[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 1 - Chương 11



Gặp mặt Lâm Kỳ Tuấn, quan sát sắc mặt lẫn lời nói của hắn, Tuyên Hoài Mân đã đoán được không phải do Lâm Kỳ Tuấn động tay động chân, song lại muốn Lâm Kỳ Tuấn đồng ý cho mình một lời hứa, vậy coi như là có chút thành quả. Tuyên Hoài Mân ngồi trên xe hơi, vừa suy nghĩ vừa quay về bệnh viện.

Vào trong khu phòng bệnh rồi lại thấy mấy người mặc sắc phục chướng mắt, Tuyên Hoài Mân nhìn thoáng qua vài lượt bèn im lặng trở về nơi của mình, hỏi một binh sĩ Quảng Đông đứng trên hành lang: “Sao tôi thấy, hình như ở trên lầu ba là người của hải quan?”

Gã binh sĩ Quảng Đông đứng nguyên tại cương vị, ngoại trừ lúc đi tiểu thì luôn thành thật không rời đi xa, không biết Tuyên Hoài Mân hỏi cái gì nên ngây ngô đáp: “Tôi mới nghe một y tá xinh đẹp nói: Tối hôm qua trong bệnh viện xảy ra chuyện lớn, rất nhiều người xuất hiện chứng bệnh dịch, còn có người của cục cảnh sát đến tra hỏi nữa, không phải hải quan đâu.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Ông nói gà bà nói vịt.”

Xoay người đi tìm binh sĩ thuộc đội cảnh vệ của Triển Lộ Chiêu, gọi một người tên Thôi Đại Minh đến, kẻ bình thường làm việc coi như lanh lợi, căn dặn gã: “Dưới lầu có mấy tên hải quan, cậu đi thăm hỏi một chút xem có phải tới tra án gì hay không?”

Thôi Đại Minh trả lời một tiếng, đang định đi thì Tuyên Hoài Mân lại gọi gã lại, chỉ điểm: “Cậu đừng đánh rắn động cỏ, cởi quân trang trên người ra, tùy tiện tìm một bộ áo choàng trắng mặc vào, đến gần nghe ngóng một chút rồi trở lại.”

Thôi Đại Minh ngầm hiểu, gật đầu rời đi.

Tuyên Hoài Mân đi tới phía ngoài phòng bệnh, thấy ngoài cửa xuất hiện thêm một đám binh lính, tuy rằng đều mặc chung một loại quân phục, nhưng nhìn gương mặt xem ra không phải người thuộc đội cảnh vệ của Triển Lộ Chiêu, nên lập tức hiểu ra là có người đến thăm bệnh.

Hắn hỏi một gã binh sĩ trong số đó: “Người đến thăm quân trưởng bên trong là ai vậy?”

Gã binh sĩ liếc mắt quan sát hắn, biết hắn là một trưởng quan liền trả lời: “Là tư lệnh gọi lữ trưởng của chúng tôi cùng đến đây họp đấy. Lữ trưởng bảo chúng tôi giữ cửa, đừng để người vớ vấn đi vào.”

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Ngay cả tôi cũng không cho vào? Cậu biết tôi là ai không?”

Liền báo thân phận của mình cho gã biết.

Gã hộ binh đó nói: “Quan trên, tôi có biết gì đâu, dù sao lữ trưởng chúng tôi nói như thế nào thì chúng tôi phải tuân thủ như thế ấy. Tôi không dám tự ý cho ngài tiến vào đâu. Ngài chờ đã, tôi vào hỏi hộ ngài một tiếng.”

Nhiều ngày nay, Tuyên Hoài Mân đã coi phòng bệnh của Triển Lộ Chiêu thành nhà của mình, coi chừng nó từng giờ từng phút.

Không ngờ bất quá mới ra ngoài một chuyến, lúc trở về thì bản thân đã biến thành người ngoài, hắn chẳng những không giận mà còn nở nụ cười, giả vờ hào phóng phủi quần áo, chỉ vào cửa phòng nghỉ mà nói: “Được, cậu vào trong đi, nói với quân trưởng là tôi đã về, bị các cậu chặn ở bên ngoài, xem hắn nói như thế nào. Tôi sẽ chờ ở đây.”

Gã binh sĩ thực sự đi vào, chốc lát sau liền từ trong phòng đi ra.

Tuyên Hoài Mân cười hỏi: “Thế nào?”

Gã binh sĩ cười mỉa: “Quan trên, bên trong đang bàn việc chính sự, ngài phải chờ bên ngoài một lúc.”

Nụ cười của Tuyên Hoài Mân cứng lại, cười lạnh nói: “Là Ngụy lữ trưởng nói như vậy?”

Gã binh sĩ đáp: “Không phải lữ trưởng chúng tôi nói, đây là do tư lệnh nói.”

Mặt Tuyên Hoài Mân đỏ lừ lên, chớp mắt lại chuyển thành xám trắng, cố làm như vô tình hỏi, “Quân trưởng nói sao?”

Gã binh sĩ đáp: “Quân trưởng nhắm mắt nằm trên giường, không nói chuyện.”

