[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 2 - Chương 17



Vào thời khắc căng thẳng này, Trương phó quan ho nhẹ một tiếng, khom lưng nói bên tai Triển Lộ Chiêu: “Quân trưởng, tôi có thể chen ngài một bước, nói vài câu không?”

Triển Lộ Chiêu đang hứng thú chờ nhìn Bạch Tuyết Lam cắt ngón tay như thế nào nên vô cùng khó chịu khi người ta cắt ngang hưng trí, thế nhưng hắn là phó quan của tư lệnh, chung quy không thể không lưu cho một chút thể diện. Triển Lộ Chiêu đứng lên, cùng hắn đi ra phía sau tấm rèm, nhăn mặt hỏi: “Chuyện gì? Nhất định phải nói vào lúc này?”

Trương phó quan do dự đáp: “Quân trưởng, ngài hiểu rõ thân phận của họ Bạch đó mà. Nếu hắn bước từ trong phòng bệnh ra ngoài mà trên thân dẫn theo thương tật, sợ rằng Bạch tổng lý sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tư lệnh hạ mệnh lệnh xuống, hiện tại đang có chuyện lớn phải làm, không nên đắc tội với chính phủ.”

Triển Lộ Chiêu ngầm phỉ nhổ một tiếng, dửng dưng nói: “Chỉnh hắn muốn cắt ngón tay mình, lẽ nào tôi ngăn được? Lại không phải quân Quảng Đông chúng ta ra tay, không trách lên đầu chúng ta được.”

Trương phó quan hiểu là khuyên không nổi, cau mày thật chặt, thở dài nói: “Nếu quân trưởng đã quyết, vậy tôi không nhiều chuyện nữa. Tuy nhiên, mong quân trưởng giúp cho một chuyện, nếu sau này xảy ra chuyện lớn gì, tư lệnh biết tôi ở đây sẽ chửi cha chửi mẹ tôi mất, đến lúc đó mong quân trưởng biện bạch cho tôi một câu, làm chứng cho tôi. Chuyện hôm nay tôi đã làm hết bổn phận phó quan của mình, đã khuyên can ngài.”

Triển Lộ Chiêu cười mắng: “Mẹ nó, cậu đúng là con thỏ nhát gan sợ phiền phức, sao chú tôi lại chọn cậu làm phó quan thế nhỉ?”

Trương phó quan cười khổ, lắc đầu cảm thán: “Dụng tâm của quân trưởng đối với gã Tuyên Hoài Phong kia quá cao thâm, tôi không cách nào đoán được.”

Tự nhiên nghe hắn nhắc tới Tuyên Hoài Phong, Triển Lộ Chiêu chú ý, hỏi: “Thế nào là đoán không rõ?”

Trương phó quan nói: “Hôm nay quân trưởng vốn có thể buộc hắn đưa Tuyên Hoài Phong đến đây, sau lại đổi suy nghĩ, cho nên toi đoán chừng quân trưởng không chỉ muốn người, mà còn muốn tim. Bằng không, bắt người đến đây rồi lại luôn luôn phải quắc mắt đối diện, làm cái gì cũng chẳng chịu hợp tác, ngay cả cái việc ngọt ngào về đêm cũng phải cưỡng ép mà làm. Lúc đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng ngày dài qua đi thì còn gì thú vị? Nếu ngài đang tìm một đối tượng thật tâm yêu thích, muốn được thật dài thật lâu thì phải ngọt ngọt ngào ngào mới được. Tôi vốn cảm thấy mình đoán không sai, giờ nghĩ lại lại thấy chắc mình đã sai rồi.”

Lời này đã động tới thẳng tâm khảm Triển Lộ Chiêu.

Nhất là tám chữ “thật dài thật lâu, ngọt ngọt ngào ngào”.

Triển Lộ Chiêu đang âm thầm đồng ý, bỗng nghe Trương phó quan nói “Sai rồi”, liền thắc mắc: “Tại sao lại sai rồi?”

