Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Chương 30



Tác giả: Wind

Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào căn phòng qua rèm cửa màu trắng. Không khí căn phòng vốn còn chút lạnh lẽo gặp ánh dương liền ấm áp hơn không ít, căn phòng bừng lên sức sống. Trên giường là hai than ảnh vẫn ôm nhau an giấc.

Ấm quá! Ừm, êm nữa. Dễ chịu thật. Nhưng mà, cô làm gì có gấu bong mềm mại như vậy chứ? Hửm? Còn có tính đàn hồi rất tốt, cơ bắp cứng cáp, hữu lực, sờ vào cảm giác rất tốt nha…

Khoan! Cơ bắp… Tính đàn hồi…

Một dòng kí ức chạy qua trong đầu Thu. Sau đó, như bị thứ gì đó kích thích, cô gần như mở bừng mắt và bật dậy ngay lập tức. Tuy nhiên, mới cử động thân thể được một chút, cảm giác đau đớn từ hạ thân truyền đến lại khiến cô đau đến mặt mày nhăn nhúm, suýt chút nữa lại ngã xuống giường. Nhưng chính điều này lại khiến cho cô nhận thức được khung cảnh kiều diễm, ướt át kia thực sự xảy ra!

Ngơ ngác nhìn sang bên cạnh mình, cô rất nhanh liền thấy được người thân hình cao lớn của người đàn ông nằm đó. Thân trên toàn bộ đều bị lộ ra bên ngoài không khí vì bị cô đột ngột tung chăn ngồi dậy. Cơ bụng sáu múi tuyệt mĩ, vòm ngực rắn chắc, bắp tay không tính là cơ bắp cuồn cuộn nhưng vẫn có thể nói là rắn chắc hữu lực, làn da màu đồng khỏe mạnh. Dù chỉ là thân trên nhưng sự hoàn mĩ của cơ thể này cũng đủ để khiến phái nữ mê luyến không thôi.

Nhưng mà cô không có tâm trạng đi thưởng thức cái đẹp a!

Thu trừng trừng mắt nhìn con người không biết đã tỉnh từ lúc nào mà lại đang nằm gối đầu lên tay phải của hắn, nhìn cô như cười như không, trong mắt còn có tia nóng rực đầy ám muội. Lúc bấy giờ, mỗ nữ nào đó mới nhận ra tình hình khác thường. Cảm giác mát mẻ trên người ban đầu bị cô triệt để quên đi lúc này mới chậm chạp truyền tới đại não. Khuôn mặt trắng hồng bắt đầu đỏ rực.

Thật là quá mất mặt a! Cô thế nào lại quên mất chuyện bản thân vẫn còn đang trần như nhộng chứ!

Thu bi ai gào thét trong lòng, cảm giác xấu hổ suýt chút nữa dìm chết cô.

- Sắc lang! Mau nhắm mắt lại cho tôi!- Cô khẽ quát lên, thân thể theo phản xạ liền muốn quấn chăn vào người. Tuy nhiên, vừa mới hành động được một chút, cô liền ngừng lại động tác. Trần Cảnh Hạo còn đang trong tình trạng tương tự cô mà đắp chăn mà! Nếu như cô quấn hết chăn, chẳng phải toàn thân hắn sẽ lộ hết ra trước mặt cô sao?

Tuy biết là không nên, nhưng nhìn cô trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, vừa tức giận vừa xấu hổ, khiến Cảnh Hạo thực sự rất muốn cười. Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống tiếng cười nơi cổ họng, tận lực kiềm chế bản thân để không run rẩy. Bộ dạng này của anh lại khiến cô tức giận đến trợn mắt. Bộ dạng khả ái này vừa vặn lại khiến lòng Cảnh Hạo ngứa ngáy như có kiến bò qua, lại nhóm lên dục hỏa của anh.

Vậy là bạn nữ nào đó vốn đang trong tình trạng xấu hổ, lơ ngơ như bò đeo nơ, oanh oanh liệt liệt mĩ mỗ sói một cái xoay người liền đặt dưới thân, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi anh đào đẹp đẽ. Đầu óc cô vốn chưa tỉnh táo hẳn, lúc này lại bị kĩ thuật hôn cao siêu của Cảnh Hạo khiến cho bộ não của cô tạm thời ngưng hoạt động, đầu óc lại tiếp tục mụ mị.

