Whitney, My Love

Chương 14



Whitney vuốt mượt mái tóc, lướt ánh mắt đánh giá khắt khe trên chiếc váy len màu xanh lá cây mềm mại với đường viền đăng ten ở cổ áo và cổ tay, sau đó chỉnh chiếc nơ nhung thẳng thớm đang giữ mái tóc nàng gọn gàng ở gáy. Một đêm mất ngủ đã để lại quầng thâm bên dưới mắt nàng, nhưng ngược lại nàng trông lại xinh đẹp và hơi trẻ con. Không phải kiểu để lừa gạt một người đàn ông với một lời nói dối để buộc anh ta tuyên bố tình cảm của mình, Whitney gượng gạo nghĩ khi nàng quay khỏi gương. Bây giờ - hôm nay.

Nàng thầm duyệt lại chiến lược của mình khi bước xuống cầu thang đến phòng khách nơi Paul đang đợi nàng. Nàng sẽ làm anh nghĩ nàng sẽ trở lại Paris cùng với Dì Anne khi Chú Edward đến đây. Nếu điều đó không thúc đẩy Paul cầu hôn với nàng, thì không gì còn có thể.

Ở ngưỡng cửa phòng khách, nàng ngần ngại. Paul trông thật tuyệt vời, thật đẹp trai khiến nàng thấy cám dỗ muốn quẳng đi tất cả những gì gọi là đúng đắn theo gió và cầu hôn anh. Thay vì vậy nàng rạng rỡ nói. “Thật là một buổi chiều tuyệt vời. Chúng ta đi dạo trong vườn nhé?”

Lúc họ đã ở trong tầm che chắn của lớp hàng rào cao bao phủ bởi những bông hồng nở rộ cuối mùa, Paul ôm và hôn nàng. “Anh đang cố gắng đền bù cho tất cả những năm tháng đã từ chối em,” anh trêu nàng.

Đó chính xác là điểm mở đầu mà nàng cần. Lùi lại, nàng mỉm cười tươi tắn và nói, “Vậy anh phải nhanh lên, bởi vì anh có rất nhiều năm phải đền bù mà chỉ còn lại một vài tuần để làm điều đó.”

“Ý em là gì, ‘chỉ còn lại một vài tuần’ là sao?”

“Trước khi em quay lại Pháp với dì và chú em,” Whitney giải thích, gần như chùng xuống vì nhẹ nhõm trước vẻ cau có nhanh chóng làm tối sầm khuôn mặt anh.

“Trước khi em quay lại Pháp? Anh tưởng em đang ở nhà.”

“Em cũng có một ngôi nhà ở đó, Paul. Theo một vài ý nghĩa nào đó, còn giống một ngôi nhà hơn cái em có ở đây.” Anh trông thật giận dữ khiến Whitney cảm thấy tội lỗi, nhưng tất cả anh phải làm để ngăn nàng đi Pháp là cầu hôn, và anh biết điều đó.

“Nhưng cha em ở đây,” anh tranh cãi. “Anh ở đây. Điều đó không có nghĩa gì sao?”

“Tất nhiên là có,” Whitney thì thầm, quay đi để anh không nhìn thấy điều đó có ý nghĩa đến nhường nào. Tại sao anh không thể, tại sao anh không chỉ đơn giản nói ‘Hãy cưới anh,’ nàng tự hỏi. Quay lưng lại với anh, nàng giả vờ ngắm nhìn một bông hồng đỏ.

“Em không thể đi,” anh nói với một giọng căng thẳng. “Anh nghĩ anh yêu em.”

Trái tim Whitney ngừng đập, sau đó bắt đầu đập rộn rã. Nàng muốn quăng mình vào vòng tay anh, nhưng còn quá sớm; lời tuyên bố của anh vẫn còn là lưng chừng và lấp lửng. Nàng bước một bước xuống lối đi và vờ vịt mỉm cười qua vai. “Em hy vọng anh sẽ viết và báo em biết - khi anh quyết định chắc chắn.”

“Ồ không, em không thể như vậy!” Paul cười, túm lấy cánh tay và kéo nàng lại. “Nào, Cô Stone, em có yêu hay không yêu anh?”

