Xao Động

Chương 11: Ngày thứ tư



“Tần Tự……” Trong đầu Diệp Địch Sinh phảng phất giống như có hai người đang đấu tranh, một giọng nói ôn nhu dụ dỗ hắn sa vào trong loại khoái cảm này, người còn lại mang theo thái độ cường ngạnh nhắc nhở hắn nhất quyết không thể khiến cho Tần Tự có cơ hội thừa dịp lần nữa.

“Thả lỏng một chút, ta sẽ không giống lần trước, động đến ngươi.” Tần Tự quỳ xuống giữa hai chân hắn, khẽ nâng mắt nhìn hắn. Ngực của Diệp Địch Sinh trào ra một loại cảm giác vô lực, hắn dùng tay che mặt, mặc kệ Tần Tự kéo quần lót của hắn xuống, giây tiếp theo, dục vọng bộc phát của hắn liền rơi vào trong khoang miệng ấm nóng trơn trượt.

“Ân……”

Khoái cảm cuộn trào tới mỗi lúc một mãnh liệt, Tần Tự thật sự làm theo lời y nói, rất cẩn thận, không để cho răng của y động đến cái đó của hắn. Diệp Địch Sinh hưởng thụ loại khoái cảm cấm kỵ này, nhịn không được nâng hạ thân lên, đem dục vọng của hắn đưa vào sâu trong miệng của nam nhân.

Tần Tự mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn cố gắng hóp chặt hai gò má, mút phân thân trướng đại vào sâu bên trong. Diệp Địch Sinh nhìn cái đầu màu đen đang lên xuống giữa hai chân hắn, nội tâm có vài lần nổi lên dục vọng muốn phá hư, hận không thể thô bạo đưa tính khí của hắn đâu sâu vào trong yết hầu của y, khiến nam nhân vô sỉ này nếm thử loại tư vụ nhục nhã. Nhưng hắn ngay lập tức liền trở nên cực kỳ cảnh giác, tính cách của hắn tuy lạnh lùng, nhưng vẫn chưa đến mức lãnh khốc. Vì sao hiện tại hắn lại biến thành loại người như thế này?

Đáp án tựa hồ hiện ra rất rõ ràng, Diệp Địch Sinh siết chặt sàng đan, từ trong khoái cảm mờ mịt trợn to hai mắt, một khắc trước khi tới cao trào, bức tranh sơn dầu với sắc thái ủ dột được treo trên tường rơi vào trong đồng tử của hắn, không gian vặn vẹo cùng với góc tranh nhọn hoắt, tựa như trái tim hắn bị chất lỏng của cừu hận đè ép đến mức biến hình.

“A……”

Tần Tự nghe được âm thanh của một tiếng gầm đầy áp lực từ sâu trong yết hầu, trái tim vội vàng đập mạnh một cái. Dục vọng trong miệng trướng lớn, phun ra tinh dịch nồng đậm, Tần Tự không kịp lui lại, trên mặt, trên cổ đều không thể tránh được bị tinh dịch rơi vào.

Tần Tự lau sạch sẽ vết bẩn trên mặt cùng với khóe miệng, lúc đưa mắt nhìn Diệp Địch Sinh, đã thấy người nọ hờ hững mặc quần dài, trực tiếp đi vào trong toilet.

“Địch Sinh……” Tần Tự bỗng nhiên ý thức được bản thân hình như làm sai cái gì. Y quỳ trên giường, vô thố cào cấu tóc của mình, lều trại giữa hai chân y vẫn còn dựng thẳng, nhưng y đã chẳng còn một chút hưng trí nào ở phương diện kia.

“Ta…… Đi xuống mua bữa sáng…….” Tần Tự đi vài vòng trong phòng, cuối cùng mới do dự đi tới cửa toilet, nhìn về phía thân ảnh đang khom lưng rửa mặt.

Diệp Địch Sinh đương nhiên sẽ không trả lời y, kể cả động tác của hắn cũng chẳng dừng lại một chút. Tần Tự có chút thất vọng, nhưng vẫn thay đổi quần áo, nhanh chóng đi xuống dưới lầu mua bữa sáng.

Gọi vài câu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại của người nọ, Tần Tự sợ sữa đậu nành cùng với bánh bao sẽ lạnh, nhịn không được gõ gõ cửa phòng của Diệp Địch Sinh, nhưng lại nhận được ba chữ đầy lạnh lùng.

“Ta không ăn.”

Sắc mặt của Tần Tự thay đổi một chút, bưng khay đi vào phòng, giống như ngày đầu tiên, đặt bữa sáng lên tủ đầu giường “Địch Sinh, không ăn sáng sẽ không tốt cho cơ thể.”

Diệp Địch Sinh tựa vào đầu giường, một chân co lại, một chân duỗi thẳng đặt trên sàng đan. Hắn thờ ơ, ngẩng đầu lên nhìn Tần Tự một cái “Ta đã nói rồi, nhìn thấy ngươi ta liền ghê tởm. Ngươi hiện tại khiến ta không có khẩu vị, hiểu chưa?”

Lồng ngực của Tần Tự phập phồng mạnh mẽ vài cái, y nắm chặt nắm tay, cố gắng thử nói “Ăn một chút đi, ta đi ra ngoài, đợi lát nữa ta tiến vào thu thập.”

Diệp Địch Sinh nhìn y, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười “Tần Tự, ngươi lại đây một chút.”