Dường như cảm thấy tiếp xúc môi là chưa đủ, đầu lưỡi ấm nóng của bạn nam nào đó lại tiếp tục thâm vào vào trong khoang miệng của cô, thoải mái dây dưa cùng lưỡi thơm tho mềm mại, nhỏ nhắn. Miệng lưỡi hai người quấn quýt với nhau một lúc lâu, mãi đến khi không khí trong của cô đã sắp cạn kiệt, Cảnh Hạo mới lưu luyến rời khỏi làn môi mềm mại kia. Trước khi hoàn toàn tách ra, anh còn âu yếm liếm liếm môi cô, sau đó mới thỏa mãn rời đi. Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh ngắm nhìn nhân nhi trong ngực vẫn còn ngơ ngẩn, ánh mắt tràn ngập sương mù, thân thể vì bị thoát lực mà mềm nhũn ngã trên giường, mái tóc hạt dẻ xõa tung trên nền ga trắng còn lưu lại dấu vết của lần hoan ái kịch liệt đêm qua.

Bộ dạng này của cô thật khiến anh nổi lên thú tính, muốn hung hăng “ yêu” cô thật nhiều! Nhưng anh vẫn biết, giờ vẫn chưa phải lúc. Nếu anh hành động theo cảm tính, sẽ chỉ càng khiến cô xa cách với anh hơn mà thôi.

Ngây ngốc một lúc, cuối cùng Thu cũng từ trong mê man mà thoát ra. Nhìn đến người đàn ông lõa thể đang nằm sát cạnh mình, mặt cô phừng một cái liền đỏ lên, có thể là do ngượng ngùng, cũng có thể nghĩ là cô tức giận. Là ngượng thì còn dễ hiểu, nhưng cô giận cái gì a?

Thu giận chính mình…

Là do cuộc sống nơi này quá thoải mái làm bản tính cẩn thận của cô dần thay đổi, hay vì cô quá tự tin vào việc bản thân biết trước được nhiều việc sẽ xảy ra tại thế giới này mà hành động tùy tiện đến vậy? Hôm nay Trịnh Thu Thủy hạ xuân dược cho cô, với tính cách của cô ta, rất có thể sau này còn muốn giết cô, vậy mà cô còn vô tư, thoải mái mà cùng cô ta chung sống cùng một mái nhà. Hơn nữa, cô không hề đề phòng người con gái này! Ngỡ rằng một mực cách xa, không đụng chạm đến cô ta thì cô sẽ được yên ổn, nhưng cô lại sai lầm thêm một lần nữa…

Xa cách nam chính, họ ngược lại nảy sinh tò mò với cô. Tránh xa nữ chủ, cô ta ngược lại chủ động tìm tới cô gây phiền toái. Xem ra những người này thật không muốn buông tha cô, không muốn để cô có cuộc sống tốt. Hẳn là trong những ngày này cô đã quá hiền lành, cho nên họ mới cho rằng cô là quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, bị ức hiếp cũng không dám phản kháng! Đến thế giới này, cô không nghĩ sẽ để bản thân bị ủy khuất đến thế. Sống như vậy còn thất bại hơn cô ở thế giới trước rất nhiều lần.

Tình cảm, có lẽ cô không có duyên với hai tiếng này… Vẫn là làm một nữ nhân băng lãnh, không có tình cảm như kiếp trước vẫn hơn. Cô yêu Ruki, điều này không thể phủ nhận nhưng cô sẽ không tiếp tục để bản thân hèn mọn như vậy. Yêu đơn phương, mọi người vẫn nói rất đau. Đó cũng chính là cảm giác của Thái Thu nguyên chủ lúc trước. Ban đầu cô không thích sự lụy tình, cố chấp của cô ấy, nhưng hiện tại cô lại đồng cảm cùng người con gái này. Từ bỏ, thật quá khó. Huống chi, tình cảm của cô với Ruki cũng chỉ là một tháng thời gian, còn cô ấy là sáu năm trời! Buông tay, nói dễ hơn làm gấp vạn lần!