Whitney nén lại lời thú nhận nồng nhiệt về một tình yêu vĩnh cửu. “Em nghĩ là em có.” Nàng vừa nói vừa nháy mắt.

Thay vì theo đuổi chủ đề đó, như nàng mong đợi, Paul đột ngột thả tay nàng xuống, vẻ mặt anh trở nên xa cách và kín bưng. “Chiều nay anh có việc phải làm,” anh lạnh lùng nói.

Anh sắp bỏ đi, nàng nhận ra trong sự tuyệt vọng sửng sốt. Nàng có cảm giác bẽ bàng và tồi tệ nhất là anh đã nhìn thấy mưu mẹo của nàng, rằng anh biết nàng đang cố gắng chi phối và ép buộc anh.

Họ đi đến trước cửa nhà nơi cỗ xe mới bóng mượt của anh đang đợi trên lối đi vòng cung bên dưới. Paul chỉ dừng lại đủ lâu để đặt một nụ hôn xã giao ngắn ngủi lên tay nàng, sau đó anh quay đi và chuẩn bị về. Được một bước, anh lại quay lại. “Chính xác là anh có bao nhiêu sự cạnh tranh, bên cạnh Westland?” anh chất vấn.

Tinh thần của Whitney bay vút lên. “Anh muốn bao nhiêu?” nàng mỉm cười.

Mắt anh nhíu lại; anh mở để nói nhưng đổi ý, quay gót và đi khỏi.

Nụ cười của Whitney nhạt đi. Nàng quan sát anh lao xuống những bậc thềm trong nỗi đau khổ cùng cực, trái tim nàng đập theo nhịp điệu của một bài hát đưa tang theo từng sải chân dài của anh. Nàng đã buộc anh phải làm rõ ý định của mình, và giờ nàng biết ý định đó là gì. Anh chỉ định có một cuộc tán tỉnh vô nghĩa và bâng quơ với nàng, và không gì thêm nữa. Anh đã không muốn nàng trước khi nàng rời khỏi đây, và bây giờ anh cũng không muốn nàng.

Bên cạnh cỗ xe, Paul dừng lại, với lấy dây cương từ người giữ ngựa, sau đó lại dừng lại. Anh đứng im, quay lưng về phía nàng, và khi Whitney nhìn theo anh, nàng bắt đầu lẩm nhẩm những lời cầu nguyện cuồng nhiệt, nài nỉ và đứt quãng.

Trong sự im lặng căng thẳng, sợ phải hy vọng và không thể không hy vọng, nàng nhìn Paul từ từ quay và nhìn lên nàng... và sau đó bắt đầu quay lại. Khi anh đến đủ gần để Whitney nhìn thấy mặt anh, đầu gối nàng đã run bần bật khiến nàng hầu như không đứng vững.

“Cô Stone,” anh với mới tiếng cười vương vấn trong giọng nói, “Tôi vừa nhận ra rằng tôi chỉ có hai lựa chọn liên quan đến em. Tôi có thể tránh mọi liên lạc trong tương lai với em, và vì vậy đặt dấu chấm hết cho đau khổ của mình - hoặc tôi có thể cưới em để kéo dài nó.”

Nhìn vào đôi mắt xanh trêu chọc của anh, Whitney nhận ra anh đã đưa ra lựa chọn. Nàng cố gắng mỉm cười với anh, nhưng nàng quá nhẹ nhõm đến mức giọng nàng chứa đầy nước mắt. “Anh biết rằng anh sẽ không bao giờ có thể tự tha thứ cho mình nếu anh xử sự như một kẻ hèn nhát.”

Paul phá lên cười và mở rộng vòng tay, Whitney đổ nhào vào anh, vừa cười vừa khóc. Nàng áp má vào trái tim đang đập nhịp nhàng vững chãi của anh, say sưa trong cảm giác cánh tay mạnh mẽ của anh ôm nàng thật chặt và đầy vẻ sở hữu.

