Xao Động

Chương 31: Không chán ghét ngươi



Sáng sớm, ánh nắng chói mắt chiếu rọi vào trong phòng ngủ, khiến cho hai thân ảnh đang dựa sát vào nhau trên chiếc giường lớn dưới ánh mặt trời càng thêm phá lệ rõ ràng. Thanh niên tuấn tú ngủ ở bên ngoài khẽ run rẩy mí mắt mỏng manh, rồi mở choàng mắt nhìn căn phòng tràn đầy ánh sáng vàng rực.

Diệp Địch Sinh chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy là liếc nhìn đồng hồ treo tường, còn chưa đến tám giờ. Hắn thở hắt ra, lúc này mới cúi đầu nhìn về người đang nằm trong lòng hắn.

Tần Tự vẫn còn đang ngủ, y gối đầu lên ngực hắn, cánh tay gắt gao ôm lấy eo hắn, một bộ sợ hắn chạy mất. Diệp Địch Sinh khẽ cười thầm, hắn cẩn thận tách mở cách tay đang ôm lấy bên hông, lại cầm gối đầu nhét vào trong lòng Tần Tự, sau đó rón rén tay chân đi xuống giường, vào toilet rửa mặt.

Đợi đến lúc hắn xuống dưới lầu mua bữa sáng trở về, Tần Tự mới khó khăn tỉnh dậy. Y mang một cái đầu bù xù, để chân trần, chạy theo mùi sữa đậu nành đi tới phòng khách.

“Thơm quá a, ngươi mua bữa sáng ở cửa hàng tiện lợi sao?” Tinh thần của Tần Tự rất tốt, tối hôm qua vừa làm ‘vận động’ xong, ra một thân mồ hôi, y cảm giác bệnh cảm mạo của mình đã gần như khỏi hẳn.

Diệp Địch Sinh gật gật đầu, thúc giục y “Nhanh đi rửa mặt, bằng không bữa sáng sẽ nguội.”

Tần Tự ân một tiếng, xoay người chạy vào trong toilet. Hai người ăn xong bữa sáng, Tần Tự muốn ở cùng với Diệp Địch Sinh lâu hơn một chút, liền đề nghị đi đến trung tâm nghệ thuật xem triển lãm ảnh. Diệp Địch Sinh tuy rằng còn nghĩ đến tiến độ thực nghiệm, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Tự, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Tần Tự lái xe chở hắn đi đến trung tâm nghệ thuật, đi mất khoảng nửa giờ. Ở khu vực hành lang thủy tinh ở tầng hai của trung tâm đang triển lãm các tác phẩm của một nhiếp ảnh sư cao cấp ở trong nước. Diệp Địch Sinh đối với nhiếp ảnh không hiểu lắm, nhưng năng lực thẩm mĩ cơ bản thì vẫn có một chút, hắn đi theo phía sau Tần Tự, liếc nhìn qua qua vài bức ảnh, ngẫu nhiên nghe Tần Tự bình luận hai ba câu, ngược lại cũng không cảm thấy mệt. Mà Tần Tự thì lại chuyên chú hơn nhiều, mỗi tấm ảnh chụp đều sẽ cẩn thận chăm chú nhìn. Lúc nhìn thấy một bức ảnh chụp người, y bỗng nhiên ngừng lại.

“Ngươi thích bức ảnh này sao?” Diệp Địch Sinh đi tới phía sau lưng y, nhẹ giọng nói.

Trong bức ảnh, một nam nhân cao lớn gù lưng, chở một hài tử được bọc rất cẩn thận, đang đi trên một vùng đất tuyết phủ ngập đến đầu gối.

Tần Tự không trả lời câu hỏi của Diệp Địch Sinh, mà là nhìn chằm chằm bức ảnh kia đến mức xuất thần một lúc lâu, mới quay sang, thấp giọng nói “Kết cấu rất rõ ràng, cho nên nhìn lâu một chút.”

Diệp Địch Sinh úc một tiếng, vẻ mặt như có đăm chiêu.

Sau khi xem xong triển lãm ảnh, hai người trở về, Diệp Địch Sinh mẫn cảm, nhận ra tâm tình của Tần Tự so với lúc buổi sáng suy sụp hơn rất nhiều. Hắn do dự hồi lâu, vài lần câu nói đến cửa miệng, vẫn không thể nói ra sự hoang mang trong lòng.

Trên đường về chung cư, tần Tự thấy một chợ rau rất lớn ở bên tay phải, liền rẽ xe đi vào, phí rất lớn khí lực mới tìm được một chỗ dừng xe.

“Ngươi muốn ăn cái gì? Trưa nay ta nấu cho ngươi.” Y giống như hồi phục lại sức sống, lúc nhìn Diệp Địch Sinh khóe miệng còn mang theo một nụ cười tươi rói.

Diệp Địch Sinh mạc danh nhẹ nhàng thở ra, hắn tháo dây an toàn “Tùy ngươi, làm mấy món thanh đạm bình thường lót dạ là được.”

Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng Tần Tự vẫn mua một đống lớn đồ ăn, cá, thịt, hải sản, bốn cánh tay của hai người thiếu chút nữa cũng không xách được.

“Mua nhiều như vậy, ăn được hết sao?” Diệp Địch Sinh xách hai túi đồ nặng trịch, bất đắc dĩ nhìn về phía nam nhân đang mở cửa chung cư.

