Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 34



Sáng hôm sau, lúc cầm túi xách ra cửa đi làm, Thu liền thấy xe của Trần Cảnh Hạo đang dừng trước cửa nhà cô, chủ nhân của chiếc xe thì bộ dạng nhàn nhã khoanh tay dựa người vào xe. Dáng vẻ mang chút lười biếng này kết hợp với khuôn mặt siêu cấp đẹp trai cùng nụ cười ôn nhu tỏa nắng của anh quả là muốn lấy máu con gái nhà người ta a~ Sức hút thật đúng là quá lớn rồi. Bằng chứng là các cô, các dì và mấy nữ sinh, thậm chí là mấy bé gái bên hàng xóm đều đang nhìn anh đắm đuối con cá chuối a!

Không có thiên lí a! Ngay cả người già trẻ nhỏ cũng không thoát khỏi sức quyến rũ vĩ đại của nam chủ bảo sao những vật hi sinh nữ phụ xinh đẹp khác liều chết mà bám riết mấy nam chính nhà người ta ( Trịnh Thu Thủy) a.

Mắt thấy Thái Thu ra khỏi cửa, nụ cười trên môi Cảnh Hạo càng trở nên tươi tắn hơn, khí chất quanh người càng trở nên nhu hòa khiến người xung quanh ấm áp một trận giống như đang được tắm gió xuân. Ánh mắt anh tràn đầy ôn nhu cùng vui vẻ nhìn cô gái đang từng bước đi về phía mình, đồng thời, anh cũng rất ga lăng mà chạy lại cầm túi xách cho người yêu đại nhân, một bộ dạng cưng chiều, yêu thương thật nhiều khiến những người khác cơ hồ đã ghen tị đến đỏ mắt với Thu. ( Wind: Anh nhầm rồi :)) Sự thật là tỷ muốn đi ra trạm xe buýt nhưng do anh đứng chắn lối đi nên tỷ mới đi về hướng anh đang đứng :))).

- Cảm ơn.- Cảm giác trên tay bỗng nhẹ bẫng đi, lại thấy túi xách hiện tại đã yên vị trong tay của Cảnh Hạo, Thu liền phản ứng lại, thốt ra hai tiếng cảm ơn.

- Không có gì. Quan tâm bạn gái mình vốn là chuyện anh nên làm. Lần sau không cần lại nói ra từ này nữa, cảm giác có chút xa cách.- Cảnh Hạo nhìn cô lắc đầu cười.

Thu hơi gật đầu sau đó trầm mặc theo anh lên xe, ngồi tại ghế lái phụ theo ý muốn của anh. Khi cô vừa mới thắt dây an toàn xong, Cảnh Hạo cũng đã yên vị trong xe. Chỉ thấy anh mở nắp ngăn đựng đồ ở cạnh vô lăng rồi đưa cho cô một chai nước ép táo còn ấm.

- Em mới ốm dậy, uống nước ép táo này sẽ khiến thân thể dễ chịu hơn. Còn bữa sáng…

- Nếu anh chưa dùng bữa sáng thì chúng ta cùng đi ăn, dù sao hiện tại còn khá sớm.- Thụ động nhận lấy sự quan tâm của người khác, cô không thích. Hơn nữa, khi thấy anh hết lần này tới lần khác quan tâm, lo lắng cho cô tỉ mỉ, chu đáo như vậy, cảm giác tội lỗi lại càng tăng thêm. Vả lại, Trịnh Thu Thủy dường như cũng chưa quá quan tâm tới anh, hay là…

Không, không thể! Nếu cô còn nhẫn nhịn, không chừng chờ đợi cô phía sau chính là kết cục vạn kiếp bất phục. Trịnh Thu Thủy quá thồng minh giảo hoạt, cũng rất ngoan tâm, những người cô ta không vừa mắt tuyệt đối sẽ không được sống yên ổn. Huống chi cô ta còn có vẻ hận cô như vậy.

Nghe được câu nói của cô, Cảnh Hạo vô cùng vui vẻ nên không hề chú ý tới những tia giãy giụa trong mắt cô, cũng không hề biết tới tâm trạng mâu thuẫn của cô gái bên cạnh. Anh chỉ biết rằng cô đã không còn quá hờ hững, lạnh nhạt, xa cách với anh như trước. Bước tiến này khiến anh vui đến bất diệc nhạc hồ, vui mừng đồng ý với đề nghị của cô.

Cảnh Hạo quen thuộc lái xe tới một nhà hàng, cũng là nơi mà trước kia anh thường xuyên tới ăn sáng. Hương vị đồ ăn ở đây rất tốt, nhất định có thể khiến cô hài lòng.

Khi hai người đã an vị tại một chiếc bàn gần cửa sổ, phục vụ cũng đã đi tới, tươi cười đưa menu cho cả hai.

Nhìn lướt qua menu một lượt, Thu liền lên tiếng.