Nàng cảm thấy như là nàng đang được bao bọc trong một lớp sương an toàn bằng vàng, vì Paul đã vừa tặng cho nàng một món quà vô giá là tình yêu của anh, và nàng quá biết ơn anh đến mức nàng có thể quỳ xuống và khóc vì vui sướng: Paul yêu nàng, và anh muốn cưới nàng - và đó là bằng chứng rành rành, không thể chối cãi được là nàng đã thực sự thay đổi ở Pháp. Nàng không phải là một sự giả tạo được đánh bóng trong những bộ váy hợp thời trang và đóng vai một quý cô trẻ tao nhã, như nàng vẫn thường sợ. Nàng không phải một người lệch lạc không có hy vọng nữa. Nàng là thực. Nàng đáng giá. Những người trong làng sẽ không còn cười khẩy về con ngốc mà nàng đã biến thành khi theo đuổi Paul Sevarin; bây giờ họ sẽ mỉm cười và nói Anh Sevarin đã luôn luôn thích nàng, họ sẽ nói anh ấy chỉ đang chờ đợi thời cơ, đợi nàng lớn lên. Nàng có thể sống ở đây giữa những người nàng luôn mong muốn họ thích nàng. Nàng đã thay đổi trong mắt họ, và trong mắt cha nàng nữa. Nàng quá nhẹ nhõm đến mức nàng cảm thấy muốn khóc nấc lên.

“Hãy tìm cha em,” Paul nói.

Whitney ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào anh với vẻ không hiểu đầy hạnh phúc. “Tại sao?”

“Bởi vì anh muốn thực hiện hết những thủ tục cần thiết và anh khó có thể cầu hôn em với dì em.” anh thêm vào ủ rũ, “Không phải anh không thích làm theo cách đó hơn nếu anh có thể.”

*****

“Sewell, cha tôi đâu?” Whitney lo lắng hỏi khi họ bước vào nhà.

“Trên đường đến Luân Đôn, thưa cô,” người quản gia trả lời. “Ông ấy rời khỏi nửa giờ trước.”

“Luân Đôn?” Whitney há hốc miệng. “Nhưng tôi nghĩ cha tôi không định đi cho đến ngày mai? Tại sao ông ấy lại đi vào ngày hôm nay? Ông ấy có về sớm hơn không?’

Sewell, người luôn biết mọi việc, nhưng lại tuyên bố là không biết gì. Whitney nhìn ông ta đi khỏi đại sảnh, đuôi chiếc áo dài phất phới, và cảm thấy như mặt trời vừa tấn công niềm hạnh phúc của nàng.

Paul trông như một người đàn ông đang gồng mình để đối mặt với một cuộc đương đầu không vui vẻ và được trao cho sự trì hoãn tạm thời, không biết nên khuây khỏa hay thất vọng vì không thể làm cho xong. “Khi nào ông ấy quay lại?”

“Ít nhất là sau 5 ngày,” Whitney nói, đôi vai thanh mảnh của nàng rũ xuống. “Vừa kịp lúc cho một bữa tiệc bất ngờ nhân ngày sinh nhật của ông.” Nàng chán nản rên rỉ. “Những thiệp mời đã được gửi đi cho những người họ hàng ở xa. Trừ phi cha trở về sớm hơn dự định vào buổi chiều, anh sẽ không thể nói chuyện với ông ta cho đến ngày hôm sau. Chủ Nhật, sau buổi lễ nhà thờ?” nàng dự đoán, phấn chấn hơn một chút.

Paul chầm chậm lắc đầu, chìm đắm trong suy nghĩ. “Anh muốn giải quyết một thỏa thuận về một đôi ngựa thuần chủng tuyệt vời của Ainsleys, em sẽ thích chúng. Và nếu anh muốn có đủ thời gian để đến buổi đấu giá ở Hampton Park, anh sẽ phải đi vào thứ Bảy, ngày mà cha em về.”

Whitney cố gắng tỏ ra không thất vọng như nàng cảm thấy. “Anh sẽ đi bao lâu?”

“Ít hơn hai tuần - 9 hoặc 10 ngày, không hơn.”

“Thời gian đấy dường như là dài mãi mãi.”