Dù vậy, cô nghĩ bản thân rồi cũng sẽ làm được thôi. Vả lại, cốt truyện dù gì cũng đã thay đổi, tuy rằng nguy cơ về tính mạng của cô vẫn cao hơn người bình thường một chút, nhưng không chắc chắn là nhất định phải chết. Hơn nữa, người không an phận trước là Trịnh Thu Thủy vậy thì chớ trách Lâm Hiểu Linh, chính xác hơn là Trịnh Thái Thu cô vô tình! Hảo cảm cùng tôn trọng của cô đối với Trịnh Thu Thủy là do chính tay cô ta phá hủy, vậy Thu Thủy này có xảy ra chuyện gì cũng không cần trách cô. Còn các nam chính, nếu muốn đổi sang cách dung tình cảm để hành hạ cô, Thái Thu cô không ngại cùng họ chơi đùa. Ruki, đành phải xin lỗi anh rồi…

Ánh mắt từ mơ màng chuyển sang kiên định, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười lạnh nở rỗ trên đôi môi xinh đẹp vẫn còn hơi sưng vì nụ hôn của Trần Cảnh Hạo. Kiên định này của cô, vô tình lại khiến cuộc đời cô lật sang một trang mới. Cuộc sống của cô sau này, đã định là sẽ không thể bình yên.

Trong khi cô đang suy nghĩ và hạ quyết tâm, Trần Cảnh Hạo lại buồn cười nhìn cô nàng đang cuốn chặt chăn vào người, trùm kín từ đầu đến chân, không hề để hở dù chỉ là một chút.

Này, cô không cần phải phản ứng mạnh như vậy đi? Nơi nên nhìn, không nên nhìn anh cũng đã nhìn, ăn cũng đã ăn, lúc này chỉ là một nụ hôn chào buổi sáng kiểu Pháp có chút nóng bỏng, cô cần gì phải kích động như vậy a? Chẳng lẽ là anh chưa đủ cố gắng nên mới khiến cô quên hết chuyện đêm qua? Hừ! Chắc chắn là vậy! Nếu không mới chỉ là môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, cô lại xấu hổ đến như vậy sao? Hừm… Cô nàng này…

Đang lúc Cảnh Hạo gần như nghiến răng nghiến lợi muốn kéo chiếc chăn đang quấn trên người cô xuống, Thu lại chủ động bỏ chăn ra, khuôn mặt đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt của ngày thường. Tuy nhiên, khi nhìn thấy thân thể tinh tráng của Trần Cảnh Hạo, cô vẫn không khỏi xấu hổ một hồi. Ấy vậy, mỗ nữ nào đó vẫn ra vẻ bình tĩnh mà lên tiếng.

- Bác sĩ Trần, phiền anh quay qua nơi khác, tôi còn phải đi chỉnh chang lại. Còn nữa, mời anh ăn mặc đàng hoàng lại một chút, chờ tôi ra chúng ta… nói chuyện.

Vốn có ngạc nhiên còn mang theo một chút không hài lòng về thái độ lạnh nhạt của cô nhưng Cảnh Hạo lại lực chọn im lặng, rất phối hợp mà quay qua nơi khác. Cảm giác khó chịu trong lòng bắt đầu mọc lên như cỏ dại, không cách nào khống chế.

Thu cũng không nhìn anh thêm một lần nào nữa. Tuy biết Cảnh Hạo đã quay mặt đi nơi khác, cô vẫn rất khẩn trường mà nhặt đồ trên đất lên mặc qua loa sau lại lấy một bộ váy liền dài tay bằng vải sa tanh cùng nội y hướng phòng tắm chạy tới. Một loạt hành động của cô diễn ra rất nhanh, không hề có một chút trì trệ. Cảnh Hạo vì muốn bảo toàn cho thân thể để không bị dục hỏa của chính mình thiêu chết, một phần lại vì tôn trọng cô nên cũng không có quay đầu lại, chỉ từ tốn lấy đồ mặc vào.

