Xà Quân Như Mặc

Chương 37: Lần đầu thông báo



Bắc Dao Quang tự nhiên cũng không trông cậy lục thúy xà sẽ trả lời mình vấn đề này, bất quá chỉ là tự hỏi vậy thôi, hồi sau nàng lại tiếp “ có công mài sắt có ngày nên kim, kiên định, ta sớm hay muộn cũng có thể biến sắt thành kim, vật nhỏ ngươi nói có phải hay không?”

Còn chưa nói xong, Bắc Dao Quang đã sợ hãi kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, đưa tay về phía lục thúy xà “ chết tiệt, vật nhỏ, ngươi cũng ăn quá nhiều rồi, mau đi xuống dưới cho ta, không được ăn nữa, ngươi xem ngươi ăn đến mức người đã tròn quay rồi, xấu chết đi được”

Lục thúy xà thấy nàng muốn bắt nó liền nhanh như chớp bay lên nhánh cây cao nhất, tiếp tục ăn cánh hoa, không để ý đến sự kêu gọi của Bắc Dao Quang, nàng bất quá chỉ là nhân loại nên làm sao biết được sư trân quý của những cánh hoa này, phải biết rằng ngày mai đi ra khỏi nơi không biết khi nào nó mới có cơ hội tiến vào lần nữa a.

” Vật nhỏ, mau xuống dưới, chết tiệt, ngươi lại tiếp tục ăn sẽ bị chướng bụng, có nghe hay không, nếu ngươi không xuống dưới, đợi bổn tiểu thư bắt được ngươi thì xem ta sẽ thu thập ngươi thế nào. Mau xuống dưới”. Bắc Dao Quang chỉ tay vào thân hình lục thúy xà lúc này đã phình ra thật to, giữa cổ còn nổi lên một khối lớn, còn lớn hơn nắm tay của nàng, giống như một quả kinh khí cầu, làn da xanh biếc căng lên nhìn như có thể bị tét ra bất cứ lúc nào, làm cho Bắc Dao Quang gấp đến mức giơ chân múa tay nhưng lục thúy xà lại cố tình không nghe uy hiếp của nàng, vẫn không chịu xuống.

” Vật nhỏ, ngươi đừng ăn! Ngươi ăn nữa thực sự sẽ chết, ngoan, tỷ tỷ về sau không mắng cũng không khi dễ ngươi nữa, mai xuống đây, mau”, Bắc Dao Quang ném đóa hoa trong tay xuống, mở rộng lòng bàn tay dụ dỗ lục thúy xà.

Lục thúy xà chần chờ nhìn lòng bàn tay trắng nõn của nàng, lại nhìn biểu tình quan tâm của nàng, tuy rằng trong lòng rất cảm động nhưng nghĩ tới việc sớm được biến thân, nó lại kiên trì ở trên cao, tiếp tục ăn đóa ho, nó phải tận dụng cơ hội ăn nhiều một chút mới được.

Bắc Dao Quang thấy uy hiếp không được, năn nỉ cũng vô dụng, liền la to lên “ Như Mặc, Như Mặc, ngươi mau đến đây a”

Thanh âm của nàng vừa dứt, một thân ảnh màu lục đã xuất hiện bên cạnh nàng, thanh âm mang theo một chút hồ nghi và lo lắng “ đã xảy ra chuyện gì?”

” Như Mặc, ngươi có võ công, ngươi mau giúp ta bắt vật nhỏ xuống đây, ngươi xem nó ăn thành như vậy còn không chịu ngừng”. Bắc Dao Quang không để ý Như Mặc làm sao lại xuất hiện nhanh như vậy, tất cả sự chú ý của nàng đều tập trung vào lục thúy xà ở trên cao kia, vừa thấy Như Mặc đã lập tức nắm tay áo hắn, vội vàng nói.

Như Mặc vốn đang ở sâu trong rừng đào bố trí hư ảo thuật, nghe Bắc Dao Quang la lên, vội vàng chạy tới, nghĩ là xảy ra biến cố gì, không ngờ chỉ vì con tiểu xà Tóc Đen, không khỏi ngưng mắt trầm giọng nhìn về phía ngọn cây “ xuống dưới”.