Trương phó quan đáp: “Quân trưởng, giả dụ ngài có một người yêu rất ngọt ngào, bây giờ người ngài yêu vì tính mạng của ngài mà cắt mất một ngón tay, vậy cách nhìn của ngài dành cho người ấy sẽ thế nào? Sẽ trở nên tốt hơn hay xấu hơn?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Vì tôi mà ngay cả ngón tay mình cậu ấy cũng cắt xuống, vậy cách nhìn của tôi dành cho cậu ấy sao có thể xấu hơn được, chỉ có cảm kích mà thôi.”

Trương phó quan tiếp: “Vậy thì không đúng rồi. Cái thứ như Bạch Tuyết Lam kia chết đi hẳn không có gì đáng tiếc. Chỉ bằng vào những điều hắn làm với quân Quảng Đông chúng ta, đừng nói là một ngón tay, cho dù quân trưởng đem hắn ra làm đèn trời thì tôi cũng sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nhưng muốn Bạch Tuyết Lam lấy danh nghĩa vì Tuyên Hoài Phong mà dâng một ngón tay thì đó lại là chuyện khác. Như thế hắn chẳng là nhân vật dung cảm hi sinh vì tình yêu được ca ngợi trong tiểu thuyết đó sao? Quân trưởng muốn Tuyên Hoài Phong cắt đứt triệt để với hắn, mà lại để Tuyên Hoài Phong nợ hắn một mối ân tình to lớn như thế… Cho nên tôi nói tôi không hiểu. Nếu Tuyên Hoài Phong uống thuốc của Khương ngự y rồi tỉnh lại, thấy vết thương Bạch Tuyết Lam máu chảu ròng ròng, gã còn phục tùng quân trưởng nữa sao?”

Triển Lộ Chiêu lắc đầu nói: “Không thể nào.”

Trương phó quan chìa tay sang hai bên. “Tôi sẽ nói về ý này. Tuyên Hoài Phong bệnh sắp chết, quân trưởng tìm người cứu mạng gã, gã hẳn phải cảm kích quân trưởng. Kết quả thì hắn trút sự cảm kích lên Bạch Tuyết Lam, căm thù quân trưởng đến tận xương tủy, tôi vì cái này mới phải khuyên quân trưởng nghĩ lại.”

Triển Lộ Chiêu suy nghĩ thấu đáo liền nói: “Tôi không thể để hắn tặng cho Tuyên Hoài Phong mối nhân tình lớn như thế. Quên đi, hôm nay trước tiên cứ để hắn lành lặn quay về, sau đó sẽ tìm cơ hội băm vụn hắn ra.”

Trương phó quan cười cười, nhỏ giọng nói: “Quân trưởng, cần gì phải tìm cơ hội sau này? Thứ quân trưởng kiêng kị chẳng qua chỉ là lòng Tuyên Hoài Phong suy nghĩ như thế nào. Hiện tại Tuyên Hoài Phong có thể thấy hắn, chúng ta không những không động đến hắn, trái lại còn phải hành động nhân nghĩa rộng lượng. Chờ tối mai Tuyên Hoài Phong về đến tay quân trưởng rồi, hai người bọn họ không gặp mặt nhau, quân trưởng có xử lý họ Bạch thế nào đi chăng nữa thì Tuyên Hoài Phong cũng chẳng biết. Khi đó, sao quân trưởng không dùng Tuyên Hoài Phong để áp chế họ Bạch? Tôi quan sát thái độ Bạch Tuyết Lam, có vẻ như vì Tuyên Hoài Phong, chuyện gì hắn cũng chịu làm.”

Gương mặt Triển Lộ Chiêu lộ vẻ dữ tợn khiến người ta sợ hãi, vỗ vai Trương phó quan khen ngợi: “Trương phó quan, chủ ý này của cậu không tồi đâu.”

