Xà Quân Như Mặc

Chương 27: Muốn chắc ngươi



” Chúng ta đây kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?” Bắc Dao Quang có chút tiếc hận lại có chút sợ hãi nhìn phòng của mình.

“Gian phòng này chỉ sợ là giờ không thể ngủ lại được, mà cũng không biết các phòng khác có rắn hay không, cho nên tối nay tốt nhất là chúng ta đừng có ngủ, trang viện này ngoại trừ hai nô bộc thì không còn khách nào khác sao?”, Tư Đồ Y quyết định thật nhanh.

Bắc Dao Quang lắc đầu,” Không có! Như Mặc lại không ở đây, nếu không hắn nhất định sẽ có biện pháp”, Như Mặc cùng Thanh nhi đều không có ở đây, nàng muốn tìm một người để xử lý cũng không được.

“Nếu Bắc Dao tiểu thư không ngại, đến phòng ta ngồi đi, Hắc Nô còn không mau trở về đốt đèn?”, Tư Đồ Y nhíu nhíu mày, nơi vùng núi hoang vắng thì có rắn hay dã thú cũng không có gì lạ, điều kỳ lạ là lại có nhiều rắn tập trung một chỗ như vậy, còn bất bình thường hơn là chỉ tập trung trong phòng của Bắc Dao Quang, làm như là có người cố ý muốn hại nàng, nếu hắn tới trễ một chút hoặc là Bắc Dao Quang không nắm lấy chót đuôi của lục thúy xà thì hiện tại nàng đã là thi cốt vô tồn.

Còn làm cho hắn cảm thấy kỳ quái là nam nhân tuấn mỹ không giống như nhân loại tên Như Mặc kia, trừ bỏ lúc ăn cơm trưa có gặp hắn một lần thì dường như hắn đã rời khỏi nơi này mà chẳng biết đi đâu, đây là vùng rừng núi hoang vắng, chung quanh cũng không có gia đình nào khác, nhìn hắn lại giống như một công tử không chút võ công, hắn lại đi nơi nào?

“Được”, Bắc Dao Quang không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, lúc này nàng mới có vài phần hoảng sợ, chân cũng tự nhiên không có khí lực. Tuy rằng lá gan của nàng lớn hơn người bình thường một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, cảnh tượng lúc nãy làm cho nàng nhớ tới xà sơn đã chiếu trên Discovery cũng chỉ thế mà thôi “ Tư Đồ công tử, đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, nhưng hiện tại chân ta rất run, đi một bước cũng không nổi, nếu ngươi không ngại thì có thể làm ơn cho trọn, giúp ra đi đến phòng của ngươi không?”

Tư Đồ Y liếc nhìn thì thấy nàng quần áo đơn bạc, gió đêm thổi qua làm hơi run run, mới nhớ tới ban đêm trên núi rất lạnh, bản thân hắn cũng cảm thấy như vậy “ xảy ra chuyện lớn như vậy sao nha hoàn tên Trân Châu kia không thấy bóng dáng đâu, vậy làm sao mà hầu hạ chủ tử? thực quá phận”

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng vẫn ngồi xuống, làm cho Bắc Dao Quang nằm úp lên lưng hắn, cõng nàng đi về phòng hắn.

Vừa đi được hai bước đã thấy Trân Châu vẻ mặt kích động chạy tới “ tiểu thư, tiểu thư, ngươi không sao chứ, đã xảy ra chuyện gì?”

” Không có việc gì, trong phòng có mấy con rắn làm ta hơi sợ, Trân Châu, ngươi nghỉ ngơi đi. Có Tư Đồ công tử chăm sóc ta “, Bắc Dao Quang ra vẻ suy yếu, tránh nặng tìm nhẹ đáp, Tư Đồ Y thì cười lạnh trong lòng nhìn thoáng qua Trân Châu, Bắc Dao Quang nói có mấy con rắn? hừ, nếu là mấy con thì bọn họ cần gì bỏ chạy trối chết?

“Như vậy sao được, Trân Châu là nô tỳ phải nên hầu hạ tiểu thư, huống chi nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu thư chưa xuất giá lại cùng Tư Đồ công tử ở cùng một chỗ sẽ tổn hại đến danh tiết của tiểu thư, nếu để chủ nhân biết được, nhất định sẽ hiểu lầm tiểu thư, cũng sẽ trách Trân Châu hầu hạ không chu đáo”

Trân Châu trong lòng ngàn lần không thể ngờ được Bắc Dao Quang thế nhưng không bị thương tổn chút nào, chuyện này căn bản không có khả năng, cho dù là Tư Đồ Y tới nhanh mức nào đi nữa thì cũng không thể nhanh bằng tốc độ phát tác của độc của lục thúy xà.