Lục thúy xà từ lúc nghe Bắc Dao Quang gọi tên Như Mặc đã sợ không dám động đậy, lúc này nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, sợ tới mức thở cũng không dám thở, làm sao còn có khí lực để đi xuống dưới.

“Như Mặc, có phải do nó ăn nhiều quá nên xấu hổ không? Ngươi giúp ta bắt nó xuống đây được không?”. Bắc Dao Quang thấy thân hình lục thúy xà trở nên cứng ngắc nên càng thêm sốt ruột.

Như Mặc điểm mũi chân một chút, thân ảnh xanh thẫm đã ở trên ngọn cây, bàn tay trắng nõn như ngọc duỗi ra, thân hình của lục thúy xà đã rơi vào lòng bàn tay hắn, cả hai liền nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngay cả một đóa hoa không bị ảnh hưởng, Bắc Dao Quang nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt tràn đầy sùng bái “ Như Mặc, khinh công thật khá a”.

Thì ra đều là thực sự, cổ nhân thực sự có võ công, xem ra tình tiết trong tiểu thuyết hay trong tivi cũng không hoàn toàn là giả, đáng giận nhân loại sao lại càng ngày càng thụt lùi, khinh công thần kỳ như vậy lại không phát huy được, không biết bây giờ nàng nói với Như Mặc muốn học thì có còn kịp không?

Như Mặc đối với sự khen ngợi của nàng cũng không có một chút vui sướng, đưa lục thúy xà cho Bắc Dao Quang, nói “ ngươi nói xem chúng ta nên xử trí sủng vật không nghe lời thế nào?”

Lục thúy xà vừa nghe lời này, thân hình lập tức run lên, Bắc Dao Quang vốn sợ lục thúy xà ăn nhiều sẽ ảnh hưởng thân thể, lúc đầu cũng muốn xử phạt nhưng giờ thấy thân hình nó run lên liền mềm lòng “Như Mặc, quên đi, ta nghĩ là nó đói bụng nên mới ăn nhiều như vậy, huống chi đóa hoa này ăn thật ngon, ta cũng thích, tiểu tử kia không hiểu chuyện, bỏ qua đi. Nó nhỏ như vậy, chúng ta không nên so đo với nó đúng không?”

“Lần sau nếu còn phát sinh chuyện như hôm nay, ta sẽ đưa ngươi đến Hồng Quả sơn. Sủng vật không trung thành tuyệt đối với chủ nhân thì giữ ngươi lại có ích gì?”, ngữ điệu của Như Mặc rất bình thản nhưng Bắc Dao Quang nghe ra rất nghiêm khắc, không dám cầu tình cho lục thúy xà nữa. Hai ngón tay buông lỏng, lục thúy xà lập tức rớt xuống cỏ, mặt cỏ dày nên nó cũng không có đau đớn gì, thân mình cuộn lại, nơm nớp lo sợ, không dám động đậy, Xà quân đại nhân là đang cảnh cáo nó, nếu không nghe lời Bắc Dao Quang thì sẽ bị đưa đi Hồng Quả sơn.

Hồng Quả sơn chính là địa ngục của xà loại, đối với lại rắn nhỏ như nó thì nơi đó còn đáng sợ hơn, đánh chết nó cũng không muốn bị đưa đến đó. Phủ phục trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ, ta không dám, ta không dám..Xà quân đại nhân, người tha cho ta đi.

“Dao Quang, sủng vật không thể quá nuông chiều. Ngươi không nỡ đánh mắng nó vậy thì để cho ta, ngươi có luyến tiếc không?”, Như Mặc đương nhiên thấy được Bắc Dao Quang mềm lòng, hiện tại có hắn bên cạnh nên Tóc Đen tự nhiên không dám không thành thật, nhưng rắn dù sao cũng là rắn, thuần hóa chúng phải dựa vào năng lực chứ không phải sự ôn nhu, cảm tình cùng sự quan tâm sẽ không trở thành vũ khí để áp chế xà loại nghe lời, muốn cho nó nhất mực trung thành với nàng thì phải có biện pháp mạnh, nếu không sau này không đảm bảo nó không phản lại nàng.