Hai người bàn bạc riêng một lúc mới đi từ phía sau mành ra ngoài.

Triển Lộ Chiêu căn dặn Khương ngự y: “Ông đi chuẩn bị thuốc đi, lát nữa tôi tự mình đưa qua.”

Sau đó vung tay lên với Bạch Tuyết Lam. “Cậu có thể đi.”

Tuyên Hoài Mân chẳng biết bọn họ thì thầm gì sau tấm rèm, thấy Triển Lộ Chiêu vừa bước ra mà thái độ đã thay đổi thì mặt trướng đỏ lên, cả tiếng nhắc nhở: “Quân trưởng, ngón tay của hắn còn chưa cắt xuống đấy!”

Triển Lộ Chiêu lạnh lùng nói: “Tôi tự có chủ ý của mình.”

Thấy cơ hội này, Bạch Tuyết Lam lập tức rút lui trước dòng nước xiết, đặt cây dao găm lên bàn, im lặng ra khỏi phòng bệnh. Đầu hàng lang rất xa bên ngoài, Tôn phó quan dẫn một đội hộ binh chờ đợi mà mồ hồ đầy gáy, thấy Bạch Tuyết Lam cuối cùng cũng toàn thân trở ra thì trái tim treo tuốt trên cao mới được thả xuống, vội bước lên đón, thấp giọng hỏi: “Nếu tổng trưởng không ra, tôi sẽ dẫn người xông vào. Tôi chỉ sợ đám quân Quảng Đông điên lên lại chôn vùi tổng trưởng ở trong đó. Vậy sao được chứ?”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “So độ điên cuồng à? Bọn họ còn kém tôi xa lắm.”

Tôn phó quan hỏi: “Bàn bạc chuyện đó ổn thỏa không?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Cuối cùng tối nay Hoài Phong cũng được một bát thuốc. Chúng ta về thương lượng đã.” Dưới ánh nhìn chằm chằm của quân Quảng Đông, Bạch Tuyết Lam dẫn Tôn phó quan cùng các hộ binh đi về phía cầu thang xuống tầng hai.

Qua hơn nửa tiếng, quả nhiên thuốc tiên được đưa tới tầng hai, chẳng qua người đưa thuốc tới không phải hộ binh mà là đích thân Triển Lộ Chiêu.

Bởi vì Bạch Tuyết Lam đã chịu thua nên tư thái của Triển Lộ Chiêu so với lúc sáng sớm đã cao hơn rất nhiều, hắn nói rõ là muốn đích thân bón thuốc cho Tuyên Hoài Phong. Tống Nhâm cùng đám hộ binh sớm được Bạch Tuyết Lam hạ nghiêm lệnh, biết bát thuốc trên tay kẻ này liên quan đến tính mạng Tuyên phó quan nên đành phải nén giận tránh đường, để Triển Lộ Chiêu vào phòng bệnh.

Triển Lộ Chiêu đến trước giường, ngồi xuống mép giường ngay trước mặt Bạch Tuyết Lam, đỡ nửa người trên Tuyên Hoài Phong dậy, bón cho y từng thìa từng thìa thuốc. Tuyên Hoài Phong bất tỉnh nhân sự, thuốc bón tới miệng chung quy vẫn chảy ra khóe môi một ít, đọng lại ở cằm.

Triển Lộ Chiêu dùng ngón tay lau sạch khóe miệng xinh đẹp, liếc xéo Bạch Tuyết Lam, cười nói: “Thế này thì không được việc rồi, lãng phí thuốc. Bệnh nhân không nuốt thuốc thì tỉnh thế nào được đây? Tôi từng xem qua một bộ phim tây dương, có một cách bón thuốc rất mới mẻ lại độc đáo, tôi thử một lần thì thế nào nhỉ?”

Khóe mắt Bạch Tuyết Lam xếch ngược, bước chân như muốn xông về phía trước, cuối cùng lại phải lùi ra sau một bước, khàn giọng nói: “Không sai, thuốc này không thể lãng phí.”

