[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 2 - Chương 16-3: Part 3



Một hộ binh tiến đến báo cáo. “Quân trưởng, Bạch tổng trưởng bên hải quan tới.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Mời một mình hắn vào, những người không liên can đều chặn lại.”

Hộ binh lĩnh lệnh mà đi, chẳng bao lâu sau, Bạch Tuyết Lam một thân một mình tiến đến. Tầng lầu này có thể coi là địa bàn quân Quảng Đông, mà căn phòng bệnh này lại được xem như trọng địa trong địa bàn đó, dựa vào thù hận giữa Bạch Tuyết Lam và quân Quảng Đông, việc đơn thương độc mã đến đây như vậy thật chẳng khác đơn thân tiến vào hang hổ là bao.

Vào phòng, chỉ thấy ba người bên trong đều nhìn hắn chằm chằm.

Triển Lộ Chiêu oai vệ ngồi đó, Tuyên Hoài Mân cùng Trương phó quan đứng sau lưng hắn, một tả một hữu, khí thế có chút dọa người.

Đổi là người khác, dưới tình huống này, nhất định sẽ kinh sợ mà khuất phục, thế nhưng dáng vẻ Bạch Tuyết Lam từ đầu đến cuối đều vô cùng trấn định, bước thong thả vào phòng, cúi người thật sâu bái Triển Lộ Chiêu một cái.

Người trong phòng cũng không khỏi sửng sốt.

Ai cũng biết hắn là nhân vật lợi hại, bị ép buộc đến đây, trước tiên cũng phải nói vài câu xã giao mới đúng. Thật chẳng ngờ hắn lại rất lưu manh, không làm bất luận hành động ngoan cố chống trả gì mà lại chủ động tỏ ra yếu thế.

Triển Lộ Chiêu ngồi im nhận cái cúi người chào của hắn, cũng chẳng mời hắn ngồi, hai chân chéo nguẩy cười lạnh: “Vị này chẳng phải Bạch tổng trưởng vô cùng uy phong đó sao? Ngài đến chỗ tôi là có việc gì cần làm sao?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi tới đây thỉnh giáo Triển quân trưởng một vấn đề.”

Triển Lộ Chiêu hỏi: “Vấn đề gì?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Anh muốn một Tuyên Hoài Phong sống, hay một Tuyên Hoài Phong chết?”

Triển Lộ Chiêu chẳng ngờ hắn thẳng thắn như vậy, có thể nói là chẳng chút vòng vo. Bởi vậy Triển Lộ Chiêu cũng chẳng cần nhiều lời mở màn vô ích, trả lời: “Tôi có thuốc, cậu có người. Cậu đưa người tới đây, đương nhiên cậu ấy sẽ không chết.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh muốn tôi từ bỏ người yêu của mình? Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Vậy thì phải hỏi cậu. Cậu muốn một Tuyên Hoài Phong sống, hay một Tuyên Hoài Phong chết?”

Lồng ngực Bạch Tuyết Lam khẽ phập phồng, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Tôi coi cậu ấy như chính tính mạng mình, anh muốn tôi đồng ý với điều kiện này chính là muốn tôi tự tay moi tim mình ra.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Vậy rốt cuộc trái tim cậu sẽ được moi ra hay không đây?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Để cậu ấy có thể sống, tính mạng tôi cũng chẳng cần, tuy rằng thâm tâm vô cùng đau khổ, song cũng chỉ có thể chịu đựng.”

Triển Lộ Chiêu gật đầu cười nói: “Tốt! Vậy bây giờ cậu lập tức đưa cậu ấy đến đây đi.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Chuyện tôi đã đồng ý, nhất định tôi sẽ làm được. Người, có thể đưa đến đây, nhưng chí ít trước khi đưa đến đây cũng phải làm cậu ấy tỉnh lại. Thứ nhất: Tôi không biết vị Khương ngự y kia của anh có hữu dụng thật hay không, phải để tôi tận mắt thấy thì tôi mới yên tâm được. Thứ hai, cho dù tôi và cậu ấy phải chia ra thì vẫn cần mặt đối mặt bàn giao rõ ràng.”

Triển Lộ Chiêu cười rộ lên, quay đầu nói với Tuyên Hoài Mân. “Nghe xem, người ta đang dùng kế hoãn binh kìa. Chúng tôi đâu phải người ngu, không thể chịu thiệt thòi thế đâu.”

Tuyên Hoài Mân vốn trông mong Bạch Tuyết Lam đủ cứng rắn, đối đầu với sự áp chế của Triển Lộ Chiêu, ai ngờ họ Bạch kia lại vạn phần ghê tởm như vậy, lúc cần mềm thì không mềm, lúc cần cứng thì đến chút dũng khí cũng chẳng tìm thấy, cư nhiên chưa nói vài câu đã đồng ý đưa Tuyên Hoài Phong đến đây! Đúng là đồ khốn kiếp vô dụng!

