Xà Vương Kỳ Truyện

Chương 12



Tối này dường như đặc biệt yên tĩnh, trong bầu không khí phiên đãng có thể cảm nhận được sự bất an, gió đên thổi làm cây cối thổi sàn sát vang lên.

Diệp Vũ Khuynh không khỏi nhớ tới lời Khải Dực, hắn đêm nay có một cuộc họp trọng yếu nên buối tổi không thể nào quay trở về. Nhìn thời gian cũng đã 10 giờ, nếu bình thường y đã sớm ngủ. Chính là tối nay y nằm trên giường như vẫn không thể nào ngủ được, vì thế y đứng lên đọc sách, cũng tốt, như thế có thể chờ Khải Dực trở về.

Ngay khi Diệp Vũ Khuynh nghĩ muốn xuống giường đi lấy sách, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, tưởng Khải Dực quay trở về, nhưng lại phát hiện đứng ở cửa phòng chính là —— Tạp Tây.

“Ngươi!” Nàng sao lại ở đây?

“Ha hả, không thể tưởng tượng được ta lại đến đây. Bất quá, ngươi sẽ mau chóng chết đi.”

Đối với nghi hoặc của Diệp Vũ Khuynh, Tạp Tây vẫn không giải thích, chính là chỉ quỷ dị nở nụ cười. Nàng chính là tính toán kĩ lưỡng, đêm nay hoàng cung có hội nghị trọng yếu nên phòng thủ ở đây rất yếu vì thế nàng đã quyết định động thủ.

“Ngươi muốn làm gì?” Cho dù Diệp Vũ Khuynh đơn thuần như thế nào, cũng không khó để nhận ra Tạp Tây có ý đồ không tốt, Diệp Vũ Khuynh phòng bị mà nắm chặt váy ngủ, đề phòng đối phương gây bất lợi cho mình lúc đó có thể chạy (=.= , Vũ nhi mặc váy ngủ sao ta??? ,mà nắm váy để phòng thủ thế này =)))) )

“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đi theo ta.”

“Mơ tưởng.”

Nói xong, Diệp Vũ Khuynh liền hướng phía cửa phòng mà bỏ chạy. Đáng tiếc vửa mới chạy được hai bước lại bị Tạp Tây bắt lấy, tay nàng như xiềng làm cho y đau là thở không ra.

“Ô, đau quá.”

“Hừ, ngươi còn chạy, đi theo ta.” Như là một lời cảnh cáo, Tạp Tây càng tăng thêm lực đạo ở tay, mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn đau tới tái nhợt của Diệp Vũ Khuynh.

Bất đắc dĩ DiệpVũ Khuynh phải đi theo Tạp Tây ra khỏi phòng, nhìn thấy Sờ Na nằm trên hành lang, không khỏi lớn tiếng hô lên.

“Sờ na!”

“Gọi làm gì, nàng chính là do ta đánh ngất xỉu. Thay vì lo lắng cho nàng không bằng nên lo lắng cho chính mình đi.” Đối với Diệp Vũ Khuynh không biết sống chết còn đi lo lắng cho người khác. Tạp Tây cười cười mà chăm chọc

Hiểu được Sờ Na chỉ bị đánh ngất xỉu không bị tí thương tổn gì, Diệp Vũ Khuynh mới yên tâm thở ra một hơi. Lập tức đã bị Tạp tây kéo ra khỏi tẩm cung hướng rừng cây đi đến.

“Này. . . Ngươi đưa ta đi đâu?”

Chỉ thấy bốn phía bị rừng cây rậm rạp che lấp, mà phía trước như một thông đạo (??) , cửa động ẩn ẩn tản mát ra bạch quang, Diệp Vũ Khuynh nghi hoặc hướng người duy nhất bên cạnh mà hỏi.

“Kết giới.” Nàng nhất định phải để nhân loại cùng đứa nhỏ trong bụng y biến mất vĩnh viễn! Mà biện pháp tốt nhất chính là để y vào kết giới.

“Kết giới?” Đối với y từ này hoàn toàn xa lạ, Diệp Vũ Khuynh không thể nào hiểu.

“Ta muốn ngươi trở về thế giới nhân loại, không bao giờ . . . dây dưa với Dực ca ca nữa!” Tạp Tây đương nhiên sẽ không nói cho Diệp Vũ Khunh biết chỉ cần y tiến vào kết giới thì linh hồn vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy Khải Dực một lần nữa.

