Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Chương 48: Lần hẹn hò đầu tiên



Băng Mật bật cười, nhìn xung quanh một vòng rồi lại nhìn Đường Ngữ: "Cậu thật sự không rụt rè chút nào."

Đường Ngữ lùi về sau một bước, vỗ vai hắn: "Nể mặt chí cốt trong tủ nhé." Không đợi hắn trả lời, cậu đã xoay người bước vào tiệm trà sữa.

Bây giờ đang là giờ cao điểm tan học nên trong tiệm rất đông học sinh. Băng Mật thấy Đường Ngữ chen vào nhanh thoăn thoắt, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Hắn tò mò không biết Đường Ngữ mua thế nào trong lúc đông người như vậy, thế là hắn bước vào muốn xem thử.

Kết quả ——

"Á á á, anh lớp trên!"

"Mọi người nhìn kìa, hotboy trường ở đây nè!"

"Thiệt kìa trời, lần đầu tiên tui thấy ảnh tới tiệm trà sữa này luôn đó."

Rất nhanh, Băng Mật đã bị một đám nữ sinh vây quanh, giống như một cọng cỏ trong đám hoa tươi.

Cọng "cỏ" này không đi được dù chỉ một bước, nhưng hắn có ưu thế chiều cao, nhìn qua đỉnh đầu của đám fangirl thấy Đường Ngữ.

Băng Mật kéo đi một đám khách hàng cho Đường Ngữ, cực kì trùng hợp khiến Đường Ngữ đi đến quầy rất thuận lợi.

"Chị ơi, một ly trà sữa việt quất không trân châu ạ." Đường Ngữ chỉ xong quay lại hỏi Băng Mật, "Cậu muốn uống vị nào."

Lập tức, mấy em gái lớp dưới nhìn sang Đường Ngữ, rồi lại nhìn Băng Mật, trên trán có dấu hỏi chấm, rồi lập tức bừng tỉnh—— ồ, hóa ra anh lớp trên tới cùng Đường Ngữ!"

Thật ra Băng Mật không muốn uống, nhưng nếu Đường Ngữ thích vị việt quất, thì hắn cũng chọn như vậy đi: "Giống của cậu."

"Có lấy trân châu không?"

"Khác nhau à?"

"Khác biệt rất lớn đó, lát nữa tôi nói cậu nghe." Sau đó cậu lại quay lại nói với chị bán trà sữa, "Thêm một ly trà sữa trân châu việt quất nữa ạ."

Chị gái kia nhoài người ra nhìn Băng Mật, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc trước nét đẹp này, rồi lại cười nói Đường Ngữ: "Không hổ là hotboy trường, đẹp trai tới mức làm chị muốn xỉu luôn, coi như tên nhóc em có lương tâm, dẫn trai đẹp tới cho chị xem."

Đường Ngữ lập tức bất mãn: "Không phải đặc biệt mang tới cho chị xem đâu, với cả, em không đẹp trai hả?"

Chị gái không thèm để ý đến cậu nữa, chỉ lấy hai ly trà sữa đưa cho cậu, rồi chọc cậu: "Em thì xem chán rồi, con trai uống ít trà sữa thôi, cẩn thận không kiếm được bạn gái đấy."

"Ơ gì thế, chị kì quá." Đường Ngữ lấy trà sữa xong còn không quên đốp chát với chị, "Em có đối tượng rồi nên không sợ đâu, chị vẫn chưa có đối tượng nhỉ, há há há..."

Đường Ngữ chuồn nhanh trước khi bị lửa giận đốt cháy đuôi, đồng thời nhổ luôn cọng "cỏ đẹp trai" ra khỏi "bụi hoa".

Hai người vừa chạy ra thì xe buýt tới, ngựa không dừng vó bước luôn lên xe buýt. Người trong xe vẫn đông như cũ, Băng Mật nắm ngược lại tay Đường Ngữ, kéo cậu đi vào phía trong, cuối cùng đứng cạnh cửa sổ.

"Nè." Đường Ngữ đưa cho hắn rồi nắm tay vịn.

Băng Mật nhìn trà sữa trong tay: "Đây là có trân châu?"

"Ừ ừ, còn của tôi là không trân châu." Đường Ngữ nói rồi uống.

Băng Mật nhìn đôi môi của Đường Ngữ, tuy hồng nhuận nhưng hơi khô, chắc là do thời tiết hanh khô. Lúc hôn cậu trên sân thượng... nên liếm nhiều một chút.