- Một bánh Crepe Chocolate, cảm ơn.- Ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng, nói ra lựa chọn của bản thân xong cô liền tiếp tục cúi đầu, dĩ nhiên đã bỏ qua một hồi ngẩn ngơ của người phục vụ nữ. Cô gái này thật đẹp!

- Một tô phở bò và một bát súp gà cỡ nhỏ, cảm ơn.- Cảnh Hạo mắt lạnh hướng về nữ phục vụ vẫn còn đang ngẩn ngơ vì nụ cười của mĩ nhân. Đáng giận! Anh còn chưa bao giờ nhận được nụ cười đó của cô đâu!

Nữ phục vụ nghe thấy tiếng nói đầy nam tính của người cùng đến với vị mĩ nhân đấng ngưỡng mộ kia mới ngượng ngùng luống cuống vâng dạ một tiếng rồi rời đi, bộ dạng giống như đang chạy trối chết. Aizzz… Trách sao được cô ấy a. Đều là vì giọng điệu không tốt của bạn học nam nào đó. Thật là, với nữ nhân mà cũng có thể đổ giấm… Còn đâu là sát thủ cáo tinh luôn lí trí, nghiêm túc trong công việc a~

Thấy bộ dạng khó chịu của Trần Cảnh Hạo, Thái Thu kì quái nhìn anh một lát.

Người này thế nào lại bày ra cái vẻ mặt nhăn nhó như khỉ phải ớt như vậy a? Không phải mới đây vẫn còn vui vẻ, ôn nhu, nhã nhặn lắm hay sao? Còn cái giọng điệu lạnh lùng kia nữa, có thể đem nữ phục nữ dọa chạy mất dép kia, a, không đúng, là vội vàng chạy mất.

Nghĩ vậy cô liền có chút cảm thán. Không chỉ có nữ nhân có sở trường lật mặt như lật sách, nam nhân cũng có a. Nhìn xem, người lại quay lại với dáng vẻ thân sĩ ấm áp ban đầu rồi kìa.

Trên bàn ăn hiện tại có chút yên lặng. Cảnh Hạo vẫn còn đang nhìn cô chăm chăm, dù biết hành động đó của anh thật là rất không lịch sự. Trong lòng anh khó chịu a! Sao cô có thể cười cùng với người khác trong khi đối với anh thì vẫn luôn là vẻ mặt băng sơn cơ chứ. Thật quá không công bằng rồi!

Ánh mắt ủy khuất đáng thương của Trần Cảnh Hạo cứ như vậy phóng thẳng tới trên người Thu khiến da đầu cô một trận tê rần, cơ thể đột nhiên run lên một cái, da gà da vịt bắt đầu hiện lên.

Làm ơn tha cho cô đi. Một người đàn ông cao lớn, soái khí ngời ngời lại bày ra cái bộ mặt đó, có để cho cô sống không hả?

Đang lúc Thu đang khổ sở gào thét trong lòng, nữ phục vụ ban nãy đã rất kịp thời mà đưa đồ ăn đến, kịp thời cứu vớt cô. Gửi cho cô ấy một ánh mắt cảm kích, đôi mắt long lanh nhìn nữ nhân viên phục vụ khiến cô ấy lại tiếp tục ngơ ngẩn nhưng sau đó lại có chút mất tự nhiên mà hồi thần sau tiếng hắng giọng của người nào đó. Lần này, cô ấy tiếp tục chạy tóe khói…

Cảnh Hạo hừ một tiếng khi liếc qua bóng dáng đang vội vàng rời đi của nữ nhân viên, đến khi đối mặt với Thu thì lại trưng ra bộ mặt tươi cười. Quan tẩm đẩy bát súp gà tới trước mặt cô, bắt đầu mở miệng:

- Súp gà rất tốt cho sức khỏe của em, ăn một chút đi.- Kèm theo một nụ cười làm lóa mắt mọi người trong nhà hàng.

Có chút e ngại nhìn vào bát súp Cảnh Hạo gọi cho mình, Thu khẽ rùng mình. Trời mới biết rằng cô rất không thích ăn mấy đồ ăn như súp gà. Nhưng mà đây là anh quan tâm cô a, làm sao có thể từ chối thịnh tình của người ta cơ chứ?

Thu khóc không ra nước mắt, trân trối nhìn bát súp gà, giống như lâm đại địch. Cũng vì cô đã đồng ý rằng sẽ không vì chuyện anh giúp cô mà nói lời cảm ơn, Thu cũng nén lại lời nói nơi cổ họng, mi mắt hơi run run, rốt cuộc cho được một thìa súp vào trong miệng. Sau đó, vị ngọt thanh cùng cái mặn đậm đà của súp lan tỏa trong khoang miệng, mùi thơm của nấm hương như thấm vào vị giác.

Ừm, không khó ăn, ngược lại cũng khá ngon. Nhà hàng này nấu ăn rất tốt nha.

