[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 1 - Chương 2



Đám người bên hải quan đã lấy được mấy chiếc hộp giấy trong kho hàng chuyên chở của chiếc thuyền hiệu Hồng Phúc.

Mở ra xem, bên trong tất cả những chiếc hộp đó đều đựng đầy bạch phiến dạng bột.

Một tổ viên theo tới xem ra là người có kinh nghiệm nhanh nhẹn chấm một chút đưa lên đầu lưỡi nếm thử, sau đó nhổ nhẹ một cái xuống mặt đất bên cạnh, thấp giọng nói, “Là hàng thật, rất nguyên chất.”

Tôn phó quan cũng than thở, “Những người này thực quá càn rỡ. Thứ hàng hóa này… chẳng biết tổng số vận chuyển vào sẽ hại chết bao nhiêu quốc dân nữa. Đáng chết!”

Bạch Tuyết Lam nhìn thì như đang chăm chú quan sát chiếc rương, nhưng kỳ thực tâm tư của hắn chưa hề rời khỏi Tuyên Hoài Phong lấy nửa điểm.

Trong kho hàng chuyên chở rất tối, ngoại trừ ngọn đèn mờ nhạt gần như vô dụng được treo phía xa bên ngoài, thì đều phải dựa vào ánh sáng từ mấy chiếc đèn pin trong tay bọn họ.

Ánh sáng từ đèn pin chiếu ra là màu trắng, nó đan xen tập trung lên những chiếc hộp giấy trong rương. Nửa bên mặt Tuyên Hoài Phong chìm trong bóng tối, nửa bên mặt còn lại dát ánh sáng của chiếc đèn pin trong tay tựa như được điêu khắc từ băng đá, trắng bệch như tuyết.

Thần sắc trên gương mặt đó, ngoài kinh ngạc phẫn nộ còn mang theo sự bi thương sâu sắc.

Giống như những thứ y vô cùng quý trọng đã bị vấy bẩn tột cùng.

Bạch Tuyết Lam cố ý dẫn Tuyên Hoài Phong tới, để y tự mình chứng kiến chuyện tốt Lâm Kỳ Tuấn đã làm, đương nhiên là do trong lòng đang che giấu một vài suy nghĩ tư lợi không thể cho ai biết. Tóm lại, hắn phải đánh cho vị trí của tên tình địch Lâm Kỳ Tuấn trong lòng Tuyên Hoài Phong nát đến độ vạn kiếp bất phục.

Lúc này, thấy Tuyên Hoài Phong thất vọng khổ sở như vậy lại khiến hắn đau lòng, bất giác hối hận vì hành vi tư lợi của mình.

Trong mắt Bạch Tuyết Lam hiện lên sự áy náy, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tuyên Hoài Phong.

Trong lòng Tuyên Hoài Phong đang cuồn cuộn sóng gió, thình lình bị người ta đụng phải, thân thể y bất giác run lên.

Nhìn cảnh đó, Bạch Tuyết Lam lại càng cảm thấy mình là một tên vô liêm sỉ, hắn ghé sát bên tai y, thấp giọng hỏi: “Hoài Phong, chuyện này… em thấy nên xử lí thế nào?”

Giọng nói thể hiện rất rõ rằng hắn sẽ nghe theo ý kiến của y.

Trước nay Tuyên Hoài Phong luôn hiểu tâm bệnh của Bạch Tuyết Lam, giờ việc công và việc tư lẫn lộn thế này… đại khái là do Bạch Tuyết Lam băn khoăn về suy nghĩ của y.

Song đó chính là điều mà Tuyên Hoài Phong không hi vọng nó sẽ xảy ra nhất.

Nhìn chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực kia, mặc dù bản thân vừa kinh ngạc vừa buồn bã, nhưng nhắc đến công sự, y lại chẳng do dự lấy nửa phần, lập tức trả lời: “Anh là tổng trưởng, anh cảm thấy nên làm thế nào thì làm thế ấy. Em sẽ chỉ hành động theo lời anh nói.”

Bạch Tuyết Lam rất kính nể sự ngay thẳng dứt khoát của y, giọng nói cũng nhu hòa thêm hai phần, “Anh chỉ sợ làm theo theo lời anh nói sẽ khiến em muốn phản đối. Cho nên vẫn phải hỏi ý kiến em trước.”