Lại suy nghĩ linh tinh. Băng Mật lắc đầu, tùy tiện uống một hớp đã thấy trân châu, hắn hỏi: "Lúc trước cậu nói khác nhau là khác chỗ nào?"

"À," Đường Ngữ lại muốn nói lung tung, "So sánh cách khác nhé, cậu đang xem TV vui vẻ, tự dưng lại có quảng cáo, mất hứng không?"

"......" Băng Mật.

Chưa từng liên hệ hai cái đó với nhau.

"A!" Phanh gấp một cái, Đường Ngữ đứng không vững, khi cậu sắp ngã nhào thì Băng Mật ôm eo cậu. Sau đó, hắn dứt khoát đứng đằng sau Đường Ngữ che chở cậu trong lòng, chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy được cái cổ trắng nõn và đôi tai của Đường Ngữ.

"Cẩn thận chứ." Giọng Băng Mật vang lên bên tai cậu, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Đường Ngữ cười hì hì, quay đầu nhìn hắn: "Chí cốt ơi, bây giờ cậu đang thể hiện năng lực bạn trai* của mình đó hả?"

*男友力 (Lực bạn trai): ngôn ngữ mạng chỉ sự nam tính, ấp áp, chu đáo, bá đạo của đàn ông.

Băng Mật chỉ cười không nói.

Đường Ngữ cười híp mắt như vầng trăng non: "Đúng rồi, cậu có muốn uống thử không trân châu không?"

"Lại đi mua một ly nữa hả?"

"Không cần." Đường Ngữ đổi ống hút của hai người rồi đổi hai ly trà sữa, "Như vậy là được rồi."

Băng Mật hỏi: "Vậy nếu cậu hút phải trân châu thì sao?"

"Thì tôi nhổ lại." Đường Ngữ nói xong thấy vẻ mặt Băng Mật là lạ, nhịn không được lại cười ha ha, "Giỡn cậu đó, coi như tôi nhổ lại thật thì tôi cũng không đưa trà sữa bị nhổ vào rồi cho cậu uống đâu."

"Tôi không có ý này." Băng Mật thò tay bẹo má cậu.

Đường Ngữ nhận ra có đôi khi Băng Mật rất buồn cười, càng ngày càng thích hắn thì phải làm sao đây?

Trên xe nhiều người chen lấn, sau lưng Băng Mật cứ bị người ta xô tới xô lui, thỉnh thoảng lại bị đẩy lên người Đường Ngữ. Bản thân hắn cũng thấy động tác này quá ám muội, nhưng lại thật sự không biết phải làm sao.

Cũng may đã tới nơi rồi, hắn kéo Đường Ngữ không ngừng chen xuống xe. Chân vừa chạm đất, hắn đã thấy tai Đường Ngữ đỏ bừng, hắn cũng xấu hổ bèn nói đại một câu: "Hay là cậu cứ uống ly không trân châu đi."

Nói xong, hắn lập tức cầm lấy ly trà sữa trong tay Đường Ngữ.

"Chờ một..." Đường Ngữ chưa kịp nói hết câu, bởi vì Băng Mật đã dùng ống hút đã bị cậu dùng hút một ngụm.

Băng Mật cúi đầu nhìn ống hút chưa đổi: "Không sao."

"Không phải..." Đường Ngữ không biết phải nói thế nào, vò đầu bứt tai: "Vừa nãy tôi uống phải trân châu nên đã nhổ lại thật, cậu... cậu..."

"Tôi biết." Băng Mật trả lời bâng quơ.

"?" Đường Ngữ ngạc nhiên, "Cậu biết?!"

"Lúc ở trên xe có thấy trong ống hút."

Đường Ngữ không biết trả lời thế nào nữa, trong lòng muốn hỏi hắn, vậy sao cậu còn uống, không chê thật hả?

Tuy Đường Ngữ không nói ra, nhưng Băng Mật nhìn một cái là biết cậu đang nghĩ gì, hắn cười nói: "Tôi cố tình đó."

Lập tức, mặt Đường Ngữ đỏ rực, cả người như muốn bay lên. Cậu vội vàng che cái mặt nóng phừng của mình lại, trong não như có làn đạn —— ôi má ơi, đây là cảm giác khi yêu đương hả, mình muốn xỉu luôn rồi!

Đường Ngữ dứt khoát xoay người đi chỗ khác, không cho Băng Mật thấy bộ dạng này của cậu, ai ngờ Băng Mật lại nghiêng đầu nhìn cậu.

Đường Ngữ: "!"