Paul vòng tay ôm nàng. “Để chứng minh ý định của anh trung thực như thế nào, anh sẽ luôn sẵn sàng cả ngày thứ Bẩy, trong trường hợp cha em về sớm đủ để anh nói chuyện với ông ấy. Và đến lúc đó thì chỉ còn cách 5 ngày. Và,” anh nói thêm, bật cười trước vẻ mặt rầu rĩ của nàng, “Thậm chí anh sẽ hoãn chuyến đi của mình để anh có thể dành vài giờ tham dự bữa tiệc sinh nhật của cha em - giả sử rằng em định mời anh?” Whitney gật đầu và mỉm cười. “Và, nếu như không có cơ hội nào để nói chuyện với ông trong bữa tiệc, và anh khá là nghi ngờ là có, em có thể nói với ông sau bữa tiệc rằng anh sẽ chính thức ghé thăm ngay khi trở lại. Giờ-” anh cười toe toét, “nó nghe có giống một người đàn ông muốn chạy trốn sự ràng buộc hôn nhân hay không?”

Sau khi Paul về, Whitney suy đi nghĩ lại việc kể chuyện này cho Dì Anne và ngập ngừng quyết định ngược lại. Nàng muốn ôm chặt niềm vui này cho riêng mình lúc này, và nàng cảm thấy một nỗi sợ hãi mê tín về việc kể cho ai đó trước về cuộc đính hôn của nàng với Paul trước khi anh thực sự cầu hôn nàng. Bên cạnh đó, cha nàng chắc chắn sẽ trở lại sớm vào ngày thứ Bẩy để Paul có thể nói chuyện với ông. Sau đó họ có thể tuyên bố tin đính hôn vào ngay buổi tối bữa tiệc sinh nhật.

Cảm giác vui sướng tột độ với suy nghĩ đó, Whitney vào nhà để ăn trưa cùng dì nàng.

*****

Đã thành thói quen, Clayton luôn xem xét thư từ trong khi ăn trưa. Ngoài những bức thư về công việc và thiệp mời, còn có thư của mẹ và em trai chàng. Clayton cười nhăn nhở, nghĩ đến sự ngạc nhiên dành cho mẹ chàng khi bà biết rằng chàng cuối cùng sẽ kết hôn và cho bà những đứa cháu nội mà bà thường xuyên đòi hỏi. Chàng sẽ cho bà khoảng 6 đứa, chàng quyết định với một tiếng cười ngầm khoái trí, và chàng hy vọng rằng chúng đều có đôi mắt xanh lục của Whitney.

Chàng vẫn còn mỉm cười khi ký vào hóa đơn của một cửa hàng trang sức ở Luân Đôn cho chiếc vòng cổ bằng ngọc lụa bảo mà Whitney đã đeo vào bữa tiệc chào mừng nàng về nhà.

Đặt tờ giấy sang một bên, chàng bắt đầu đọc một lá thư dài từ người thư ký yêu cầu chỉ dẫn để thực hiện về một số vấn đề như thay đổi lương hưu cho một người hầu cũ của gia đình, rút lại khoảng đầu tư lớn trong một công ty tàu. Clayton viết ra những chỉ dẫn chính xác và chi tiết bên dưới mỗi câu hỏi.

Ở ngưỡng cửa, người quản gia đằng hắng giọng. “Ông Stone đang ở đây để gặp đức ngài, thưa công tước,” anh ta giải thích khi Clayton ngẩng lên. “Đương nhiên, tôi đã thông báo rằng đức ngài đang dùng bữa, nhưng ông ta cương quyết rằng lý do viếng thăm là cực kỳ khẩn cấp và không thể đợi.”

“Được rồi, cho ông ta vào đây,” Clayton nói với một tiếng thở dài cáu kỉnh. Với Whitney, Clayton có tất cả sự kiên nhẫn trên thế giới này; nhưng với người cha vợ tương lai thì hoàn toàn không. Thực ra tất cả những gì chàng làm được là chịu đựng ông ta.

“Tôi đến trước khi khởi hành đi Luân Đôn,” Martin giải thích khi ông vội vã đi qua phòng và ngồi xuống bàn đối diện với công tước. “Chúng ta đang có một mớ hỗn độn rối tung trong tay, và nó sẽ trở nên hỗn loạn hơn nếu đức ngài - chúng ta - không làm gì đó ngay lập tức.”