“Ngươi muốn ta trở về thế giời nhân loại là vì cái gì?

“Đều là vì ngươi, vì ngươi Dực ca ca mới hờ hững với ta như vậy, chỉ cần ngươi biến mất thì Dực ca ca sẽ yêu thương ta.” Cho dù không có Diệp Vũ Khuynh nàng vĩnh viễn cũng không thể nào để ý đến nàng, nói gì đến yêu thương nàng.

“Kỳ thật, ngươi . . . không nhất định phải yêu thương Dực, ngươi cũng có thể . . . yêu thương người khác a, ta tin tưởng ngươi có thể tìm một người phi thường tốt yêu thương ngươi.” Cho dù Tạp Tây đối với Khải Dực ái mộ, Diệp Vũ Khuynh vẫn không muốn đem hắn tặng cho nàng, y đành phải uyển chuyển khuyên nàng nên chọn người khác.

“Hừ, những người khác tất cả đều kém so với Dực ca ca, ta chỉ thích một người phải cực mạnh! Hãy bớt sàm ngôn, ngươi đi vào cho ta!” Để ngăn ngừa kế hoạch thất bại, Tạp Tây thúc giục Diệp Vũ Khuynh nhanh tiến vào kết giới.

“Chính là . . . ta không muốn trở về, ta muốn Dực ở bên ta.” Y nguyện bỏ tất cả để vĩnh viễn ở bên Dực.

“Hừ, tất cả là do ngươi!” Lập tức Tạp Tây đẩy Diệp Vũ Khuynh vào kết giới, sau khi đẩy Diệp Vũ Khuynh vào, khuôn mặt nàng hiện lên tia tươi cười.

“Ha hả, loại người thấp kém như ngươi một chút pháp lực cũng không có nên biến mất đi!” Nàng đứng nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Diệp Vũ Khuynh, trong lòng nàng mới có thể tiêu trừ được phẫn hận trong lòng.

Mà bị Tạp Tây đẩy vào kết giới Diệp Vũ Khuynh chỉ có thể đi về phía trước, lại phát hiện mình càng đi thì phía trước càng mơ hồ, cuối cùng y lại hôn mê..

※※※※※※※※※※

“Ô, đau quá.”

Sờ Na tỉnh dậy cảm thấy cả thân người đau nhức, nàng chỉ nhớ rõ muốn đi tới tẩm cung nhắc nhở phu nhân đi ngủ sớm một chút, không nghĩ tới đang đi trên hành lang lại cảm thấy phía sau đau nhức sau đó nàng liền hôn mê.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo bạch quang, Sờ Na vội vàng hướng tẩm cung chạy đến nhưng lại không còn thấy thân ảnh của Diệp Vũ Khuynh, lập tức sắc mặt trở nên nhợt nhạt vội vàng xoay người chạy tới phía phòng hội nghị.

Phanh ——

Phòng hội nghị đột nhiên bị người đẩy vào, trong thời gian ngắn mọi người đầu đình chỉ thảo luận quay đầu nhìn về phía người vừa đến, chỉ thấy thị nữ Sờ Na sắc mặt tái nhợt thở hổn hển.

“Chủ nhân, không . . .không tốt.” Sờ Na cố gắng điều chỉnh hô hấp để hoàn thành câu nói của mình.

“Nói rõ ràng!” Thấy sắc mặt tái nhợt của Sờ Na, Khải Dực cảm nhận được Diệp Vũ Khuynh xảy ra chuyện.

“Không thấy phu nhân đâu!”



Trong nháy mắt cả phòng họp liền trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, mọi người không hẹn nhau mà cùng nhìn về hướng đế vương. Dù sao ai cũng có thể hiểu một người không thể nào đột nhiên biến mất, nhất là một nhân loại không hề có một chút phép thuật , đáp án duy nhất chỉ có thể mà bị bắt đi.

“Không nhìn thấy khi nào?” Nếu có thể biết Diệp Vũ Khuynh mất tích khi nào thì có thể dễ dàng tra ra tung tích của y, Hi Nhĩ hỏi.

“Ta. . . Ta không biết.” Điều này làm cho Sờ Na cảm thấy lo lắng.

“Sờ Na, ngươi nói cho rõ ràng!” Nghe thấy Sờ Na nói thế không khỏi làm Lôi Mông cảm thấy tình thế thực tình nghiêm trọng.