Băng Mật coi như không thấy gì, tràn đầy ý cười nói: "Thứ Bảy tuần này cậu có rảnh không?"

"Có!"

"Gần dây làm bài tập mệt lắm nhỉ, dẫn cậu đi chơi một hôm được không?"

"Ừ ừ, đi đâu?" Mắt Đường Ngữ sáng lên.

Ý là muốn đi hẹn hò hả?

Á há há há, lần đầu tiên đi hẹn hò trong đời, nhất định phải sửa soạn vừa bảnh vừa đẹp trai, với cả phải khiến quá trình trở nên hoàn hảo.

Mong chờ quá đi!!!

Băng Mật biết cậu rất hào hứng: "Đến chỗ quảng trường Trường Luân gần khu nhà cậu."

"Nhưng mà... ở đó đông người lắm." Đường Ngữ nghĩ đến việc có nhiều người như vậy, cậu không tiện làm chuyện thân mật với Băng Mật.

"Hở? Vậy cậu muốn đến nơi chỉ có hai chúng ta thôi hả?" Băng Mật nhướn mày.

Đường Ngữ phản ứng lại, vội vàng xua tay: "Không phải không phải, không phải ý đó đâu, quảng trường Trường Luân cũng được, tôi nghe cháu trai nói cửa hàng "Quả nhiều vị" cộng tác với Thỏ Trắng ra áo hoodie, hay là đi xem thử ha?"

Cuối cùng cả hai vẫn hẹn đi chơi ở quảng trường. Băng Mật đưa Đường Ngữ đến ngoài khu nhà, dõi mắt theo thiếu niên tung tăng nhảy nhót mất hút ở chỗ rẽ, ý cười bên khóe môi mãi vẫn chưa tan.

Hắn xoay người lại, giọng 222 vang lên: 【Thân ái, trước mắt đã gom đủ năm điểm, có thể chọn Thẻ chức năng rồi.】

Sau đó Băng Mật ở trong không gian chọn thẻ "Mắt tinh nhận 0" trong đống Thẻ chức năng.

【Thẻ này có thể chứng minh đối phương là 1 hay là 0 đúng không?】Băng Mật hỏi.

【... Thân ái, cậu nói gì cơ?】222 chết lặng, nghi ngờ tai mình có vấn đề rồi. Băng Mật là người thông minh như vậy mà nhìn không ra Đường Ngữ là 1 hay là 0 à?

Túm đại một nữ sinh nào đó nhìn hai người họ cũng đoán được mà?

Được thôi, nó hiểu rồi, chắc là Băng Mật có "Chứng chướng ngại dò 0".

【Tôi muốn biết thuộc tính của Đường Ngữ.】

Nội tâm 222: Móa nó đúng thật kìa!

【Thân ái, vậy cậu chọn Thẻ chức năng đi.】222 đỡ trán (nếu có tay).

Từ khi hiểu rõ tình cảm của mình với Đường Ngữ, hắn đã tìm hiểu trên mạng. Trên đó nói nếu hai đứa con trai ở bên nhau, thì thuộc tính phải chính xác, nếu không 1 và 1, 0 và 0 ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc.

Hắn biết rõ mình là 1, nhưng không phân biệt được người khác là 1 hay là 0, hỏi thẳng Đường Ngữ thì không lịch sự lắm, vẫn nên mượn tác dụng của Thẻ chức năng thôi.

Hơn nữa... nếu Đường Ngữ thật sự trùng thuộc tính với mình, thì để được ở bên cậu, hắn tự nguyện làm 0 cũng được.

【222, đây có phải là lần cuối tôi nói chuyện với cậu đúng không?】Băng Mật đã đến trước cửa nhà.

【Hả?】222 ngơ ngác,【Vì sao?】

【Quan hệ của tôi và Đường Ngữ đã tốt lắm rồi, cậu không cần xuất hiện nữa.】Băng Mật đi vào nhà.

222 lập tức nhớ tới cái bug này, lúc trước ngụy trang thành "Hệ thống Oan gia hòa hảo" nó đã nói mục đích cuối cùng là hòa hảo với nhau, nhưng bây giờ đã hòa hảo đến mức hôn nhau luôn rồi, nó còn có tác dụng gì được nữa.

Nhưng mực đích thực sự của nó không phải là hỏa hảo, mà là yêu nhau mà. Chỉ là bây giờ quan hệ của hai người chưa ổn định, chưa từng trải qua bất kì "trắc trở" nào, nhiệm vụ của nó chưa hoàn thành thì chưa đi được.

Móa nó, làm sao để chu toàn vụ này giờ?!