Tuyên Hoài Phong suy nghĩ, chắc chắn Bạch Tuyết Lam sẽ phải giải xử lý việc của hiệu buôn dương hành Đại Hưng, cứ như vậy, đừng nói là hiệu buôn dương hành Đại Hưng, mà ngay cả vị thiếu gia là Lâm Kỳ Tuấn… chỉ sợ cũng chẳng thể dùng tiền để giải quyết, ắt sẽ gặp phải họa tù tội.

Bạch Tuyết Lam liên tục hỏi như vậy là lo mình xin nể tình hộ Lâm Kỳ Tuấn.

Nhưng sao mình có thể không phân biệt công tư như vậy được?

Lẽ nào Tuyên Hoài Phong mình lại không thể phân biệt phải trái trắng đen mà bao che kẻ buôn lậu thuốc phiện, bao che hành vi phạm tội độc hại người trong nước?

Tuyên Hoài Phong nhất thời gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, muốn biện giản cho mình vài câu, nhưng vì đang ở trước mặt nhiều người nên y chẳng thể nói nên lời, đành phải nhìn gương mặt Bạch Tuyết Lam mà cười miễn cưỡng một tiếng.

Bạch Tuyết Lam xoa nhẹ lên vai y một cái, “Được, vậy thì làm theo ý anh.”

Làm việc công, rất nhiều thuộc hạ đang ở chung quanh, hắn sẽ không đoái hoài tới chuyện nhi nữ tình trường. Nói xong, hắn đem bàn tay đặt trên người Tuyên Hoài Phong rút trở về, trầm ngâm căn dặn, “Các cậu lấy hết những hộp giấy đó ra, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.”

Chờ mọi người lấy hết hộp giấy ra rồi, đếm thử, tổng cộng có năm mươi hộp.

Đối với bạch phiến mà nói, số lượng như thế này đúng là nhiều đến kinh hoàng.

Lúc này, Bạch Tuyết Lam đánh mắt với Tôn phó quan, chẳng biết Tôn phó quan lấy được từ đâu ra một chiếc túi xách.

Mở túi xách ra nhìn, bên trong cũng là thứ bột màu trắng giống như vậy.

Tuyên Hoài Phong vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ tới tra ma túy, vậy tại sao trái lại còn mang theo một bao ma túy tới đây?

Bạch Tuyết Lam trầm giọng nói, “Ở đây chúng ta có sáu người, một người canh chừng, năm người còn lại, mỗi người phụ trách mười hộp.”

Bởi vậy, họ liền để hộ binh đã mạo hiểm giả mạo trưởng ban kiểm tra thí điểm đến chỗ cầu thang kho hàng hóa canh chừng.

Tuyên Hoài Phong nhìn những người còn lại, tất cả đều đã bắt đầu động thủ, họ mở hộp giấy ra, cẩn thận trộn lẫn thứ bột màu trắng Tôn phó quan mang tới vào trong hộp ma túy.

Không cần phải nói, thứ bột màu trắng kia không phải là ma túy.

Lông tơ toàn thân Tuyên Hoài Phong dựng ngược cả lên, lập tức kéo cánh tay Bạch Tuyết Lam, trầm giọng hỏi: “Anh… Anh muốn hạ độc? Thứ màu trắng kia là cái gì?”

Bạch Tuyết Lam chợt cười một tiếng, đáp: “Là do em nói đó thôi, anh là tổng trưởng, anh cảm thấy nên làm thế nào thì làm thế đó. Nếu muốn kháng nghị thì em đã đánh mất cơ hội rồi.”

Tôn phó quan nhanh tay nhanh chân đã xử lý xong hai hộp, ngẩng đầu nói, “Tuyên phó quan, thứ màu trắng này mặc dù không phải đồ tốt, song cũng sẽ không lấy tính mạng người khác đâu. Quân tử làm việc không câu nệ tiểu tiết. Nói cho cùng thì tổng trưởng vẫn là vì trừ gian cho nhân dân trong nước. Hơn nữa, hiệu buôn dương hành Đại Hưng làm ra loại tội ác này, số phận chúng cuối cùng thế nào cũng chẳng hề quá đáng.”