Ăn thêm vài thìa nữa, ngẩng đầu lên thấy Cảnh Hạo vẫn không có động đũa mà vẫn ngồi nhìn chính mình ăn, Thu hơi mất tự nhiên, liền nói:

- Anh không ăn sao? Như vậy thế nào có sức làm việc. Nhà hàng này nấu rất ngon đó.- Xong còn khuyến mại thêm nụ cười. Đây là một trong số những lần vô cùng hiếm mà cô cười cùng anh. Thấy vậy, tâm trạng của Cảnh Hạo liền tốt hơn rất nhiều.

Cô quan tâm anh đó, còn cười đẹp đến như vậy. Thật tốt quá! Có lẽ sẽ cô đã dần mở lòng với anh rồi.

Hai người yên lặng ăn đồ ăn của chính mình, cũng không có nói thêm lời nào. Tuy nhiên, trong thâm tâm mỗi người đều đã có những thay đổi nhất định. Chỉ là, người nhận ra, người lại không hề hay biết. Một thời gian nữa, có lẽ Thu sẽ tìm ra được lý do nguyên chủ nghe theo lời Thượng đế mà mang cô tới nơi này…

________Ta là phân cách tuyến________

Đưa Thu tới công ty, Cảnh Hạo đột ngột hôn lên trán cô trước mắt “ bàn dân thiên hạ” xong rồi nhanh chân chạy mất, để lại một người vẫn đơ người ra đứng đó, sau một lúc mới hồi phục lại tinh thần.

- Trần- Cảnh- Hạo! Khi khác anh chết với tôi!- Người nào đó nghiến răng ken két nói nhỏ vài câu, vừa đủ để chỉ mình cô mới có thể nghe được. Tiếp đó, dưới ánh nhìn chòng chọc vủa đồng nghiệp, cô cũng nhanh chân chạy vào trong công ty.

Thu đoán không hề sai. Khi cô đi làm lại quả thực có khá nhiều tin đồn không hay về cô đang lan truyền trong công ty. Chuyện cô là nhị tiểu thư ngu ngốc, háo sắc, độc ác trong lời đồn của người khác dĩ nhiên đã bị rất nhiều người trong công ty biết được.Hơn nữa, ngay cả thân phận con gái nuôi Chủ tịch Lưu của cô cũng bị mọi người biết được. Bởi vậy, trong công ty hiện tại đang có lời đồn rằng cô dựa vào quan hệ mới có thể bước vào công ty. Họ hoàn toàn phủ nhận những việc mà cô đã làm, cũng cực lực bác bỏ những cố gắng cùng thành tích của cô.

Con người là vậy. Nhiều khi chỉ cần là một lời nói vô ý của một người cũng có thể gợi lên nhiều suy đoán khác nhau của những người khác. Chỉ cần thấy nhiều người nói đến, họ sẽ tự giác tin vào những chuyện có thể là không hề có thật. Một truyền mười, mười truyền trăm, lời đồn ngày càng được củng cố, càng khiến mọi người tin tưởng hơn.

Lời đồn cùng những suy đoán đầy tính ác ý này đối với Thu quả thật giống như con dao hai lưỡi, dù cầm vào đầu nào cũng sẽ gây ra thương tích. Nếu cô lên tiếng biện giải, người ta sẽ nói cô có tật giật mình, là càng tô càng đen. Còn nếu cô im lặng, họ sẽ nói đó là do cô ngầm thừa nhận. Quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

Người xưa có câu: “ Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Lời nói của người đời quả thực rất đáng sợ!

Môi hồng khẽ mím lại một đường, Thu không lên tiếng biện minh, cũng không hề tỏ ra bối rối, e ngại, xấu hổ cùng quẫn bách, vẫn kiên định bước đi. Việc này khiến một số người có tâm gây rối vô cùng không hải lòng nhưng vẫn không làm gì được. Nói gì thì nói, cô cũng là người của Trịnh gia- một trong bốn gia tộc lớn mạnh nhất thành phố A này lại còn là con gái nuôi của Chủ tịch, muốn động đến cũng không phải dễ dàng.

Cứ như vậy, trong lời bàn tán không chút thiện ý của những đồng nghiệp trong tập đoàn, sự lạnh lùng trên mặt Thu vẫn chưa một lần giao động, một đường đi thẳng tới phòng làm việc của bộ phận ngoại ngữ trên tầng 10. Khi vừa bước vào phòng, mọi người bên trong liền hướng ánh mắt về phía cô. Thu khẽ cười.

- Mọi người, buổi sáng vui vẻ.

Nghe lời chào của cô, một vài người thiện ý cười đáp lại, cũng có một số người không khách khí quay đầu đi luôn. Thu cũng không hề lưu tâm tới những người này. Suy nghĩ của họ, cô muốn quản cũng không được a.

Hết