” Như Mặc, ta nghĩ nó lần này đã chịu đủ giáo huấn, đứa nhỏ không tránh khỏi có lúc bướng bỉnh, huống chi nó chỉ là một con rắn nhỏ, chỉ cần nó không cắn ta, thỉnh thoảng nghịch ngợm hay có sai lầm nhỏ thì cũng không sao, có thể được nuông chiều cũng là một loại hạnh phục, ta trong mộng cũng luôn mong có một người vĩnh viễn nuông chiều ta, đáng tiếc là không có”

Bắc Dao Quang lần đầu tiên thấy Như Mặc không có ý cười, trong mắt còn có sự thâm trầm, làm cho nàng cảm thấy hắn rất uy nghiêm, làm cho nàng khi nói chuyện với hắn cũng trở nên cẩn thận hơn, ngồm xổm xuống, ôm lấy thân hình mềm mại của lục thúy xà, một người một xà đều tràn đầy biểu tình đáng thương, giống như đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì đang cầu xin người lớn tha thứ.

Lục thúy xà không ngờ lúc này Bắc Dao Quang còn thay nó cầu tình, còn muốn nuông chiều nó, sủng nó, nó rất muốn cười nhạo nhân loại này dư thừa tình cảm nhưng vẫn không thể, bởi vì chính nó cũng bị cảm động, mang theo ý tứ lấy lòng mà cọ cọ trước ngực Bắc Dao Quang, đại ý như là nó thật tâm thuần phục cũng có nghĩa là từ nay về sau, mỗi lời nói của Bắc Dao Quang sẽ là một mệnh lệnh đối với nó, tuyệt đối nghe theo.

Bắc Dao Quang ôm lấy lục thúy xà, khuôn mặt như hoa mang theo chút phiền muộn, chờ mong cùng cầu xin đều hiện ra trong đáy mắt nàng, làm cho trong lòng Như Mặc cũng dâng lên cảm giác thương tiếc, tựa hồ như xuyên qua ánh mắt nàng mà nhìn thấu nội tâm chưa từng mất đi sự tịch mịch của nàng “ về sau ta sẽ nuông chiều ngươi, ngươi có thể tùy hứng vô hạn, mặc kệ ngươi gây ra bao nhiêu lỗi lầm, ta đều vĩnh viễn bỏ qua cho ngươi”

” Như Mặc!” lời nói không quá ôn nhu, ngon ngọt, thậm chí còn mang theo sự gia trưởng của nam nhân nhưng lại làm cho nàng lệ hoen bờ mi, không thể kiềm chế được, nam nhân này là đang an ủi nàng, có lẽ hắn không biết, hắn đã cho nàng một thế giới hoàn toàn mới, một tương lai có hai chữ hạnh phúc.

Dùng sức nhào vào lòng hắn, nắm chặt tay hắn ” Cám ơn ngươi, Như Mặc, thật sự cám ơn ngươi!”

” Chỉ cần là nguyện vọn của ngươi, sẽ trở thành sứ mệnh của ta”. Như Mặc nói, đây chính là hứa hẹn của hắn dành cho nàng, chỉ cần nàng còn sống một ngày, hứa hẹn của hắn đều còn giá trị, xem như là trả ơn của nàng dành cho hắn ba ngàn năm trước.

” Như Mặc, ta thích ngươi!” Bắc Dao Quang nghe hắn nói, rốt cuộc nhịn không được nói ra tình cảm chốn dấu trong lòng.

Tuy rằng nàng hiểu được có chút hơi sớm nhưng nàng sợ bỏ qua cơ hội ngọt ngào lại cảm động hơm nay, sau này không biết tới lúc nào mới có cơ hội như vậy nữa.

Nơi này cảnh đẹp như thiên đường, có nữ nhân nào nghe Như Mặc nói những lời ngon ngọt như vậy lại không có thể thờ ơ? Huống chi Bắc Dao Quang lần đầu tiên nhìn thấy Như Mặc thì tâm đã không còn ở trên người nàng, nàng cũng không mong Như Mặc ngay lập tức có thể đón nhận tình cảm của mình, nàng chỉ muốn nói cho hắn biết nàng thích hắn mà thôi.