“Làm càn, Trân Châu, chẳng lẽ ngươi cho là ngươi hầu hạ thực chu đáo sao? Tiểu thư nhà ngươi đã bị dọa thành bộ dáng này, ngươi thân là nha hoàn, giờ phút này mới thấy xuất hiện, còn dám nói tới mấy chuyện tổn hại thanh danh, nếu ta đến chậm một bước thì chỉ sợ mạng của tiểu thư ngươi cũng không còn, nói gì tới thanh danh? Lui ra, lập tức đi làm một ít khương thang đưa đến phòng của ta”

Tư Đồ Y vốn không muốn quản việc nhà của người khác nhưng nghe những lời của Trân Châu thì lửa giận nổi lên, không kiềm chế được. Hắn ghét nhất là cái loại người trong ngoài không giống nhau, tự cho là có thể cỡi lên đầu chủ tử, hạ nhân vĩnh viễn là hạ nhân, tuyệt không thể vì ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp mà không biết thân phận của mình, Bắc Dao Quang có thể chịu được cách nói của nàng ta, nhưng hắn thì không thể nhịn được. Gương mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn bình thường, khí chất hoàng tộc cùng sự uy nghiêm cũng thể hiện đầy đủ liền áp chế hoàn toàn khí thế của Trân Châu.

Nói xong không đợi Trân Châu phản ứng, liền lập tức cõng Bắc Dao Quang đi.

Bắc Dao Quang cũng bị ngữ khí tràn ngập uy nghiêm của hắn làm cho kinh sợ, đối với hắn không khỏi cảm kích vài phần, không nghĩ tới người này sẽ ra mặt giùm nàng, còn có khí thế như vậy. Nàng quyết định sau này nên đối xử thân thiện hơn với hắn, đó là nếu sau này còn có cơ hội gặp mặt.

Vào trong phòng, Tư Đồ Y thấy nàng nhìn hắn mà không nói lời nào, nghĩ nàng vì những lời vừa rồi của hắn mà tức giận “ tiểu thư vì những lời răn dạy của tại hạ đối với Trân Châu mà không vui sao? Ta chỉ cảm thấy nha hoàn này của tiểu thư thật sự không giống như lời nói, tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, làm sao lại để cho nha hoàn trèo lên đầu chủ nhân chứ? Sáng sớm mai, chủ tớ tại hạ sẽ rời đi, tiểu thư phải nhớ chiếu cố chính mình”

” Tư Đồ công tử, ngươi hiểu lầm, ta không phải trách cứ ngươi, lại càng không dám sinh giận dữ với ngươi, ta chỉ là nghĩ lá gan Trân Châu thật không nhỏ, ta biết tuy rằng nàng không thích ta, thậm chí còn có chút chán ghét nhưng không nghĩ nàng dám bày mưu hãm hại ta”, Bắc Dao Quang trầm tư một lát mới giải thích, hồi lâu lại hỏi “ không phải ban ngày Tư Đồ công tử đã đáp ứng ở lại đây mấy ngày sao? Sao ngày mai đã rời đi?”

“Trang viện có nhiều rắn như vậy, ai còn muốn ở lại? tại hạ cũng không giống như tiểu thư có thể thoải mái thưởng thức rắn như vậy?”,sau khi đã trấn định tinh thần, Tư Đồ Y nhịn không được mà trêu chọc Bắc Dao Quang.

Bắc Dao Quang cười gượng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, kỳ thực trong lòng nàng có chút nuối tiếc khi vứt bỏ lục thúy xà kia, tuy rằng lúc trước có chút kinh hồn nhưng nàng cũng kịp nhìn rõ, chen chúc trong một đám rắn thì lục thúy xà là xinh đẹp nhất, cả người xanh biếc như ngọc, lẽ ra nên bắt nó sớm một chút.

Thấy nàng cười gượng không nói lời nào, Tư Đồ Y cuối cùng cũng thở dài một hơi, hắn đã bị hành vi hoang đường của nàng làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng cũng đến lúc nàng nói không nên lời. Nhưng nhìn thấy hai người đều ngượng ngùng, Tư Đồ Y cũng không tiếp tục trêu chọc nữa mà tiếp nhận ngoại sam sạch sẽ từ tay Hắc Nô đem phủ lên người Bắc Dao Quang, còn bảo Hắc Nô mang thêm một cái nữa, đồng thời cũng nói lên nghi vấn “ Bắc Dao tiểu thư, ngươi nói là nha hoàn Trân Châu hại ngươi, vậy có chứng cớ gì không?”