* Trong phòng tắm:

Hiện tại Thu đang cố gắng dùng bông tắm chà sát khắp cơ thể, mong muốn xóa đi cảm giác nhớp nháp khó chịu cùng với hàng loạt dấu hôn ngân hồng trên làn da. Cô dùng sức tới nỗi làn da trắng hồng đã đỏ au, tưởng chừng như có thể chảy máu bất cứ lúc nào. Ấy vậy, những dấu vết kia vẫn không hề mờ nhạt đi, giống như muốn trêu tức mà đâm vào mắt cô, đau nhói. Cố để bản thân không lại suy nghĩ lung tung, cô nhanh chóng tắm rửa, mặc đồ chu toàn, chỉnh trang lại tóc tai cho gọn gàng xong mới mở cửa ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, ánh mắt còn vô tình liếc tới chiếc váy dạ hội ngày hôm qua. Khẽ thở ra một hơi, đôi chân dứt khoát bước ra ngoài. Mặc dù hạ thân vẫn còn đau, chân có chút thoát lực nhưng bước đi của cô vẫn không hề loạng choạng.

Lúc cô ra ngoài, Cảnh Hạo đã ăn mặc chỉnh tề, an tĩnh ngồi tại bàn trà trong phòng đọc sách ngoại ngữ của cô, bộ dạng cực kì tập trung. Vẻ đẹp trầm tĩnh, nhu hòa của anh khiến cô thất thần một lúc. Như cảm nhận được ánh nhìn của người khác đang chiếu vào mình, mắt anh rời khỏi trang sách, ngẩng đầu lên nhìn cô. Vẫn là nụ cười ôn nhu, nhã nhặn thường ngày nhưng lại khiến cô cảm thấy nó chân thực hơn, cuốn hút hơn. Đụng vào ánh mắt đùa cợt của anh, tâm trí cô liền trở lại.

Trong lòng cô thầm mắng Cảnh Hạo một tiếng hồ ly, đồng thời lại liếc anh một cái sắc lẻm.

Đúng là nam chính có khác, sức hút thật quá đáng sợ. Trước đây phải đi tham dự nhiều bữa tiệc lớn của công ty ( ở thế giới trước) mà ở đó nào thiếu tuấn nam mĩ nữ, nên cô đã phần nào có khả năng miễn dịch với trai đẹp, ai ngờ hôm nay lại bị sắc đẹp của Trần Cảnh Hạo làm cho thất thần.

Thu chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện Cảnh Hạo. Vừa mới an vị, cô liền mở miệng.

- Bác sĩ Trần, chắc hẳn anh cũng biết nguyên nhân tại sao hôm qua tôi lại khác thường?- Không quanh co lòng vòng, Thu đi ngay vào vấn đề chính. Chờ đợi cái gật đầu đầu miễn cưỡng của Trần Cảnh Hạo, cô mới tiếp tục nói: - Vậy… Chúng ta cứ coi như đó là việc ngoài ý muốn đi. Tôi và anh cũng đều đã trưởng thành, chuyện tình một đêm lúc này cũng không phải việc gì lớn, vậy nên sau hôm nay, tôi hi vọng hai chúng ta không cần lại tiếp tục dây dưa.

Đang cố gắng áp chế tâm trạng khó chịu vì thái độ xa cách của Thu đối với mình lại nghe được câu này, Cảnh Hạo rốt cuộc không thể tiếp tục ẩn nhẫn.

- Em nói nghe thật tốt. Dùng tôi làm giải dược xong liền muốn đem tôi đá sang một bên sao? Trịnh Thái Thu, nói cho em biết, dù là cả đời em cũng không được như ý!- Cảnh Hạo nhìn cô chăm chăm, quyết tuyệt đáp lại.

- Ý anh là sao? Chúng ta đều là trai không tình, gái không nguyện, không hề có tình cảm với nhau, hà tất phải vì chuyện kia mà chịu trói buộc?

- Không tình nguyện? Không có tình cảm? Đều là do em tự nghĩ như vậy! Em hãy tự hỏi mình xem bản thân đã từng chú ý tới cảm nhận của người khá sao? Thích thì bám lấy, không thích thì lạnh nhạt, xa cách, em coi tôi là thứ gì!?

- Anh…- Đối mặt với chất vấn liên tiếp của Cảnh Hạo, cô lại không thể tiếp tục đối đáp. Thực ra… anh nói đúng. Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, cô vẫn không hề để ý tới cảm nhận của những người khác mà chỉ dựa vào tình tiết trong truyện để làm cơ sở nhận định và đối xử với mọi người xung quanh. Sự thật là các nam chính vẫn chưa hề làm gì tổn hại đến cô nhưng vì nguyên tác, cô chán ghét, xa lánh họ, cách nhìn nhận những người này của cô cũng chỉ là cái nhìn phiến diện đầy thành kiến. Đối với họ, điểm này thực sự rất bất công.