Như Mặc đã biết nàng muốn nói cái gì nhưng lại không có biện pháp ngăn cản nàng không nói ra, càng không có cách nào để hồi đáp lại tình cảm như nàng mong muốn, bởi vì hắn một chút cũng không có, hay nói đúng hơn là hắn không thể có.

Tối kỵ việc tu tiên đó chính là động tình, gần một vạn năm qua, hắn chưa từng chịu qua tình cảm phức tạp, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không.

” Dao Quang, ta không rõ cái gì là thích, bất quá ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời!” hắn có thể cho nàng tất cả những gì nàng muốn, ngoài trừ cảm tình.

Bắc Dao Quang vừa nghe lời của Như Mặc liền biết mình bị cự tuyệt, đây là chuyện nàng đã dự đoán được nhưng khi nghe thấy vẫn có cảm giác thất vọng và cô đơn, miễn cưỡng cười “ Như Mặc, ta biết, ngươi đối với ta rất tốt, chẳng qua là ta tham lam, còn muốn nhiều hơn, nhưng ngươi yên tâm, ta không phải yêu cầu ngươi nhất định cũng thích ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết tình cảm của ta mà thôi. Chỉ cần để ta thích ngươi là được rồi, chẳng sợ ngươi vĩnh viễn sẽ không thích ta. Ở quê hương của ta, nếu là thích thì sẽ nói cho đối phương biết, không sợ bị cự tuyệt sẽ cảm thấy tổn thương hay là nổi giận, khi gặp được người khác thì lại lấy dũng khí theo đuổi lần nữa, cho đến khi tìm được hạnh phúc mới thôi”

“Được”, Như Mặc nhìn nàng bối rối, lại như sắp khóc nhưng vẫn ép mình phải miễn cưỡng tươi cười, bình tĩnh.

“Được cái gì?”, Bắc Dao Quang nghe một tiếng được của hắn trở nên sửng sốt.

“Trước khi ngươi tìm được người chân chính làm cho ngươi hạnh phúc, ta cho ngươi thích”, biểu tình của Như Mặc mang theo sư ngây thơ hồn nhiên còn rất thật tình làm cho Bắc Dao Quang thấy nàng dũng cảm, kên cường, giảo hoạt lại giỏi ngụy trang, kỳ thật chỉ là t nhân loại yếu ớt, nhân loại phải sống tập trung với nhau mới cảm thấy an toàn, cho nên sống tập trung đó chính là cách sống của nhân loại. Mà xà loại thì lại khác, bọn họ có thể sống độc lập một mình. Hắn vì báo ân nên sẽ tìm cho nàng một nam nhân đáng tin, hơn nữa còn là người nàng thích để bầu bạn với nàng, người như vậy cũng không dễ tìm nhưng cũng không sao, bọn họ có rất nhiều thời gian, nếu chưa tìm được người bầu bạn với Bắc Dao Quang thì nếu nàng cần, hắn tạm thời làm đối tượng cho nàng thích cũng không sao, coi như hắn thông minh.

“Được, vậy quyết định vậy đi”, Bắc Dao Quang trong lòng chua sót không thôi, ngoài miệng lại làm bộ tiêu sái, xoay người đi vào trong rừng đào, ở góc Như Mặc không nhìn thấy liền lặng lẽ lau dòng nước mắt đang tuôn ra, nếu yêu một người mà chỉ một lời từ chối là không còn yêu, như vậy đó không phải là yêu.

Bất quá muốn làm cho một người chưa từng yêu ai lại yêu một nữ nhân mới gặp được vài ngày thì có chút khó khăn, nàng cần cho hắn thời gian để hiểu và cảm nhận, hơn nữa nàng cũng cần cho mình thời gian để dẫn đường và chờ đợi, cho nên sự cự tuyệt hôm nay không tính, Bắc Dao Quang nàng xưa nay chưa từng vì một lời nói mà nản lòng.

Lau nước mắt xong, lại mở miệng, âm thanh lúc này lại vui tươi và thoải mái hơn, còn đứng dưới một cây đào la to “ Như mặc, tối hôm nay chúng ta ngủ ở đâu? Ta mệt chết đi được, muốn ngủ một chút”

Như Mặc nhìn không thấy thân ảnh của nàng, chỉ nghe thấy âm thanh của nàng, liền cũng cười,” Ta mang ngươi đi!”