Clayton gật đầu cộc lốc ra hiệu cho người đầy tớ đang phục vụ chàng bữa trưa thoái lui và đợi cho đến khi hắn ta đóng cánh cửa lại, trước khi chuyển tia nhìn trầm tĩnh đến người khách không được chào đón. “Ông đang nói gì, Martin?”

“Tôi đang nói có chuyện gì đó đang xảy ra. Một sự rắc rối. Đó là Sevarin. Cậu ta đang ở với Whitney khi tôi đi.”

“Ta đã nói ta không lo lắng về Sevarin,” Clayton nóng nảy nói.

“Vậy ngài nên bắt đầu lo lắng về cậu ta,” Martin cảnh báo, tỏ vẻ vừa khổ sở vừa giận dữ. “Khi Whitney 15 tuổi, con bé đã có vài ý tưởng nung nấu trong đầu là cướp Sevarin khỏi cô gái nhà Ashton, và thậm chí sau 5 năm - 5 năm - nó vẫn còn bám giữ lấy ý nghĩ đó. Và con bé sắp thành công. Hãy nhớ lời tôi, thằng quỷ ranh tội nghiệp đó đang nghĩ đến chuyện cưới con bé. Hắn ta chỉ còn cách việc cầu hôn con bé có một sợi tóc. Chúa biết tại sao, bởi vì con bé khiến hắn ta điên cuồng. Con bé cũng khiến tôi điên lên.”

Giọng Clayton chứa đầy vẻ buồn cười mỉa mai. “Nói đến ‘tên quỷ ranh tội nghiệp’ đã cầu hôn cô ấy, ta chỉ có thể khen ngợi khiếu thẩm mỹ của Sevarin. Tuy nhiên, như ta nói với ông rất nhiều lần, ta có thể thu xếp với Whitney và-”

Martin trông như ông ta sắp nổ tung vì giận dữ. “Ngài không thể thu xếp với con bé. Ngài nghĩ rằng ngài có thể, nhưng ngài không hiểu con bé như tôi. Chết tiệt, con bé là một đứa nhóc bướng bỉnh, cứng đầu và luôn luôn như vậy. Một khi nó có ý tưởng kỳ quái nào đó trong đầu - như kết hôn với Sevarin - nó sẽ theo đuổi đến cùng bất chấp chuyện gì xảy ra.”

Thò tay vào trong túi, Martin tìm thấy một chiếc khăn tay và quệt những mảng mồ hôi lo lắng rịn ra trên trán, sau đó ông tiếp tục, “Khi con bé đưa được Sevarin đến điểm muốn kết hôn với nó, nó có thể cảm thấy đạt được mục tiêu của mình và quên hết những gì liên quan đến cậu ta sau đó. Mặt khác,” ông nhấn mạnh bằng giọng thảm thiết, “nếu đứa trẻ tinh nghịch của tôi khắc sâu trong đầu là thực sự muốn cưới cậu ta, ngài sẽ phải kết thúc với việc lôi con bé đến bệ thờ trong khi nó chống lại ngài trên từng bước đi. Ngài có hiểu tôi đang nói gì không?”

Cặp mắt xám quan sát ông một cách thản nhiên. “Có.”

“Tốt, tốt. Vậy điều cần làm là ngăn chặn Sevarin đề cập chuyện hôn nhân với con bé, và để làm điều đó thì chúng ta phải nói với Whitney ngay là nó đã được đính hôn với ngài từ tháng Bảy. Nói với Sevarin điều đó. Nói với mọi người điều đó. Tuyên bố chuyện đính hôn của hai người ngay tức khắc.”

“Không.”

“Không?” Martin sửng sốt nhắc lại. “Vậy ngài sẽ làm gì với Sevarin?”

“Ông gợi ý ta phải làm gì?”

“Tôi đã nói với ngài!” Martin tuyệt vọng nói. “Yêu cầu Whitney từ bỏ bất cứ kế hoạch nào với Sevarin trong đầu nó và ra lệnh cho nó sẵn sàng kết hôn ngay với ngài!”