” Tự nhiên là có, ngươi cũng thấy đấy, nàng tuy rằng làm ra vẻ khẩn trương nhưng quần áo rất chỉnh tề, tóc tai cũng không rối, nếu không phải chưa đi ngủ thì chính là vừa rời giường đã chải chuốt lâu nên mới có thể chỉnh chu như thế. Nếu nàng còn chưa đi ngủ thì cho dù nàng là nha hoàn, không đi nhanh bằng Tư Đồ công tử thì cũng không chậm đến mức ta la hết lâu như thế nàng mới đến phòng của ta. Nói cách khác, nàng đã sớm nghe được tiếng thét của ta, lại cố ý kéo dài không tới, còn ở trong phòng chỉnh sửa y phục, trang điểm..như sắp đi ra ngoài, ngươi có từng thấy nha hoàn nào bối rối mà ngay cả giày cũng không có chút rối loạn không? Cho nên thực rõ ràng, mặc dù không phải nàng đưa đàn rắn tới thì nàng cũng biết được tạ sẽ gặp kết quả gì, cho nên thay vì nói nàng kinh hoàng vì tiếng thét chói tai của ta thì phải nói là nàng kinh hoàng vì thấy ta còn sống, điều này ta hiểu rất rõ”

Quả thực là hồng nhan họa thủy, bất quá lần này “hồng nhan” hại nàng chút nữa mất luôn cái mạng nhỏ lại là một nam nhân, Như Mặc a Như Mặc, xem ta vì ngươi mà thiếu chút nữa mất mạng, ngươi dù thế nào cũng phải lấy thân báo đáp cho ta mới được a! Bắc Dao Quang cảm thán trong lòng.

“À, nếu đã vậy thì tại sao lúc nãy tiểu thư không nói thẳng ra?”, Tư Đồ Y không ngờ ngay lúc nàng hoảng sợ lại có thể quan sát và phân tích mọi việc rõ ràng như vậy, có lẽ hắn đã quá coi thường nàng, nàng có thể không quá thông minh nhưng trong tình huống quan trọng, nàng hoàn toàn không hồ đồ chút nào. Nữ nhân này thực sự là một sự tổng hợp kỳ lạ, làm cho hắn không khỏi nổi lên vài phần hứng thú với nàng.

“Sở dĩ không vạch trần nàng ta là vì nể tình nàng là nha hoàn bên cạnh Như Mặc, ta thích Như Mặc, đương nhiên không thể khoa tay múa chân với nha hoàn của hắn, huống chi bắt trộm phải có chứng cớ, mà ta có chứng cớ nàng đưa rắn vào phòng của ta không? Không có, nếu vậy ta nói ra thì có tác dụng gì đâu? Ngược lại còn là ta nói xấu nàng, cho nên khi Tư Đồ công tử giáo huấn nàng, ta chẳng những không trách công tử mà còn cảm kích ngươi đã mắng thật thống khoái, quả thực là rất thoải mái trong lòng a”. Bắc Dao Quang mỉm cười, nàng rất tin ánh mắt nhìn nam nhân của mình, chưa bao giờ có sai lầm, ánh mắt của Tư Đồ Y rõ ràng là nổi lên hứng thú với nàng, cho nên nói cho hắn biết cảm kích của nàng, đồng thời cũng ám chỉ hắn không cần hao phí tâm tư trên người nàng.

Tư Đồ Y đương nhiên là hiểu được ám chỉ của nàng, thầm khen cho sự nhanh nhẹn, trí tuệ và ngay thẳng của nàng, sao trước đây hắn không phát hiện nàng không giống người bình thường chứ?

“Vậy bây giờ tiểu thư tính làm thế nào?”

” Chờ! Chờ Như Mặc trở về!” Bắc Dao Quang vẻ mặt tự tin nói, trong lòng đã có tính toán, Trân Châu nếu thiếu kiên nhẫn như vậy, mà trong cuộc đấu tranh gay gắt này, nàng cũng đã thua một bậc, cho nên nàng đi một bước phải cẩn thận một bước, hạ nốc-ao Trân Châu là tất nhiên, nếu làm tốt còn thuận lợi cho tâm ý của Thanh nhi, như vậy cả hai cùng có lợi. Thật là kết quả tốt a. Trân Châu a Trân Châu, ta còn nên cảm ơn ngươi.

Tư Đồ Y thấy nàng mang theo ý cười cùng tính kế trong ánh mắt, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, chưa từng có nữ nhân nào trong lúc sử dụng tâm kế, chẳng những không làm cho nam nhân thấy chán ghét mà ngược lại còn thấy nàng xinh đẹp động lòng người. Bắc Dao Quang xem như là nữ nhân đầu tiên, nữ nhân này, hắn muốn định rồi.