“Để trong tủ lạnh, từ từ ăn.” Tần Tự cao hứng, y mở cửa chung cư, cùng Diệp Địch Sinh xách đồ ăn bỏ vào trong phòng bếp, lại không biết lấy từ đâu ra một cái tạp giề Doraemon, vây quanh thắt lưng, liền bắt đầu động thủ chuẩn bị cơm trưa.

“Ngươi ra phòng khách lấy máy tính của ta xem phim đi, không cần ở nơi này, lát nữa mùi hương sẽ sặc cổ họng.” Tần Tự bận bận rộn rộn vẫn không quên nhắc nhở người nào đó đang đứng chờ ở cửa phòng bếp.

Diệp Địch sinh ngược lại có chút không đành lòng, ngày hôm qua hắn chỉ tính toán buổi chiều đến xem Tần Tự một chút, xác nhận y không có vấn đề gì lớn liền đi, nhưng ai có thể nghĩ đến, hiện tại hắn lại ở chỗ này xem Tần Tự nấu cơm.

“Ta vẫn là trợ giúp ngươi một chút đi….”

Tần Tự đặt khoai tây đã rửa sạch sẽ lên trên thớt gỗ, như cười như không liếc nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Địch Sinh, lắc lắc đầu, nói “Vừa nhìn ngươi liền biết mười ngón không dính nước, được rồi, ta làm một mình cũng được.”

Diệp Địch Sinh bẽ mặt, sờ sờ mũi, trở về phòng khách xem phim. Mới xem [Tây Du Ký] được một nửa, hương thơm nồng đậm liền bay từ phòng bếp bay ra, khóe miệng Diệp Địch Sinh khẽ mỉm cười, đang định đi vào phòng bếp, di động trong túi lại đột ngột vang lên.

Hắn vừa nhìn thấy thông báo trên điện thoại, đôi lông mày tuấn tú lập tức nhăn lại, âm thầm thở dài, đưa điện thoại kề sát bên tai “Uy?”

“Địch Sinh…… Cái kia, hôm nay ngươi rảnh không? Ta có hai vé xem phim [xxx] buổi đầu tiên, buổi tối chúng ta cùng đi xem phim được không?”

Là âm thanh của Văn Điềm, mềm mại, mang theo một tia khẩn cầu. Diệp Địch Sinh đè trán, trầm mặc vài giây, mới khẽ hạ giọng, nói “Văn Điềm…… Thực ra ngươi là một cô gái tốt……”

Nữ hài ở đầu dây bên kia nghe được câu này, phảng phất như dự cảm đến cái gì, ánh mắt ảm đạm, cắn chặt môi dưới.

“Nhưng mà, ta vẫn luôn coi ngươi như bạn bè, không có cảm giác khác. Nếu như ta khiến ngươi hiểu nhầm, ta rất xin lỗi.”

Người ở đầu dây bên kia rốt cuộc không nghe tiếp được nữa, che miệng lại, lập tức tắt điện thoại.

Diệp Địch Sinh nghe âm báo bận ở đầu dây bên kia, đau đầu, đặt di động vào trong túi. Vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cái thân ảnh nào đó đang dựa vào cửa phòng bếp.

“Là cô gái lần trước sao?” Ánh mắt của Tần Tự thoạt nhìn có thể coi như là bình tĩnh.

Diệp Địch Sinh ân một tiếng, lại nói “Vừa rồi nói chuyện ngươi cũng nghe thấy rồi.”

“Chuyện lần trước…… Là ta không đúng……” Vốn dĩ mối quan hệ hiện tại của hai người tốt như vậy, Tần Tự cũng không nguyện ý nhắc tới khúc mắc ngày đó, nhưng cần đối mặt, thì vẫn phải đối mặt. Lại nói, thông qua đoạn đối thoại vừa rồi, y đã hiểu rõ được suy nghĩ của Diệp Địch Sinh.

Diệp Địch Sinh nghe được lời giải thích của y, ánh mắt nhu hòa một chút “Không liên quan đến ngươi, ta lúc ấy…… Nói trọng điểm, ngươi cũng không cần để ở trong lòng/”

“Ân.” Tần Tự gật gật đầu, đi tới, nhìn nhìn Diệp Địch Sinh, ngữ điệu có vài phần thấp thỏm “Địch Sinh, thực ra từ buổi sáng, ta vẫn luôn muốn hỏi….. Ngươi có phải là không chán ghét ta nữa hay không?”

“Ngươi nói đâu?” Diệp Địch Sinh bỗng bật cười.

Tần Tự ngượng ngùng sờ sờ đầu, tay y niết vạt dưới của tạp giề, bỗng nhiên hết sức khẩn trương, giống như một thiếu niên đang đối mặt với mối tình đầu “Ta về sau có phải có thể tiếp tục theo đuổi ngươi hay không?”

Diệp Địch Sinh không nói chuyện, mà móc di động của mình ra, dứt khoát lưu loát nói “Đưa số điện thoại của ngươi cho ta.”

Tần Tự a một tiếng, lúc này mới phát hiện, nguyên lai hai người nhận thức nhau lâu như vậy, y cả số điện thoại của Diệp Địch Sinh cũng không có. Y vội vàng đọc một chuỗi số, nhìn Diệp Địch Sinh gọi vào dãy số của mình, nghe tiếng chuông vang vọng ở trong phòng bếp, chỉ cảm thấy cả người đều nhự bẫng, giống như lạc trong mây mù, không chân thật.