Lại nói với Bạch Tuyết Lam, “Tổng trưởng, chắc Tuyên phó quan sẽ không làm loại chuyện không quang minh này đâu, hà tất phải làm khó cậu ấy. Để tôi trộn mười hộp của cậu ấy vậy.”

Hắn đang định lấy mười chiếc hộp giấy được chia trước mặt Tuyên Hoài Phong, Tuyên Hoài Phong lại vươn tay, kéo chúng đến trước mặt mình, cắn răng, cũng vùi đầu trộn thứ bột trắng đó vào bên trong.

Tôn phó quan tặc lưỡi khó hiểu.

Bạch Tuyết Lam vừa vui mừng lại vừa buồn bã chua xót, cảm thấy nếu không nói gì cũng không ổn, bèn cúi đầu trộn lẫn hai hộp, vừa bận rộn tay chân vừa hỏi Tuyên Hoài Phong, “Em không hiểu nguyên do, vậy tại sao còn trở thành đồng lõa với anh?”

Tuyên Hoài Phong đang bận việc, y cúi đầu cụp mắt, nửa ngày không hé răng.

Bạch Tuyết Lam đoán trong lòng y đang khó chịu, không muốn nói chuyện với mình. Hắn đành lặng lẽ xử lý công việc của mình.

Chẳng bao lâu sau, mọi người đều đã hoàn thành mười hộp được phân phối.

Tuyên Hoài Phong đặt mười chiếc hộp mình đã xử lý xong xuống trước mặt Bạch Tuyết Lam, bỗng nhiên nói, “Anh làm bậy, em cũng sẽ giúp anh chia sẻ chút tội danh.”

Những lời này được nói rất nhỏ, chỉ Bạch Tuyết Lam gần kề y mới nghe được rõ ràng.

Trái tim Bạch Tuyết Lam nóng lên, hắn gần như muốn vươn tay ôm chặt lấy y, hôn lên đôi môi y, hoặc là cuồng nhiệt cắn lên vành tai non mềm xinh đẹp của y một lúc mới thôi.

Cuối cùng vẫn kìm nén được.

Bởi vì Bạch Tuyết Lam đã căn dặn ngay từ khi mới bắt đầu nên những người này hành động rất cẩn thận, đóng nắp giấy vào, sau đó đặt từng hộp vào trong rương.

Tuyên Hoài Phong lặng lẽ quan sát, y phát hiện lớp gỗ bên ngoài hoàn toàn không bị hư hại, hóa ra lúc Bạch Tuyết Lam mở rương đã dùng loại dụng cụ kỳ quái mới đạt được hiệu quả đó. Xem ra ngay từ đầu Bạch Tuyết Lam đã có ý định táy máy tay chân.

Chờ đến khi bố trí thỏa đáng, Tống Nhâm cởi áo khoác, khua đập vài cái lên sàn kho hàng hóa chuyên chở, khua một lúc thì chút bạch phiến vương trên sàn kho đều biến mất tăm.

Bạch Tuyết Lam đi vòng quanh rương một vòng, quan sát kỹ càng, thấy không lộ ra sai sót nào mới thong thả bước trở về, gật đầu.

Tôn phó quan vỗ nhẹ tay, “Xong việc, có thể đi được rồi.”

Bạch Tuyết Lam nói, “Chưa vội, còn một việc phải làm.”

Tôn phó quan hỏi chuyện gì.

Bạch Tuyết Lam cười mờ ám nói, “Các vị đừng quên tối nay chúng ta tới đây làm gì, nháo rầm rĩ một trận trong kho hành hóa thế này mà không xách vài thứ tốt về nhà thì đúng là có lỗi với sự khoản đãi thịnh tình của hiệu buôn dương hành Đại Hưng rồi.”

Được hắn nhắc nhở, mọi người đều hiểu ý, không khỏi mỉm cười.

Mọi người mở mấy chiếc rương nhỏ bên trong kho hàng, vơ vét một lúc, ai cũng chọn được cho mình một vài món đồ tinh xảo.

Nhìn thấy chỗ ren lụa ngoại quốc, Tống Nhâm vô cùng yêu thích, cười nói, “Thứ này được, lấy về cho con gái nhà tôi làm dây buộc tóc, cũng cho bà vợ ở quê nhà tôi được mở rộng tầm mắt vậy.”