Clayton phải rất khó khăn để giữ mặt mình nghiêm trang. “Martin, đã bao giờ ông thực sự ‘ra lệnh’ cho con gái mình làm điều gì đấy mà cô ấy không muốn chưa?”

“Tất nhiên tôi có. Tôi là cha của con bé.”

Vẻ buồn cười hiện ra trên góc miệng của Clayton. “Và khi ông ‘ra lệnh’ cho cô ấy, Whitney có ngoan ngoãn chấp nhận lệnh của ông và làm như đúng như được bảo hay không?”

Martin sụm xuống chiếc ghế đang ngồi, mặt ông đỏ lên vì thất bại cay đắng. “Lần cuối cùng tôi ‘ra lệnh’ cho con gái tôi phải tuân lời là khi con bé 14 tuổi,” ông thừa nhận. “Tôi yêu cầu nó phải noi gương cô gái nhà Ashton, và trong hai tháng sau đó, Whitney nhún chào tôi đến chết. Nó nhún chào khi ra hoặc vào mọi căn phòng trong nhà, nhún gối trước cả tên quản gia, đầu bếp, và lũ ngựa. Mỗi lần chết tiệt tôi nhìn thấy con bé, nó bỏ ngay bất cứ việc gì đang làm và nhún gối chào tôi. Phần thời gian còn lại con bé làm điều kỳ cục với cặp lông mi của nó... ngài biết đấy, chớp chớp chúng. Nó nói nó đang nghe theo mệnh lệnh của tôi là noi gương đứa con gái nhà Ashton.”

“Whitney sẽ nghe theo lời của ta,” Clayton nói bằng giọng tỏ rõ ràng không có thêm tranh cãi nào nữa. “Nhưng là lúc ta sẵn sàng nói với cô ấy về chuyện đính ước, không ai được nói với cô ấy về chuyện đó. Ta sẽ làm như vậy khi ta nghĩ thời điểm đã đến. Điều đó hoàn toàn rõ ràng rồi chứ, Martin?”

Martin nhẫn nhục gật đầu.

“Tốt,” Clayton nói, nhặt một chiếc phong bì trong đống thư từ và mở ra.

Một ngón tay của Martin bồn chồn lướt trên cổ áo và cổ họng khi ông nói, “Còn một việc nữa. Một việc nhỏ.”

“Được, tiếp tục đi,” Clayton nói mà không hề ngẩng lên khỏi lá thư.

“Đó là Quý bà Anne Gilbert. Bà ấy có vài nhận định lố bịch là Whitney ghét ngài. Tôi muốn ngài thuyết phục bà ấy rằng ngài có thể khắc phục được vấn đề đó.”

“Tại sao?”

“Bởi vì những người đầy tớ của tôi thông báo rằng bà ấy đang gửi những lá thư trực tiếp cho chồng đến Lãnh sự quán Anh trên toàn Châu Âu. Tôi cho rằng bà ấy muốn tìm ông ta và bảo ông qua về đây ngay lập tức.”

Mặt của công tước cứng lại với vẻ khó chịu lạnh lùng khiến Martin lùi sâu vào ghế của mình. “Ông đang nói với ta rằng bà ấy phản đối cuộc hôn nhân này?”

“Chúa tôi, không! Tôi không có ý đó,” Martin thận trọng thốt lên. “Anne Gilbert là một người đàn bà khôn ngoan, nhưng bà ấy rất mềm yếu với những chuyện liên quan đến Whitney. Sau khi ngài nói với bà ấy những gì chúng ta đã làm - ngài và tôi - và khi cơn sốc của bà ấy qua đi, bà ấy thừa nhận rằng đây là một cuộc kết hợp sáng lạn. Bà ấy nói ngài là người được săn đón nhất Châu Âu, và không có một gia đình nào ở Anh quốc có tầm quan trọng và cao quý hơn nhà Westmoreland.”

“Ta vui mừng vì Quý bà Gilbert thật khôn ngoan,” Clayton nói, hơi dịu lại một chút.

