái xa lạ nam nhân nói,tin đồn đã lan ra khắp kinh thành,hiện tại nhân thấy nàng đều chỉ chỏ đàm tiếu cay nghiệt:

"Xem kia,đó không phải Thượng Quan đại tiểu thư sao?"

"Đối* a! Còn bị đẩy xuống xe ngựa nữa"

"Xem,trên người vẫn còn mũ phượng giá y,cư nhiên theo tình nhân bỏ trốn,cuối cùng bị đẩy khỏi xe ngựa,thực đáng đời"

...

Người vây quanh Thượng Quan Lâm Vân ngày càng đông,lời nói ra ngày càng cay độc,có người còn không nhịn được ném cà chua và người nàng. Thượng Quan Lâm Vân nhìn này một màn,trong lòng dâng lên sợ hãi tới tột cùng. Nàng đường đường thiên kim chi kiêu Thượng Quan phủ,từ nhỏ tới giờ ăn sung mặc sướng,hoàn toàn không hiểu cảm giác bị người người khinh bỉ như thế nào. Hiện tại được trải nghiệm,mới có thể rút ra một bài học.

*Đối: Đúng

Sợ hãi vì chính mình trên người bị ném đầy những cà chua,Thượng Quan Lâm Vân vôik vàng đứng lên,chạy đến trước cửa phủ,vừa đập vừa kêu gào:

"Mẫu thân,là nữ nhi. Người hãy mau mở cửa,mau mở cửa cho nữ nhi"

Đáp lại nàng ta là giọng nói đầy phẫn nộ của Thượng Quan Lâm Thiên:

"Ngươi mau biến,Thượng Quan gia không có cái nữ nhân như ngươi"

Cửa phủ lạnh lùng mở ra,là cảnh tượng Triệu thị và Thượng Quan Ngọc Huyền bên trong hết lời van cầu,nhưng vẫn không khiến hắn thay đổi quyết định. Lệnh cho gia đinh không cố kị vứt hết quần áo về phía Thượng Quan Lâm Vân rồi đóng cửa lại,giống như kẻ đang không ngừng van xin kia không phải là cái cao cao tại thượng đại tiểu thư trước kia,không phải của hắn đại nữ nhi gì hết. Cuối cùng,biết mình có gào khóc cũng vô dụng,Thượng Quan Lâm Vân đành mang hết cả quần áo,nhanh chóng chạy đi tránh những trái cà chua của nhân phẫn nộ hướng về phía mình.

Sở tại lầu hai Hương Cư lâu,Trương Lam Nguyệt thảnh thơi nhâm nhi trà nhìn một màn,trong mắt loé lên một tia cườ trên đau khổ kẻ khác. Lam Mặc Huyên nhìn nàng (Trương Lam Nguyệt) lại nhìn nàng (Thượng Quan lâm Vân) chạy trời không tránh nắng,thắc mắc:

"Tỉ tỉ,sao người không kết liễu nàng ta luôn"

Trương Lam Nguyệt đặt ly trà xuống bàn,trong mắt phản chiếu mọt tia hồi tưởng,lắc đầu:

"Huyên Huyên em biết không,đôi khi chết là một sự giải thoát"