Hắn chọn một cuộn ren lụa đỏ thẫm to bằng bàn tay rồi nhét vào trong lòng.

Lên trên boong thuyền.

Gã đầu lĩnh trông coi đã hút hết mấy điếu thuốc, thấy bọn họ đi lên liền ném điếu thuốc còn đang bốc khói trên miệng xuống nước, tươi cười tiến lên đón người, “Sao các vị quan trên đi lâu vậy, thiếu chút nữa tôi đã định xuống dưới tìm người rồi.”

Vẫn là hộ binh giả mạo trưởng ban kiểm tra hừ một tiếng, “Kho hàng hóa lớn như thế, kiểm tra đâu có dễ. Thế nào, không cho phép chúng tôi lục soát cẩn thận phải không?”

Tôn phó quan đội mũ che mặt đứng bên cạnh cười giải vây, “Đinh trưởng ban đừng so đo với người anh em này, người ta chỉ hỏi một câu có lệ gọi là tận sức với cương vị công tác thôi mà. Trời tối muộn thế này rồi lại còn phải trông coi mấy chiếc thuyền rách không được về nhà, kể cũng chẳng dễ dàng gì. Vị này, chúng tôi đã kiểm tra qua, thật sự không có hàng cấm, tuy nhiên lúc xuống có thấy mấy thứ vụn vặt rơi vãi chung quanh nên đã nhặt lên hộ bọn họ. Chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, giao cho cậu vậy, cậu có thể trả lại cho thuyền trưởng. Chỉ có điều, tôi nghĩ thuyền trưởng quanh năm đã thấy đầy những thứ vụn vặt này rồi, bọn họ sẽ không để tâm đến chút đồ đạc này đâu.”

Nói rồi, hắn lấy hai món đồ màu vàng ra, dúi vào trong tay tên đầu lĩnh.

Phàm là kẻ tham lam thối nát thì đều hiểu cái nguyên tắc có chuyện cùng vui.

Bọn họ xuống kho hàng mò mẫm một hồi cũng không thể không dành chút canh thừa cho kẻ phía trên.

Gã đầu lĩnh được nhét đồ vào tay, vừa cúi đầu nhìn đã cực kỳ vui vẻ.

Hóa là hai chiếc đồng hồ báo thức Tây Dương loại nhỏ.

Thật ra hắn đã lén giấu một cái, bây giờ quan trên mượn hoa hiến phật cho hắn thêm hai cái, tổng cộng đã được ba cái. Sang tay bán ra ngoài, ít nhất cũng được bốn mươi năm mươi đồng.

Công việc đêm nay thật là tốt.

Tên đầu lĩnh bèn cười nói, “Các ngài đều là quan trên, cần gì phải khách khí với một kẻ thô thiển như tôi chứ. Sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận không thế này được.”

Vừa nói vừa cất hai chiếc đồng hồ báo thức Tây Dương vào lòng, lại hỏi, “Kiểm tra không xảy ra vấn đề gì, vậy có phải chiếc thuyền này được phép thả không ạ? Hì, đây vốn không phải chuyện tôi nên hỏi, thế nhưng thuyền trưởng thuyền này đã hỏi tôi mấy lần liền, tôi thấy hắn thực sự quá đáng thương, cho nên mới thay mặt hắn hỏi các vị quan trên một câu.”

Vị “Đinh trưởng ban” kia vung tay lên, “Vội cái gì? Kiểm tra xong còn có thủ tục khác nữa, đương nhiên bên nha môn sẽ tự xử lý. Muộn rồi, vụ cuối cùng cũng đã xong xuôi, về nhà thôi.”

Hắn dẫn tổ viên xuống thuyền, ngồi lên chiếc ô tô đỗ cạnh bến tàu rồi rời đi.

Song thực ra chiếc ô tô kia vẫn chưa đi xa.

Dựa theo chỉ thị của Bạch Tuyết Lam, ô tô lái đến sau một kiện hàng lớn, ẩn núp, lặng lẽ phủ phục.