A, có rồi!

222 nói cực kì thành khẩn:【Thân ái, bây giờ hai cậu vẫn chưa ổn định, hệ thống của tui cho thấy các cậu sẽ trải qua trắc trở lớn ở kì nghỉ đông này, tui phải chờ các cậu vượt qua thuận lợi mới được đi.】

Tay buông cặp sách của Băng Mật dừng lại:【Cậu có năng lực biết trước tương lai?】

【Cậu đừng hỏi cái này, vì tui không nói cho cậu đâu.】

【... Vậy có có thể tiết lộ trắc trở là gì không?】

【Thân ái, không thể!】222 nói xong lập tức chuồn mất tiêu.

Băng Mật đứng trong phòng khách im lặng suy nghĩ vài giây, đến khi điện thoại trong túi quần rung lên hắn mới hoàn hồn. Hắn mở ra thì thấy Đường Ngữ đăng một cái vòng bạn bè mới.

Tên nhóc cấu trĩ caption: Hôm nay đúng là một ngày siêu cừ!

Ảnh: Trên bàn học để hai ly trà sữa.

Băng Mật: "?" Trà sữa của hắn vào tay Đường Ngữ từ khi nào vậy?

Quả nhiên lại thấy bình luận của Kha Đô: Bà nội nó*, mày cố tình mua thêm một ly để tao đỏ mắt ghen tị đúng không?

*奶奶个熊: "bà nội là một con gấu" mang ý chửi thề, mắng người khác.

Băng Mật rất muốn trả lời cậu ta rằng đừng có ảo tưởng sức mạnh nữa.

Thứ bảy.

Thời gian hẹn gặp là 8:30, địa điểm cụ thể là bên cạnh cái cây cảnh ở phía đông của quảng trường.

Băng Mật nghĩ là mình đến sớm, cuối cùng đến rồi lại thấy Đường Ngữ ngồi trên băng ghế.

Đường Ngữ đội mũ lưỡi trai màu đen, trên mũ có trang trí một số "1". Thật là trẻ con, Băng Mật nghĩ. Cậu mặc một chiếc áo khoác ngắn, ở dưới là quần túm ống rộng.

Ừm... Bé xinh trai.

Từ từ đã, trong tay Đường Ngữ đang cầm một cái... đồ thổi bong bóng hình con heo màu hồng giống cái máy sấy?

Còn có một cô bé bốn năm tuổi đứng trước mặt Đường Ngữ khóc rưng rức, thậm chí còn tức đến nỗi giậm chân. Mỗi lần cô bé giơ tay ngắn nhỏ muốn lấy, Đường Ngữ lại cười tránh đi.

Nghịch ngợm, đồ của trẻ con cũng phải cướp chơi.

"Bé Đường!"

Đường Ngữ dừng lại, nghe thấy giọng Băng Mật, vừa quay đầu đã thấy Băng Mật đi tới.

Cô bé cũng nhìn theo Đường Ngữ, lập tức không khóc không giậm chân nữa, trợn to đôi mắt ngập nước nhìn Băng Mật. Băng Mật càng đến gần, đầu bé ngẩng càng cao, suýt thì ngã ngửa ra sau.

"Được rồi được rồi, trả em nè." Đường Ngữ trả máy thổi bong bóng heo Peppa cho cô bé.

Cô bé vẫn chưa lấy lại tinh thần, vì anh trai trước mắt đẹp quá đi mất.

"Ê Tiểu Nhụy Nhụy ơi! Đừng nhìn nữa, không cần máy sấy nữa hả?" Đường Ngữ không ngờ đứa bé nhỏ xíu này cũng là nhóc mê nhan sắc đẹp.

Băng Mật ngồi xổm xuống, đặt heo Peppa vào tay cô bé, xoa đầu em: "Ngại quá, tại anh không giáo dục cậu ấy đàng hoàng, trả heo nhỏ cho em, đừng khóc nữa."

Đường Ngữ: "!" Trợn to mắt, nói mấy lời này với một đứa nhóc thì nó nghe hiểu được hả?

Có thể là Đường Ngữ xem nhẹ bạn nhỏ thời nay, người ta không những nghe hiểu, mà còn đưa Peppa trong tay cho Băng Mật, giọng nói mềm mại, còn có giọng mũi của trẻ con: "Anh ơi, cho anh thổi nè."

Đường Ngữ lập tức không bình tĩnh nổi, hỗn loạn trong gió, như thể tâm hồn bé nhỏ đã phải chịu một đòn cực mạnh.