Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 39-2



Từ ngày đó trở đi, Kiều Hân đến nhìn cũng không muốn nhìn Kiều Bùi. Cô cũng không biết Kiều Bùi là đang đánh đổ mình hay là vờ tha để bắt thật, chơi đùa với cô giống như chơi đùa Tiểu Lưu Ly. Kiều Hân nhiều lần cảm thấy có lẽ anh biết chuyện cô xin xuống dạy học ở quê. . . . . .

Nhưng vào lúc cô lo lắng như vậy, ngược lại bên phía trường học rất nhanh đã thông báo danh sách xuống trường ở nông thôn, hơn nữa ngoài dự đoán của mọi người chính là cô lại thật sự trúng tuyển.

Chỉ là chuyện này cũng phân khu vực, có một ít tiến vào nơi cách xa thị trấn, hơi xa một chút nhưng hoàn cảnh sinh hoạt còn tốt, vài nơi xa xôi khác lại có hoàn cảnh rất ác liệt.

Kiều Hân không có lén lút đi tìm trường học, hơn nữa cô viết đơn tự để cử mình có thể chịu khổ nhọc như chém đinh chặt sắt, cuối cùng quả nhiên cô liền bị sắp xếp vào nơi cực khổ nhất

Lần này mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ Kiều Hân nhu nhược lại bị phân đến địa phương kia, hơn nữa rất nhiều người vừa nghe đến tên Kiều Hân đều ngây người.

Mọi người có thể biết cô có bối cảnh, lần hoạt động này có không ít người vì để chuẩn bị chuyển lên làm chính thức, cô đã có bối cảnh còn đi làm gì?

Thật có lý tưởng muốn cống hiến cũng là đi làm ở thôn thôi, lại đi làm giáo viên ở nông thôn nửa năm là có ý gì?

Kiều Hân cũng thật ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới lần này Kiều Bùi lại có thể không hề làm gì cả. Chủ yếu hơn chính là thông báo tới không bao lâu, Kiều Bùi liền chuẩn bị đi châu Âu đàm phán hạng mục.

Khi anh đi, Kiều Hân còn rất thấp thỏm, rất sợ khi anh đang đeo cà vạt hoặc là rửa mặt, thuận miệng hỏi cô một câu "Em phải đi nông thôn sao?"

Kết quả lo lắng cả buổi, Kiều Bùi cũng không nói gì. Lúc anh sửa soạn thỏa đáng liền rời đi, cũng chỉ là nhìn mắt cô một cái mà thôi.

Trước kia anh quen đưa tay vuốt ve tóc của cô để cô ngoan ngoãn, lần này anh đứng ở trước mặt cô, lại không nói cái gì.

Vẻ mặt. . . . . . không biết có phải Kiều Hân đa tâm hay không? Lần này Kiều Bùi rất không giống như trước kia . .

Cô nói không ra ánh mắt của anh là gì, hay là tại lúc nhìn về phía cô không đủ dịu dàng, có chút. . . . . . ý trừng phạt ở bên trong. . . . . .

Chỉ là Kiều Hân cũng không để ý, cô hoàn toàn không để ý bất luận phản ứng nào của anh.

Hiện tại trong lòng cô đều là phải thích ứng với cuộc sống nông thôn như thế nào? Hơn nữa cô muốn mau chóng rời đi, như vậy chờ Kiều Bùi trở lại, ít nhất cô đã ở nông thông lâu rồi.

Cho nên thừa dịp mấy ngày Kiều Bùi không ở bên cạnh, Kiều Hân nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa hành lý, nói một tiếng với Đỗ Thiến Thiến, cô an vị ở trên xe, bảy cua tám quẹo.

Sau khi xe đò đến thị trấn, Kiều Hân còn tưởng rằng cô có thể ngồi xe tới nông thôn, kết quả đến lúc đó mới biết hoàn toàn không có phương tiện đến cái thôn kia. Cô đã từng nghĩ tới thuê một chiếc xe taxi, chỉ là nhìn chiếc xe đến cửa sổ đều đục ngầu kia, cô liền có chút khiếp đảm.

Thật may là bên trường học có đặc biệt thảo luận chuyện đi lại với cô, rất nhanh đối phương gọi điện thoại tới, xin cô chờ một chút.

Đợi khoảng bảy, tám phút sau, Kiều Hân liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cởi xe chạy bằng điện tới.

Kiều Hân chưa bao giờ thấy qua một chiếc xe chạy bằng điện nào hư hỏng như vậy. Đối phương không chỉ cởi một mình, còn phải mang theo cô một đường xuyên qua đường quê để đến trường học.

Đường ở quê có lúc dễ đi, có lúc không dễ đi, có vài chỗ, Kiều Hân cảm thấy mình sắp bị rớt xuống.