Đêm nay, Tuyên Hoài Phong xem như đã được lĩnh giáo thủ đoạn của Bạch Tuyết Lam, nhìn hắn như vậy, y hiểu hắn tất có thâm ý riêng, cho nên y không hỏi gì, tiếp tục ngồi trên xe chờ xem màn tiếp theo.

Cứ chờ như vậy khoảng nửa tiếng đồng hồ, bỗng nghe được tiếng động cơ và vài tiếng còi ô tô vang lên.

Dường như có người ngồi ô tô tới trước cánh cổng sắt đầu bên kia bến tàu, nhấn kèn đồng gọi người mở rộng cửa ra cho mình.

Chốc lát sau, một chiếc xe hơi chạy về phía bờ nơi chiếc thuyền Hồng Phúc bỏ neo, hai bóng người bước xuống xe, vội vã đi về phía thuyền Hồng Phúc.

Trời tối, ánh sáng ở bến tàu lại mờ mờ ảo ảo, Tuyên Hoài Phong không nhìn rõ biển số xe, cũng không thấy rõ gương mặt người bước từ trên xe xuống, nhưng thân hình cùng cử chỉ của một trong số hai người đó lại có vài phần quen thuộc.

Y bất tri bất giác nghĩ đến một kẻ thân thích, trái tim thắt lại thật mạnh.

Một bàn tay đưa tới từ bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y, lo lắng căng thẳng mà an ủi y.

Tuyên Hoài Phong cố gắng tự trấn định, thấp giọng hỏi: “Hắn cũng tham gia vào việc này?”

Bạch Tuyết Lam thở dài một tiếng, “Anh vốn mong hắn chỉ đang tham lam chút lợi ích cỏn con, bây giờ hắn xuất hiện ở đây, vậy thì cái danh đồng mưu đã vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ nữa. Hoài Phong, em phải kiên cường.”

Tuyên Hoài Phong cười khổ, “Bốn chữ cuối cùng… Em thực sự không biết phải nói lại lời ấy với chị mình thế nào.”

Đêm tối mịt mùng, ở nơi không khiến người khác chú ý, ô tô rời khỏi biến tàu.

Họ trở về căn biệt thự nhỏ yên tĩnh lúc trước, thay quần áo, đổi xe thành chiếc Lincoln – xe riêng Bạch Tuyết Lam vẫn thường sử dụng.

Ngồi trong xe, Bạch Tuyết Lam nói: “Bây giờ trong thành cũng nhiều thú vui về đêm, tiệc vừa mở màn, không bằng chúng ta đừng vội về công quán, ghé nơi nào giải trí một chút đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh xem em hiện giờ còn tâm trạng đi giải trí không?”

Bạch Tuyết Lam nhìn y chăm chú, dịu dàng nói: “Trong lòng em khó chịu, anh hiểu, ít nhiều gì thì trong đó cũng có lỗi do anh.”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Là tự bọn họ muốn đi trên con đường này, đó không phải trách nhiệm của anh. Bất quá, anh trộn thứ màu trắng kia vào trong đó, rốt cuộc là đang muốn làm gì vậy?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu em tin anh thì bây giờ đừng hỏi, mấy ngày nữa sẽ biết.”

Tuyên Hoài Phong nói, “Trừ anh ra, em còn có thể tin ai được nữa.”

Bạch Tuyết Lam nghe được câu này, lời y thốt lên sao mà cay đắng thê lương, hắn thở dài, “Em qua đây, để anh ôm em một cái.”

Trước kia, nếu hắn nói ra yêu cầu này, Tuyên Hoài Phong luôn không quan tâm tới.

Đêm nay y lại ngoan ngoãn lạ kỳ, chắc hẳn do trong lòng đã quá mệt mỏi, nghe vậy liền ghé sát lại, lặng lẽ dựa lên người Bạch Tuyết Lam, đem nửa bên mặt dán trên âu phục hắn.

Trên đường trở về công quán, Bạch Tuyết Lam cứ khoác tay lên hông y như vậy, liên tục ôm lấy y.

Rất dịu dàng.

Tưởng chừng như đang ôm một chiếc lông vũ trắng muốt mỏng manh. Dẫu vậy, đó vẫn là chiếc lông vũ mỏng manh khiến người ta cảm thấy ấm áp.