Nhìn nụ cười đã lâu không xuất hiện trên gương mặt thanh niên, đôi mắt đen láy của Tần Tự phát ra tia sáng sung sướng, y hai bước tiến lại gần, cong cong khóe miệng, nói “Có chuyện –”

Diệp Địch Sinh cầm ly sữa đậu nành nóng hầm hập, nâng tay lên, đem chất lỏng nóng bỏng ở trong đó đều đổ lên đỉnh đầu của y. Tần Tự không hề có phòng bị, thân thể vì bị bỏng co rụt lại về phía sau, vì không kịp nhắm mắt, có một ít sữa đậu nành chảy vào trong mắt y, khiến mắt y cơ hồ ngay lập tức trở nên đỏ bừng.

Diệp Địch Sinh niết cái cốc thủy tinh rỗng không, cổ tay thon dài dùng lực đến mức gân xanh nổi lên. Tần Tự co quắp ở trước mặt hắn, trong miệng phát ra âm thanh đau đớn, hắn giống như không hề nghe thấy, chỉ biết nhìn chằm chằm số sữa đậu nành còn đọng lại dưới đáy của cốc thủy tinh. Hắn thậm chí còn cảm thấy một tia sung sướng.

Tần Tự dùng nửa hộp khăn giấy mới lau khô toàn bộ sữa đậu nành trên mặt, miễn cưỡng mở một con mắt. Má, hốc mắt cùng với cổ y đều bị bỏng đến mức đỏ ửng, áo trên người cơ hồ cũng ướt đẫm. Hơn nửa ngày, y mới kịp phản ứng được vừa rồi đã phát sinh cái gì.

“Vì cái gì?” Y ngốc ngốc nhìn thanh niên ngồi ở đầu giường, trong đôi mắt rõ ràng xẹt qua một tia cảm giác bi thương.

Diệp Địch Sinh cười lạnh một tiếng “Đây chẳng phải là thứ mà ngươi muốn sao? Tra tấn ta, đồng hóa ta, cuối cùng biến ta thành một kẻ điên, kẻ biến thái giống như ngươi vậy! Hiện tại, ngươi vừa lòng chưa?”

“Ngươi cảm giác…… ta là biến thái?” Sắc mặt của Tần Tự bỗng trở nên trắng bệch, môi y run rẩy, âm thanh khô khốc.

“Chẳng lẽ ngươi không phải biến thái?” Diệp Địch Sinh lắc lắc đầu, vẻ mặt trào phúng “Không cần nói với ta lý do là vì ngươi thích ta cho nên bắt ta đến đây, cũng đừng nói cái gì mà vì ta đã cứu ngươi một mạng mà ngươi liền đối với ta nhất kiến chung tình. Người bình thường sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này, cũng sẽ không khiến ta ghê tởm như vậy!”

Ngữ điệu của hắn, càng đến cuối cùng, càng trở nên cuồng loạn. Tần Tự chưa từng thấy Diệp Địch Sinh trong trạng thái kích động như thế, gương mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, lửa giận cùng với oán hận trong mắt hắn giống như một cây đao đâm vào trong lòng y. Y nhớ rõ từng có một Diệp Địch Sinh lạnh nhạt, ưu nhã, nhưng giờ phút này Diệp Địch Sinh thậm chí còn khiến y cảm thấy khiếp sợ cùng với sợ hãi.

Là vì y đã khiến hắn biến thành cái bộ dáng này sao? Tần Tự đột nhiên không dám xác định, y không dám thừa nhận ngay từ đầu toàn bộ hết thảy đều là do y sai lầm, cũng không dám trực tiếp đối diện với Diệp Địch Sinh nổi giận và lên án, y che hai tai của mình, chạy ra khỏi phòng của Diệp Địch Sinh giống như chạy nạn.

**

“Người bình thường sẽ không khiến ta ghê tởm như vậy……”

“Ngươi là người điên, biến thái!”

Tần Tự cuộn tròn thân thể ở trong tủ quần áo, ôm đầu, vẻ mặt thống khổ cào cấu tóc của mình. Âm thanh chỉ trích trong đầu từng tiếng từng tiếng mỗi lúc một rõ ràng, Tần Tự tựa hồ thấy vô số gương mặt người vặn vẹo, bọn họ há to miệng, dùng lời nói vô cùng ác độc trào phúng y không hề lưu tình; Vẻ mặt của bọn họ chán ghét, ánh mắt nhìn y giống như đang nhìn rác rưởi ở trong cống. Tần Tự nắm chặt nắm tay bỏ vào trong miệng, giống như đang tự ngược cắn cắn ngón tay của chính mình, nhưng vẫn như cũ, không thể giảm bớt được cái loại dày vò cùng tra tấn không thể miêu tả được.

Ta không phải kẻ điên…… Không phải biến thái……

Ta cũng muốn có một cuộc sống bình thường giống như các ngươi……

Chỉ là ta không khống chế được chính mình, khống chế không được……

“A a –” Tần Tự quỳ trên nền tủ quần áo cứng rắn, mạnh mẽ dùng đầu đập vào thành tủ làm bằng gỗ. Một chút, lại một chút, trán va chạm với mặt tủ, phát ra âm thanh khô khốc.

Diệp Địch Sinh đứng ở trước cửa sổ, nghe âm thanh la hét cùng với va chạm vang lên từ phòng cách vách, mấp máy môi.

Mục đích của hắn đã đạt được, dùng ngôn ngữ chọc giận Tần Tự, lại lợi dụng hảo cảm của y đối với chính mình, đánh cược rằng Tần Tự không dám thương tổn hắn. Tần Tự không có cách nào, cuối cùng khẳng định chỉ có thể tra tấn chính y…… Chỉ là hắn không dự đoán được, lúc bệnh của Tần Tự chân chính phát tác, sẽ thống khổ như vậy……

Diệp Địch Sinh nắm chặt nắm tay, trong tiếng vang tuyệt vọng đau khổ của nam nhân, chậm rãi nhắm mắt lại.