“Không phải khôn ngoan như thế!” Martin phủ nhận. “Bà ấy nổi giận vì cách giải quyết của chúng ta mà không cho Whitney biết.” Cay đắng, ông thêm vào, “Bà ấy buộc tội tôi là một người cha lạnh lùng và không có trái tim, không mảy may có cảm xúc của con người!” Bị châm trích bởi vẻ đồng ý trên mặt của công tước, Martin bật ra một cách biện hộ, “Bà ấy buộc tội ngài là chuyên quyền và độc tài. Bà ấy nói không thích danh tiếng của ngài trong những vấn đề liên quan đến phụ nữ, và ngài quá đẹp trai để có thể yên tâm. Cuối cùng, Quý bà Gilbert nghĩ Whitney quá tốt để dành cho hai chúng ta.”

“Ta ngạc nhiên vì món quà nhỏ 100,000 bảng của ta không làm dịu những cảm xúc của bà ấy ,” Clayton kéo dài giọng đầy vẻ nhạo báng.

“Bà ấy gọi nó là tiền mua chuộc,” Martin hùng hổ nói, sau đó co rúm lại trước cái nhìn băng giá trong đôi mắt của công tước. “Quý bà - quý bà Gilbert cần được đảm bảo rằng ngài sẽ không buộc Whitney kết hôn với ngài mà không cho con bé thời gian cần thiết để phát triển tình cảm với ngài. Nếu bà ấy không nhận được sự đảm bảo này từ chính miệng ngài, tôi nghĩ bà ấy có ý định thúc giục chồng mình sử dụng ảnh hưởng của ông ấy để ngăn chặn cuộc hôn nhân này. Ông ta có những mối quan hệ với những người cao nhất trong xã hội, và ý kiến của ông ấy có trọng lượng đối với những người có quyền lực.”

Không mong đợi, khuôn mặt u ám của công tước sáng lên với vẻ hài hước thực sự. “Nếu Ngài Gilbert muốn duy trì ảnh hưởng của ông ta đối với những người này, ông ấy sẽ không muốn trở thành kẻ đối đầu với ta. Nghe có vẻ không khiêm tốn, Martin, nhưng ta là một trong ‘những người có quyền lực’ đó.”

Sau khi Martin ra về, Clayton đứng lên và bước về phía cửa sổ. Nghiêng vai dựa vào khung cửa, chàng nhìn chăm chăm vào những người nhân công đang dựng một dãy mái đình thô sơ nho nhỏ ở xa xa cuối bãi cỏ gần khu rừng.

Nếu Martin đến vào ngày hôm qua chứ ko phải hôm nay, và hối thúc chàng ra lệnh cho Whitney kết hôn, chàng có lẽ sẽ cân nhắc ý kiến đó nhiều hơn. Cho đến tối hôm qua, Whitney đơn giản chỉ là một vật sở hữu mà chàng chiếm được - một vật sở hữu có giá trị, có lẽ là một vật quý báu, nhưng vẫn chỉ là một vật sở hữu.

Ở buổi tiệc hóa trang của nhà Armand, trong một chốc ngắn ngủi chàng đã cân nhắc việc biến Whitney thành nhân tình của mình, nhưng làm tổn hại một cô gái trong trắng được dạy dỗ đàng hoàng vi phạm nguyên tắc danh dự cốt lõi liên quan đến phụ nữ, ngay cả với những nguyên tắc lỏng lẻo của chàng. Và, trách nhiệm của chàng cũng là phải kết hôn và sinh ra một người thừa kế, một nghĩa vụ mà chàng thường xuyên bị nhắc nhở kể từ khi đủ tuổi. Và vì thế, khi chàng nhìn xuống khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng ở khu vườn nhà Armand, chàng đã đi đến giải pháp hoàn hảo nhất cho cả vấn đề kép là nghĩa vụ và ham muốn của chàng: Chàng sẽ cưới Whitney Stone.

Cho đến tối qua, Whitney chỉ là một đối tượng thú vị cho những ham muốn thể xác, và là bà mẹ tương lai cho đứa con thừa kế cần thiết của chàng. Nhưng tối qua, những điều đó đã thay đổi. Tối qua, nàng đã chạm đến sự ngọt ngào và bản năng bảo vệ trong chàng mà chàng chưa bao giờ biết đến là nó tồn tại.