- Biết không, em thực sự rất ích kỉ, tiểu Thu. Em nói chúng ta không có tình cảm vậy em thử nói xem, vì cái gì mà tôi phải lo lắng, phải săn sóc cho em, còn nhớ em, khó chịu khi em khóc, khi đau, lại thân mật với người đàn ông khác. Tình cảm của tôi, em căn bản chưa từng để ý tới, cảm nhận của tôi, em một điểm cũng không quan tâm!- Tâm tình kích động khiến tay anh bất giác siết chặt lại, lực tay của anh mạnh đến nỗi khớp xương tại bàn tay cũng đã trắng bệch. Điều này đủ để biết anh đã phải kìm nén bản thân mạnh mẽ đến đâu.

- Tình yêu của anh, tôi thật không đủ can đảm để đón nhận. Một sát thủ, lấy thứ gì để đảm bảo cho tình cảm, cho sự an toàn của tôi?- Cô thừa nhận là bản thân ham sống sợ chết. Từng một lần mất đi sinh mệnh, cô lại càng biết quý trọng mạng sống của mình hơn. Lấy mạng sống của bản thân ra đánh cược cùng tình cảm, cô một lần cũng không dám thử.

Cảnh Hạo sững người. Cô… làm sao có thể biết thân phận đó của anh?

- Em… làm sao biết được chuyện này?- Không phải anh có ý muốn giấu giếm, lừa gạt cô nhưng việc cô biết được những việc này trước khi anh tự nói ra là điều anh không thể ngờ tới. Một tiểu thư nhà giàu không được yêu thương như cô sao có thể biết được bí mật mà anh lao lực để che giấu? Phải biết rằng người biết được chuyện này, ngoài Chính Thiên và boss ra, không còn ai nhìn ra được thân phận này của anh.

Nhận được ánh mắt kinh ngạc cùng nghi ngờ của Cảnh Hạo, Thu mới biết bản thân vừa lỡ lời liền có chút không tự nhiên. Sao cô lại có thể quên rằng hiện tại bản thân vẫn còn có một hình tượng ngu ngốc, vô dụng trong mắt người đời chứ. Vậy mà cái người ngu là cô đó lại biết được chuyện tuyệt mật của một nhân vật nguy hiểm như Trần Cảnh Hạo. Việc này không phải là quá kì quái rồi sao? Anh nhất định sẽ nghi ngờ.

- Vì sao tôi biết không quan trọng, điều đáng nói là anh…- Tiếng nói của cô bỗng ngừng lại, ngước mắt nhìn Cảnh Hạo.

Mặc dù muốn biết nguyên nhân cô biết được thân phận kia của mình nhưng lại đối mặt với sự lảng tránh của cô, anh đành bất đắc dĩ mà tạm bỏ qua. Thấy ánh nhìn của cô rơi lên trên người mình, cũng biết rõ ý cô, anh liền lên tiếng:

- Em đừng mơ tới việc cùng tôi trở thành người lạ! Nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, còn bị ăn sạch sành sanh, chẳng lẽ em dám không chịu trách nhiệm với tôi?- Giọng điệu lưu manh, vô sỉ đặc trưng của Từ thiếu lại được anh vận dụng hết sức thành công.

Cho xin đi đại gia, rõ ràng là anh ăn tôi mà. Người chịu thiệt là tôi còn chưa mở miệng đòi anh chịu trách nhiệm, anh nháo cái gì?

Trên mặt Thu nhất thời chảy xuống ba vạch hắc tuyến. Sao cô gặp nam chính nào cũng đều là một bộ lưu manh giả danh trí thức như vậy chứ? Mấy người này có thể giữ hình tượng một chút được không? Quân Lâm Ngạo phúc hắc, vô sỉ thành tính thì không cần nói nhưng sao người ngoài nóng trong lạnh như Trần Cảnh Hạo cũng nhập bọn làm gì?

