Vương! Xin Dừng Bước

Chương 3: Đụng mặt tống hạo quân



Allen nhìn Lãnh Tuyết Băng sau đó gật đầu, đây là người mà bà cần tìm, bà biết cô gái này không đơn giản như số tuổi của cô : " Em là Lãnh Tuyết Băng? "

Lãnh Tuyết Băng hơi gật đầu giọng nói vẫn lạnh nhạt như lúc trước : " Vâng "

Allen cười hiền nhìn Lãnh Tuyết Băng : " 1 khối băng, thú vị.... em đến lớp A1 dãy A,, từ đây ra ...."

Sau khi Lãnh Tuyết Băng nghe Allen nói đường đi thì trong lòng cô thầm mắng: hồ ly. Vì cô biết vị hiệu trưởng này đang chỉ đường vòng để thử trí nhớ của cô bất quá vị hiệu trưởng này rất hợp ý của cô.

Allen nói xong nhìn nét mặt của Lãnh Tuyết Băng thấy nét mặt không chút thay đổi thì gật đậu cực kì hài lòng thật ra thì bà có thể cho người dẫn đường nhưng bà muốn kiểm tra thái độ của cô gái trả này nhưng mà cô gái trẻ này thực sự điểm tỉnh đến đáng sợ : " Được rồi em về lớp đi "

Lãnh Tuyết Băng cười nhạt sau đó hơi cuối người rồi bước ra khỏi phòng hiệu trưởng. Đi trên hành lang cô đánh giá một lần ngôi trường này.

Ngôi trường này thật ra không tệ nhưng phân biệt giai cấp quá nặng ở các học sinh, hắc đạo và bạch đạo thì như nước với lửa và thành viên thuộc chính hủ chính là nguyên tố điều hòa.

Ngôi trường này có rất nhiều tổ chức nhỏ mạnh nhất là tổ chức King với ba người nổi tiếng

Và 3 người họ là ngôi sao vàng trong trường. Ngoài là còn có Hội quán Miss Girl với " Hot girl truyền thuyết Quý Minh Huyên

Và các hội quán khác ( Đến chổ nào tớ giới thiệu chổ đó luôn nha )

Lãnh Tuyết Băng bổng mong muốn mình như những học sinh bình thường kia, không có những gánh nặng kia liệu cô có như họ không?

Lãnh Tuyết Băng nở nụ cười tự giễu trên đời này làm sao có từ " nếu " có trách thì hãy trách ....

-----------

Kí ức

" Nhóc con biến chổ khác chơi "



" Nhóc con máy cút chổ khác, ăn xin vô đây làm gì "



" Bẩn quá! con nhóc này đâu ra vậy "



" AI thật tội nghiệp con cái nhà ai vậy"



" Chắc nó bị ba mẹ vứt bỏ a. Thật đáng thương "



" ..."



-------------

Những câu châm chọc mắng chửi chưa một giây nào cô có thể quên những lời châm chọc đó. Mẹ cô từng nói " Sống là cho mình không phải nhìn vào người khác "

Ba cô từng nói : " Đừng nhìn bế ngoài mà đánh giá 1 con người. Người tốt người xấu đều có một góc nhỏ ước mơ "

Lúc nhỏ cô không hiểu hai câu đó có ý nghĩa gì nhưng khi không còn họ trên thế gian nữa thì cô mới biết được thì ra hạnh phúc nó chỉ đơn giản lắm.

Hồi còn bé cô rất nghịch không bao giờ nghe lời ba mẹ nhưng hai người họ rất thương cô, nhắc đến thật buồn cười lúc nhỏ cô từng tuyên bố " Không sợ cái gì " nhưng khi nhìn thấy ba mẹ chết trước mặt mình thì cô lại chọn cách hèn nhát trốn đi.

Đây là nổi nhục nhã lớn nhất của cô, còn bọn họ cứ để rồi xe ai mới là người sống đến phút cuối cùng.

Lãnh Tuyết Băng dựa lưng vào hành lang nhìn quan cảnh bình yên trước mắt rồi lại nhìn lên bầu trời kia : " Ai! Mây thực tự do. Tại sao mình không được như vậy. Vô lo vô nghĩ vô phiền ...."

Haizz... Lãnh Tuyết Băng quay bước bước nhanh nhưng khi đi hết hành lang thì bị một người đâm phải.

" A" chết tiệc không phải chứ, như thể nào lại ngày đầu tiên đã đâm vào người ta. Lãnh Tuyết Băng loạn choạn ngã xuống có vẽ như tốc độ của hai người quá nhanh nên kiến Lãnh Tuyết Băng ngã luôn xuống đất còn người phía trước bị rơi hết mấy quyển sách trong tay.

Lãnh Tuyết Băng cau mày khó chịu đang chuẩn bị đứng dậy thì một bàn tay ai đó vương ra kém theo giọng nói ôn nhu: " bạn không sao chứ!? "

Lãnh Tuyết Băng nhìn lên người phía trước, đó là một nam sinh với mái tóc đen với cặp kính cận nhưng sau cái kính đó là một gương mặt rất soái ca, khuôn mặt ấy có thể hớp hồn tất cả các nữ sinh nhưng đối với Lãnh Tuyết Băng cô thì không như vậy. - Hắn là Tống Hạo Quân rồi

Lãnh Tuyết Băng lạnh nhạt ngồi dậy nhặt hết đống sách kia sau đó đặt lên cánh của Tông Hạo Quân sau đó lạnh nhạt đứng dậy không nhanh không chậm trả lời : " Không sao "

Tống Hạo Quân thấy vậy thì suýt nữa là đập đầu xuống đất vì cô gái này thật.... không biết diễn tả làm sao. Tống Hạo Quân lấy lại bình tĩnh nở một nụ cười cầu hốn kiến bao nhiêu thiếu nữ run động: " A! bạn là học sinh mới sao? chưa thấy bạn bao giờ "

Lãnh Tuyết Băng hơi nhíu mày sau đó quay lại vẽ lạnh nhạt cười như không cười nói : " ừ "

Tống Hạo Quân thật sự thua cô gái này nhưng vẫn cố nặng ra nụ cười : " Bạn học lớp nào ?"

" A1 dãy A " Lãnh Tuyết Băng vẫn kiên nhẫn trả lời, không hiểu sao cô thấy cậu bạn này nói chuyện rất hợp ý cô ( Thường thường thì nàng ấy cho văng rồi, sau này Quân Minh Phong sẽ thưởng thức cái tính cách lạnh nhạt kiến người khác phát điên của Lãnh Tuyết Băng )

Tống Hạo Quân như suy nghĩ cái gì đó rồi sau đó gật đầu với Lãnh Tuyết Băng rồi chỉ về phía bên trái hai người : " Sao cậu không đường này cho nhanh, cậu mà đi đường này thì cậu sẽ đi du lịch quay trường mất "

" A " Lãnh Tuyết Băng nhớ tới ngài hiệu trưởng yêu dấu của chúng ta sau đó phải lắc đầu : Đúng là chơi mình thật . : "Cảm ơn, cậu có thể chỉ đường "

Nghe câu nhờ vã của Lãnh Tuyết Băng thì Tống Hạo Quân không khỏi ảo não thật là một cô gái không thú vị mà Ai : " Được đi theo mình dù sao mình cũng học lớp đó "

Nói song Tống Hạo Quân đi phía trước Lãnh Tuyết Băng như nghĩ cái gì đó sau đó sãi bước theo sóng vai với Tống Hạo Quân....

------------

( 1 ) Tống Hạo Quân