Tuyên Hoài Mân suy nghĩ một lúc, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Ngài nói phải đợi anh ta tỉnh lại, còn nói muốn bàn giao với anh ta. Vậy rốt cuộc bao giờ mới đưa người đó đến đây? Cần phải cho thời gian chính xác.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Bây giờ cậu ấy bất tỉnh nhân sự chẳng biết gì, nếu bón thuốc, ngày mai có thể tỉnh lại thì tôi sẽ từ biệt cậu ấy. Trước bữa cơm chiều, nhất định tôi sẽ đưa cậu ấy đến đây.”

Triển Lộ Chiêu quay đầu, nhướng mày với Tuyên Hoài Mân: “Cậu lắm miệng cái gì?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Quân trưởng, vợ chồng chia tay còn cần một tờ giấy bỏ nhau, nếu hắn bằng lòng quang minh chính đại giao hàng, tại sao không bảo hắn làm? Tính cách nhị ca tôi rất kiên cường, anh hiểu rất rõ. Bây giờ anh đem một kẻ gần chết qua đây, anh ta mê mê man man chẳng thể làm gì. Tuy nhiên, chờ anh ta tỉnh lại, phát hiện mình bị quân Quảng Đông canh chừng thì chẳng biết sẽ làm loạn thành thế nào nữa. Chi bằng để anh ta hiểu rằng người yêu của mình bỏ mình, vậy cho dù anh ta muốn oán trách cũng không đổ được lên người quân trưởng.”

Triển Lộ Chiêu nghĩ đến thái độ kiên quyết của Tuyên Hoài Phong nên không khỏi lo lắng, chỉ là không cam lòng cho Bạch Tuyết Lam thời gian nghỉ ngơi, hắn bèn khoanh hai tay trước ngực, chỉ mãi dùng ánh mắt âm trầm quan sát Bạch Tuyết Lam.

Tuyên Hoài Mân nói: “Hơn nữa, tình cảm nhị ca tôi đối với họ Bạch quả thực rất cuồng dại. Người ta thường nói “đau khổ đến chết tâm”, cho nên cần phải để chính tai anh ta nghe họ Bạch nói chia tay, trái tim yêu người khác của anh ta mới có thể đoạn tuyệt. Quân trưởng, tôi là suy nghĩ vì anh đấy.”

Triển Lộ Chiêu lạnh lùng liếc xéo hắn, trầm giọng nói: “Cậu nói nhảm nhiều như vậy thực sự là nghĩ cho tôi sao? Đừng tưởng tôi không biết trong lòng cậu suy tính cái gì. Tuyên Hoài Phong được đưa đến đây, đương nhiên cậu hận không thể kéo dài phút nào hay phút đó.”

Tuyên Hoài Mân đã quen hàng ngày bị hắn nói nặng nói nhẹ, nhưng lúc này có mặt Bạch Tuyết Lam, tình huống cực kỳ nhục nhã, vừa bị Triển Lộ Chiêu nói như vậy, gương mặt Tuyên Hoài Mân hơi nóng lên, liếc nhìn gương mặt nặng nề của Bạch Tuyết Lam một cái rồi lại vâng lời nói với Triển Lộ Chiêu. “Chung quy phải làm sao thì đều do quân trưởng làm chủ. Quân trưởng cảm thấy tôi nói sai, vậy không nghe cũng được. Bất quá, nếu quân trưởng cảm thấy tôi nói có chút đạo lý thì ngại gì suy nghĩ thêm một chút. Người thì phải đưa tới, dù sao cũng chỉ muộn một ngày đến ngày rưỡi thôi, tuy nhiên lại tiết kiệm được rất nhiều công sức để vỗ về trấn an sau này.”

Triển Lộ Chiêu hận không thể lập tức khiến Bạch Tuyết Lam đưa người tới, song lại rất kiêng kị tính tình kiêu ngạo của Tuyên Hoài Phong. Lại nói tiếp, để Tuyên Hoài Phong nhìn rõ gương mặt thực sự hèn yếu của Bạch Tuyết Lam, khiến y chết tâm… đây ngược lại chính là một lời đề nghị hấp dẫn.

Triển Lộ Chiêu chỉ tự vấn chốc lát liền quay đầu về phía khác, nhìn Trương phó quan hỏi: “Cậu cũng nói đi.”

Trương phó quan không ngờ quân trưởng lại xem xét ý kiến cố vấn của mình nên nghe vậy liền ngẩn ra, suy nghĩ một chút mới ậm ờ đáp: “Quân trưởng nói là kế hoãn binh… tôi cũng rất nghi ngờ điều đó. Đám người hải quan rất giả dối. Tôi nghĩ… không biết trước tiên có nên tìm hiểu rõ vấn đề bên trong…”

Triển Lộ Chiêu gật đầu nói: “Đây mới là lời phó quan nên nói. Người đâu, mời Khương ngự y đến đây.”

Khi Khương ngự y tới, Triển Lộ Chiêu hỏi ông ngay trước mặt Bạch Tuyết Lam: “Bệnh nhân tầng dưới không uống thuốc của ông, bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Vị Bạch tổng trưởng này đến đây xin toa thuốc tiên, hứa hẹn chờ bệnh nhân tỉnh lại… hình như sẽ chia tay bệnh nhân. Trước bữa cơm chiều ngày mai sẽ đưa bệnh nhân đến chỗ tôi. Ông xem có ổn không?”