“Vốn ta định đi nhắc phu nhân đi ngủ sớm một chút, chính là lúc ta đi trên hành lang bị đánh ngất xỉu, đến lúc . . . ta tỉnh dậy đã không còn thấy thân ảnh của phu nhân.”

“Xem ra là có âm mưu trước .” Sau khi nghe Sờ Na giải thích, Hi Nhĩ liền nói thế, theo lời Sờ Na nói thì Diệp Vũ Khuynh bị bắt đi là do có âm mưu trước, mà may vẫn còn thời gian cứu vãn.

“Sờ Na, ngươi có biết ai bắt đại tẩu không?”

“Ta. . .”

Không chờ Sờ Na nói xong, Khải Dực đã mở miệng nói,

“Không cần, ta biết là ai. Lôi Mông, Mau gọi Tây Mông đến kết giới.” Nói xong, thân ảnh Khải Dực liền bước đi, theo phía sau Khải Dực chính là thân ảnh của Hi Nhĩ cùng Lôi Mông.

Thẳng đến lúc không còn thấy thân ảnh của Khải Dực, mọi người mới bắt đầu bàn luận, người kia vì sao bị bắt tới kết giới, dù sao ngay chính bọn họ cũng không dám tới gần kết giới.

Tìm thấy được hơi thở của đứa nhỏ trong bụng Diệp Vũ Khuynh ở kết giới mà họ tới, khi đến kết giới Khải Dực cùng Hi Nhĩ nhìn thấy Tạp Tây cũng không có gì kinh ngạc. Hoàn toàn không nhìn tới sự kinh ngạc của Tạp Tây, Khải Dực trực tiếp đi vào kết giới.

Liếc mắt nhìn thấy Tạp Tây sửng sốt, Hi Nhĩ theo sau Khải Dực vào kết giới. Tiến vào cửa kết giới lại ngửi thấy một cỗ máu tươi nồng hậu làm gã phải nhíu mày. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ngay cả hắn là người quen với mấy trường hợp huyết tinh mà cũng phải sửng sốt.

Chỉ nhìn thấy Diệp Vũ Khuynh không hề động đậy mà nằm trong vũng máu, váy ngủ trắng noãn bị máu tươi nhiễm đỏ hoàn toàn, bốn phía bao phủ một tầng tử sắc. Kế bên y là một đứa trẻ, bất quá không phải đứa trẻ a, nó còn có thêm đuôi rắn a.

Như cảm nhận được có người tới gần, tầng tử sắc càng thêm nồng, hài tử có ánh mắt tử sắc hung ác trừng bọn họ, đuôi rắn lay động không ngừng, tuy rằng bọn họ biết khi rắn con sinh ra cũng sẽ có pháp lực nhất định, nhưng là . . .cho tới bây giờ gã vẫn không nghĩ tới, đứa trẻ này lại cường đại đến mức có thể chống đỡ được khi ở trong kết giới.

“Dực, ngươi mau giúp tiểu Vũ cầm máu!”

Vừa mới tiến vào liền thấy toàn huyết tinh, Tây Mông nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. Kỳ thật anh thật muốn làm tròn chức trách người đại phu , chính là. . . Ai kêu năng lực tiểu tử kia cường như vậy! Anh căn bản không thê chảm vào kết giới bảo hộ của tiểu tử kia, Diệp Vũ Khuynh thật đã sinh là một đứa trẻ như thế nào đây!

Nghe Tây Mông quát to, Khải Dực bước nhanh tới hướng Diệp Vũ Khuynh, hài tử nghĩ muốn la hét, nhưng không dám la khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Khải Dực. Đúng như mọi người dự đoán, rắn con không dám la hét khi nhìn thấy ánh mắt của khải Dực. Bất quá vẫn trừng mắt nhìn lại.

Nhìn Thấy Diệp Vũ Khuynh mất máu quá nhiều mà thân thể trở nên lạnh băng làm cho Khải Dực càng thêm đau lòng mà càng ôm chặt Diệp Vũ Khuynh vào lòng. Thoáng nhìn váy ngủ đã bị huyết nhiễm hồng, Khải Dực vung tay lên khôi phục lại hình dáng như cũ, huyết đỏ đồng thời cũng đồng thời biến mất.

Không biết từ khi nào, trong không khí xuất hiện một cái chủy thủ, mọi người chưa kịp phản ứng thì chủy thủ đã cắt ngay cổ tay Khải Dực, máu không ngừng tuôn ra, Khải Dực cũng đồng thời đưa máu mình vào cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Vũ Khuynh