Nhắc đến Quân Lâm Ngạo, nơi đáy mắt của cô lại vụt qua một tia cảm xúc khó hiểu. Đối với những lời bày tỏ của Quân Lâm Ngạo nói với cô lúc ở bệnh viện, cô là nghe rất rõ ràng, chẳng qua là anh ta không biết. Cũng bởi vì chân tình của anh ta, cô mới càng cảm thấy có lỗi hơn, càng cảm thấy bản thân là một kẻ tội đồ. Nói cô không động lòng với Quân Lâm Ngạo là nói dối nhưng đành phải xin lỗi anh, hiện tại cô không còn đủ can đảm để lại một lần nữa yêu đương. Một lần đau, cô nghĩ đã quá đủ.

Ánh mắt xa xăm, buồn man mác của cô không thoát khỏi đôi mắt nhạy bén của Cảnh Hạo. Nghĩ đến việc cô đang nhớ đến một người đàn ông khác, đang đau lòng vì anh ta, tim anh lại không khỏi đau đớn như bị ai đó hung hăng nhéo mạnh.

Rốt cuộc tên Ruki kia có gì tốt, lại có thể khiến cô yêu hắn tới như vậy? Ngay cả khi bị anh dồn ép mà cô cũng không một khắc quên nhớ về hắn!

Đáng chết!

- Không cần quan tâm tới thân phận của tôi là gì, chúng ta có thể thử quen nhau một thời gian, được không? Em và anh đều chưa có đôi, vậy hai ta cứ ghép thành một cặp một thời gian xem sao. Cho anh một cơ hội được gần gũi, quang minh chính đại mà ở bên cạnh quan tâm, chăm lo cho em. Một tháng thôi, nhé?- Trong giọng nói còn mang theo một chút cầu khẩn, có chờ mong, cũng có hi vọng, lo sợ.

Giọng điệu cùng yêu cầu của anh khiến cô sững người lại. Yêu cầu như vậy, anh có lợi gì chứ? Anh cần gì phải bỏ xuống tôn nghiêm của một người đàn ông vì cô. Trịnh Thái Thu cô căn bản không xứng với tấm lòng của anh. Hơn nữa, hiện tại cô vẫn không quên được Ruki, cô không muốn bản thân ở bên người này lại nhớ tới người kia, đứng núi này trông núi nọ. Làm như vậy chỉ càng khiến cho hai bên thêm tổn thương nặng nề. Nhưng để đối phó với Trịnh Thu Thủy, một mình cô căn bản đấu không lại, càng không thể tránh khỏi cô ta ra tay với mình. Tuy ý nghĩ này rất độc ác, càng bất công đối với Cảnh Hạo, cũng giống như cô lại tự mua dây buộc mình nhưng để tự vệ, cô còn có lựa chọn nào khác sao?

Một tháng này Trịnh Thu Thủy hết lần này tới lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại của cô, hành động của cô ta ngày hôm qua lại vừa đúng cung cấp them chút nước, làm giọt nước tràn ly. Nếu cô còn không phản công, không chừng ngày chết của cô đã không còn xa rồi!

Vì vậy, Trần Cảnh Hạo, thật xin lỗi, tôi đành phải lợi dụng anh để đả kích cô ta. Rất xin lỗi…

Trong lòng âm thầm giằng co một hồi lâu, cho đến khi không khí trong phòng đã sắp đông cứng lại, cô mới hạ quyết tâm.

- Tôi, đồng ý.- Môi hồng khẽ mím lại, cảm giác có lỗi lan tràn khắp cõi lòng cô khi nhìn thấy biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt Cảnh Hạo. Muốn gửi tới anh ngàn vạn lời xin lỗi nhưng đến cuối cùng cô lại lực chọn giữ im lặng.

- Tiểu Thu, cảm ơn em!

Cảnh Hạo xúc động chạy qua ôm chầm lấy cô, lực đạo vì tâm trạng kích động của anh mà có chút lớn, siết chặt lấy người Thu. Khuôn mặt ôn nhu giả dối thường ngày rốt cuộc được bao phủ bởi nụ cười hạnh phúc chân thật ngời sáng. Cảm giác ấm áp lan ra khắp căn phòng nhưng lúc này, lòng cô cũng lạnh xuống. Cả hai người đều không biết rằng sự việc của ngày hôm nay đã kéo theo biết bao hệ lụy khác khiến cuộc sống của cô càng thêm bị đảo lộn.

Hết