Khương ngự y đã hiểu Triển Lộ Chiêu hỏi như vậy là có ý gì. Quả thực, ông có lòng tin rất lớn về mặt dùng phương thuốc khống chế tình hình, liền cười nói: “Chắc hẳn không có gì bất ổn. Nếu như quân trưởng đồng ý, một lát nữa tôi sẽ sắc thuốc đưa qua, sớm thì đêm nay, muộn thì sáng sớm ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Trưa mai tôi sẽ cho người đưa một bát thuốc nữa qua, đảm bảo tình trạng của bệnh nhân sẽ không xảy ra biến chứng gì trước bữa cơm chiều. Có điều, bệnh nhân cần uống thuốc vào giờ cơm tối. Nếu lúc cơm tối còn chưa đưa người qua đây, trì hoãn làm lỡ thời gian cứu trị, đến lúc đó… coi như lão hủ cũng bất lực.”

Có Khương ngự y cam đoan, tinh thần Triển Lộ Chiêu rất vững vàng, quay đầu hỏi Bạch Tuyết Lam: “Cậu nghe rõ chưa? Trước cơm tối ngày mai không thể không đưa người tới, đó chính là tổn hại đến tính mạng cậu ấy. Mặc kệ thủ đoạn cậu có thần thông đến đâu thì gặp phải Khương ngự y cũng chẳng nên trò chống gì.”

Bạch Tuyết Lam trầm giọng nói: “Tôi hiểu.”

Khương ngự y nhìn sắc mặt Triển Lộ Chiêu, hỏi: “Vậy trước tiên tôi đi sắc một thang thuốc đưa tới phòng bệnh phải không?”

Triển Lộ Chiêu đang định gật đầu, Tuyên Hoài Mân cười lạnh nói: “Chờ một chút! Quân trưởng, ngài quá dễ thương lượng rồi, tôi cần phải cả gan thể hiện sự phản đối.”

Triển Lộ Chiêu biết hắn muốn làm khó Bạch Tuyên Lam nên trong lòng vô cùng vui vẻ, cười hỏi: “Cậu định không tán thành bằng cách nào? Lẽ nào cậu muốn giữ vị Bạch tổng trưởng này lại làm con tin?”

Tuyên Hoài Mân cũng cười, nhìn Bạch Tuyết Lam chằm chằm nói: “Vị Bạch tổng trưởng này là thân thích của tổng lý, lại còn là hải quan tổng trưởng nữa. Chắc chẳng ai trong thủ đô này dám bắt hắn làm con tin. Bất quá, Bạch tổng trưởng ngài là người hiểu biết, chung quy nên hiểu đạo lý lễ nghĩa qua lại. Quân trưởng chúng tôi là người thiện lương, vô duyên vô cớ lại cho các người thời gian một ngày để chung đụng với nhau, có phải ngài nên biểu hiện một chút thành ý không?”

Bạch Tuyết Lam chẳng chớp mắt lất một cái, biểu hiện tựa như tranh gỗ, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi Tuyên phó quan, theo lời cậu nói thì thành ý là thế nào?”

Tuyên Hoài Mân cúi người xuống, rút cây dao găm dắt trong giày ra, vứt xuống dưới chân Bạch Tuyết Lam, cắn răng nói: “Chẳng phải ngài biết cắt ngón tay sao? Ngài muốn một bát thuốc thì dùng một ngón tay để đổi đi!”

Tuyên Hoài Mân cúi người xuống, rút cây dao găm dắt trong giày ra, vút xuống dưới chân Bạch Tuyết Lam, cắn răng nói: “Chẳng phải ngài biết cắt ngón tay sao? Ngài muốn một bát thuốc thì dùng một ngón tay để đổi đi!”

Ánh mắt Bạch Tuyết Lam nhàn nhạt đảo qua ngón út thiếu một đốt của Tuyên Hoài Mân.

Tuyên Hoài Mân cười lành lạnh: “Bạch tổng trưởng, nếu ngài thực sự coi Tuyên Hoài Phong như tính mạng mình thì cần gì phải do dự? Chúng tôi không muốn nhiều, chỉ cần ngón trỏ tay phải của ngài thôi. Cái vị trên giường bệnh kia không chịu được lâu đâu, làm việc thống khoái một chút cũng miễn khiến cho Khương ngự y lỡ chuyện đưa thuốc tiên cho bệnh nhân.”

Ngón trỏ tay phải là ngón cướp cò súng, Bạch Tuyết Lam thiếu đi ngón tay đó thì sau này tay phải sẽ không dùng được súng nữa.

Triển Lộ Chiêu cảm thấy ý này của Tuyên Hoài Mân rất hay, hắn dùng một tay vuốt mũi, hứng thú nhìn Bạch Tuyết Lam khom lưng nhặt dao găm dưới mặt đất lên. Khương ngự y cũng đứng một bên quan sát.