Nói xong liền cắn răng quay mặt về phía tường.

Không bao lâu, phía sau đầu truyền tới âm thanh đánh lưỡi, lại loáng thoáng có tiếng ngâm nga thỏa mãn vui mừng của Triển Lộ Chiêu. Nghe những âm thanh kinh tởm ấy, lục phủ ngũ tạng Bạch Tuyết Lam như bị người ta dùng dao găm cứa từng đường từng đường. Nhưng bất kể thâm tâm thống khổ ra sao, thân thể hắn vẫn cứ vững vàng như đá, trầm mặc đối diện với bức tường.

Khoảng một phút sau, bát thuốc đó mới coi như bón xong. Bạch Tuyết Lam xoay người lại, Triển Lộ Chiêu đang đặt Tuyên Hoài Phong nằm xuống gối, trùng hợp phía dưới gối lộ góc của thứ gì đó. Triển Lộ Chiêu kéo góc món đồ đó ra, hóa ra là một tấm ảnh được giấu dưới gối. Tấm ảnh Tuyên Hoài Phong đừng nắm tay Bạch Tuyết Lam, cười vô cùng hạnh phúc.

Triển Lộ Chiêu cất tiếng: “Trưa mai tôi đưa thuốc tới nữa. Đêm mai người này là của tôi, cậu dùng chút thời gian đấy mà cẩn thận tạm biệt cậu ấy đi.”

Nói xong, chẳng hỏi Bạch Tuyết Lam một tiếng, hắn nhét tấm ảnh kia vào người rồi rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Tuyết Lam đứng trong phòng tựa như bức tượng được khắc từ gỗ được đúc từ đá, lát sau mới dịch bước đến bên giường, cúi đầu ngắm nhìn gương mặt gầy gò của Tuyên Hoài Phong, thấy một lọn tóc y vểnh lên liền dùng ngón út nhẹ nhàng vuốt xuống cho y. Rồi đột nhiên phát hiện một vệt máu làm bẩn tóc Tuyên Hoài Phong.

Bạch Tuyết Lam khó hiểu, không biết máu từ đâu tới, hắn thu tay lại nhìn, hóa ra chẳng biết móng tay đã bị bóp nát từ khi nào, máu nhuộm đỏ móng tay, làm bẩn mái tóc người yêu.

Lúc này, Tôn phó quan đẩy cửa tiến đến, nhỏ giọng nói: “Tổng trưởng, nên xuất phát.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Bên kia bố trí xong hết chưa?”

Tôn phó quan đáp: “Bố trí xong.”

Bạch Tuyết Lam gật đầu, xoay người đi ra ngoài, lúc bước qua Tôn phó quan bèn hỏi hắn: “Cầm gì trên tay vậy?”

Tôn phó quan nói: “Lúc đến đây thì nhìn thấy nó ở trên cầu thang, tôi nghĩ không thể cứ vứt đi như vậy nên nhặt về…” dâng lên phía trước.

Bạch Tuyết Lam đã thấy, đó là tấm ảnh đã bị xé nửa, bóng hình hắn ở trong phần ảnh đó. Nửa tấm ảnh còn lại là dáng điệu và nụ cười của một người khác, chắc chắn đang nằm trong tay của một kẻ không đáng được sở hữu nó, phải chịu sự ô nhục bất tận.

Đang có việc lớn phải giải quyết, Bạch Tuyết Lam không muốn trái tim mình dao động phân tán tư tưởng, hắn liếc qua nửa tấm ảnh bị xé, lạnh lùng nói: “Ảnh chụp có thể rửa thành trăm tấm ngàn tấm, không thành vấn đề. Đi thôi.”

Nói xong liền cùng Tôn phó quan ra khỏi bệnh viên, ngồi trên xe riêng đã chuẩn bị xong, lặng lẽ rời đi dưới sự che trở của màn đêm.