Chàng đã lắng nghe nàng cười cợt kể lại câu chuyện mà đối với chàng đáng buồn hơn là đáng cười, một câu chuyện về một cô bé phải chơi đàn ở một buổi biểu diễn nhạc ngu ngốc trước một phòng đầy những kẻ không biết suy nghĩ và, lần đầu tiên, chàng đã nhận ra nỗi đau và sự thất bại, sự bẽ bàng giận dữ mà nàng đã phải chịu đựng khi còn là một cô bé.

Chàng không thích tất cả những người hàng xóm của nàng, những con người nông thôn quê mùa thích bàn tán và đầu óc nhỏ mọn, và kể từ họ nhận được tin rằng Whitney đang trở về từ Pháp, họ đã giải trí cho người khác - và chàng - những câu chuyện không dứt về những trò hề trẻ con và cuộc theo đuổi Paul Sevarin của nàng.

Nếu để bọn họ thấy nàng có thể bỏ bùa mê được Sevarin là cách duy nhất Whitney có thể lấy lại lòng kiêu hãnh của nàng, thì Clayton sẽ sẵn lòng cho phép nàng làm thế. Để nàng cho người trong làng thấy rằng nàng đã quyến rũ được Sevarin trong vài ngày nữa. Clayton có thể đợi lâu như thế... giả định rằng Sevarin không thực sự lấy được can đảm để cầu hôn với cha nàng. Sự khoan dung của Clayton đối với Whitney không nới rộng đến mức cho phép nàng thực sự tự mình đính hôn với một người đàn ông khác. Điều đó chàng sẽ không chịu đựng.

Tâm trí đã quyết, Clayton quay lại bàn. Martin sẽ đi khỏi trong 5 ngày, và thời gian đó là quá lâu để đợi gặp Whitney lần nữa. Chàng cần vài cái cớ để gặp nàng trong thời gian này, vài mánh khóe để nàng đồng ý gặp chàng. Chàng cân nhắc các khả năng và, với một nụ cười hài lòng, nhớ rằng nàng đã thách chàng một cuộc đua ngựa mà nàng sẽ cưỡi con Vượt Qua Nguy Hiểm để đấu lại chàng.

Chàng lấy một tờ giấy viết thư trống, sau đó suy nghĩ kỹ càng cách diễn đạt đúng đắn; nó sẽ phải được thể hiện như một thách thức, chứ không phải một lời mời mà nàng sẽ chỉ gạt đi.

“Cô Stone thân mến,” chàng viết nhanh. “Ta tin rằng nàng đã thể hiện mong muốn thử nghiệm kỹ năng của nàng với con ngựa đực. Ta có thể sẵn sàng cho một cuộc đua trên bất kỳ đường đua nào do nàng lựa chọn vào sáng thứ Tư, xin hãy tin chắc rằng ta sẽ coi sự thay đổi quyết định của nàng là do một nỗi sợ hãi chính đáng rằng con ngựa là quá sức cho nàng điều khiển, chứ không phải vì nhát gan. Thân mến, vân vân.” Chàng rắc những hạt cát mịn lên trên và dán nó lại bằng sáp. Với cảm giác phấn chấn vì thành công này, chàng chỉ dẫn người mang lời nhắn cho Cô Stone và đợi trả lời.

Người hầu của chàng trở về 15 phút sau đó với câu trả lời của Whitney, viết bằng những nét chữ viết tay mềm mại và xinh xắn đầy học thức, chứ không phải những chữ viết nghệch ngoạc khó đọc của những cô nàng dòng dõi cao quý nhưng giáo dục kém. Không có lời chào. “Thứ Tư hoàn toàn thích hợp,” nàng viết. “Tôi sẽ gặp ngài lúc 10 giờ sáng ở biên giới tây bắc gần khu rừng nhỏ của điền trang nhà Sevarin.” Đó là tất cả. Nhưng nó đủ để khiến Clayton cười toe toét khi chàng đứng lên và duỗi tay chân. Huýt sáo, chàng sải bước trong ngôi nhà yên tĩnh và đi lên tầng trên để thay đồ cưỡi ngựa.