Dọc theo đường đi, Kiều Hân không ngừng trải qua cảm giác mới, cô cảm thấy mình đã mở được cửa của thế giới mới, hơn nữa trong lúc nói chuyện, cô mới biết người tới đón cô gọi là Đổng Xuân Yến.

Đổng Xuân Yến là người của thôn, chồng bà chính là hiệu trưởng trường tiểu học cô muốn đi dạy. Nói là hiệu trưởng, thật ra tính thêm giáo viên ở trong đó thì chỉ có hai người. Một người trong đó năm ngoái bởi vì lớn tuổi không dạy nữa, lúc nhiều học sinh nhất cũng chỉ có năm, sáu chục đứa.

"Hiện tại quốc gia hạ chính sách xây trường học ở nông thôn, đến lúc đó, trường tiểu học của chúng tôi cũng đã bị phá rồi."

Chỗ nghỉ lại bao gồm ăn uống, người tiếp đón cô cũng không có khắt khe với cô, chỉ là điều kiện ở đó đúng là hơi gian khổ một chút.

Đổng Xuân Yến ý vị mà nói "Người trong thành phố tới sợ không chịu nổi, nếu có con muỗi cắn cô liền đốt hương muỗi, sặc nhang muỗi thì mở cửa sổ ra một chút."

Kiều Hân mệt nhọc cả ngày, vốn cô cũng sợ mình không thích ứng. Hơn nữa chỗ này thật sự rất nhiều muỗi như Đổng Xuân Yến nói, cô nằm ở trên giường chỉ trong chốc lát liền bị cắn đến khó chịu.

Cô vội đứng lên một lần nữa, đốt nhang muỗi lên.

Nhưng đợi khi cô nằm ở trên giường, đột nhiên cô lại cảm thấy trong lòng ổn định.

Vì tản đi mùi nhang mũi, cô hơi mở cửa sổ ra một chút. Cô đã lâu chưa có ngắm sao rõ ràng như vậy rồi, giống như lần trước chính là cô đi theo anh đến bờ biển nghỉ phép.

Khi đó Kiều Bùi sẽ mang theo cô đi dọc theo đường ven biển, đêm ở dưới biển rộng có một loại ma lực, đen nhánh sâu không lường được.

Cô nhớ mình theo sát sau lưng Kiều Bùi, làm bạn với anh.

Nơi xa truyền tới tiếng nhạc trong làng du lịch, Kiều Hân có chút sợ sệt, cô ôm cánh tay anh thật chặt, giống như một con thỏ nhỏ dán thật chặt ở bên cạnh anh.

Gió biển thổi tóc của cô, thật ra thì làng du lịch có đèn ở bên cạnh, nhưng bởi vì quá rộng lớn, Kiều Hân luôn có một loại cảm giác thế giới này chỉ còn lại có cô và anh.

Cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, được Kiều Bùi chiều chuộng, Kiều Hân luôn cho rằng Kiều Bùi chưa hề bạc đãi mình, nhất là sau công việc ở trường học mới, cô mới biết cuộc sống của phần lớn người sẽ có dạng gì.

Cô bị Kiều Bùi đặt ở một vị trí rất cao, cô có thể không cần vi sinh hoạt hay bất luận thứ gì mà sầu não, cô chưa bao giờ cần suy tính vấn đề quần áo sạch sẽ, cô cũng không cần suy tính những thứ trong tương lai, bởi vì Kiều Bùi đều xử lý dùm cô rất tốt.

Nhưng trong lòng cũng không vững vàng, cô giẫm nát một vùng đất được gọi là nơi sinh sống của thỏ trắng nhỏ mà Kiều Bùi bảo vệ, cô sống là dựa vào toàn bộ tâm tình phập phồng cưng chiều của đối phương với một con thú cưng.

Nhưng bây giờ không giống nhau. Kiều Hân nghe tiếng meo meo, bởi vì có người kiểm tra xe, khi lên xe cô len lén để Tiểu Lưu Ly ở trong túi, cẩn thận một đường ôm tới.

Lúc này có lẽ Tiểu Lưu Ly không thích ứng với thủy thổ trong thôn, ở trên đệm nhỏ kêu meo meo, Kiều Hân vội bế nó từ dưới giường lên, đặc biệt cho tên nhóc này vị trí ở bên cạnh gối.

Cô lấy tay nhẹ nhàng trấn an vỗ Tiểu Lưu Ly, nhỏ giọng nói qua "Không có gì đáng lo lắng, mặc kệ ở đâu, mày cũng đều là mèo. Chị cũng vậy, mặc kệ chị ở đâu, muốn làm cái gì, chị cũng là Kiều Hân. . . . . ."