Gã theo chân thượng cấp của mình tới, đây là lần đầu tiên gặp Tuyên Hoài Mân, nghe hắn nói là phó quan của quân trưởng, nguyên tưởng rằng hắn là nhân vật khó lường thế nào, sau nhìn ý tư lệnh có vẻ rất ghét hắn, lúc họp mà ngay đến cửa cũng không được vào thì còn là quan trên có thể diện gì chứ, cho nên gã chẳng quá nịnh bợ, nói xong liền hơi dựa lưng vào tường, đứng vắt chéo chân không nói chuyện.

Mất mặt trước một tên binh sĩ tầm thường, cơn tức giận trong lòng Tuyên Hoài Mân bùng lên, nhưng biết bên trong là Triển tư lệnh nên không dám phát tác, đứng trên hành lang cũng không được, mà ngồi cũng chẳng xong, tức giận đến nỗi sắc mặt đen sì.

Hắn chợt suy nghĩ, mấy người bên trong đều là nhân vật quan trọng bên quân Quảng Đông, đại khái tới đây là để thảo luận việc có thuốc trộn lẫn bên trong bạch phiến, bản thân mình tốt xấu gì cũng coi như một phần tử làm việc trong đó, tại sao lại cách ly mình?

Cho nên, trong cơn tức giận của hắn còn xuất hiện thêm chút kinh sợ, tựa như có gì nguy hiểm đang tới gần.

Bởi vậy hắn càng không chịu rời đi, nhất quyết đứng cùng đám đại binh đó, kiên trì chờ đợi.

Qua nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy cửa phòng đóng chặt hơi mấp máy, cửa bị kéo vào bên trong, Triển tư lệnh dẫn đầu đi tới, theo phía sau là Trương phó quan, sau nữa là mấy sư trưởng và lữ trưởng. Xem ra đúng là vừa mở hội nghị quan trọng.

Tuyên Hoài Mân nhanh chóng đứng nghiêm, kính một lễ, kêu: “Tư lệnh.”

Triển tư lệnh đang lướt qua bên cạnh, vốn không muốn để ý đến hắn, bị hắn gọi như thế bèn quay lại một bước, ngừng trước mặt hắn, trừng đôi mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới hai lượt, lầm bầm nói: “Thằng lỏi con khốn kiếp, mày đúng là biết rót mật vào tai đấy. Quân trưởng chúng bay đang nằm trên giường không động đậy được mà còn vì mày mà tranh luận với lão tử. Tao *** con mẹ mày chứ.”

Khạc một tiếng trong cổ họng, nhổ một cục đờm vàng vàng vào góc tường liền xoay người rời đi.

Đám người Khương sư trưởng, Ngụy lữ trưởng không nói lời nào, cau mày đi qua bên cạnh hắn.

Song Trương phó quan nhìn không được nên hơi chậm bước lại, vỗ vỗ lên vai Tuyên Hoài Mân, nhỏ giọng nói: “Quân trưởng đang chờ cậu bên trong, mau vào đi.”

Những người này vừa đi, đương nhiên đám hộ binh theo bọn họ tới đều đi hết, chỉ để lại người thuộc đội cảnh vệ của Triển Lộ Chiêu. Bọn họ tất nhiên sẽ không ngăn cản Tuyên Hoài Mân.

Tuyên Hoài Mân đi vào phòng bệnh, Triển Lộ Chiêu nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, nửa người trên dựa vào ba bốn chiếc gối đầu màu trắng, thấy hắn liền hỏi: “Chết ở đâu rồi?”

Tuyên Hoài Mân kể cho hắn biết việc mình tới chỗ Lâm Kỳ Tuấn một chuyến, đem những lời Lâm Kỳ Tuấn nói thuật lại hết, chỉ lược bớt một đoạn giao dịch giữa hai người.

Triển Lộ Chiêu nói: “Cậu ngu quá đấy, tiểu tử kia là đồ hèn nhát, không làm được chuyện thế này đâu. Đi một chuyến tay không còn chẳng bằng ở lại đây hầu hạ lão tử.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Tôi chỉ đi một lúc đã về rồi, chẳng qua không được vào trong. Vừa rồi mọi người họp ở đây bàn về chuyện gì vậy?”

Vừa nói vừa ngồi xuống mép giường Triển Lộ Chiêu, giúp hắn dém gối phía sau lưng.

Triển Lộ Chiêu phớt lờ nói: “Nói về việc trộn thuốc trong bạch phiến. Mẹ nó, đừng để cho tôi đoán đúng, tám phần mười là do họ Bạch kia giở trò quỷ. Phát đạn trên ngực tôi còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, cũng đủ ngoan độc lắm đấy. Mấy ngày này cậu đàng hoàng một chút, đừng có rảnh việc đi lung tung, tư lệnh đang nổi điên lên, muốn tra nội gian, ông ấy đã hoài nghi lên người cậu rồi. Cậu mà tạo ra hiềm nghi gì nữa thì lão tử cũng lười xen vào, tùy ông ấy xử lý cậu.”

Tuyên Hoài Mân mỉm cười hỏi: “Anh nỡ sao?”

Triển Lộ Chiêu bực mình nói: “Có gì phải luyến tiếc.”

Tuyên Hoài Mân cười càng tươi hơn, tì lên vai hắn nói: “Lúc ở hành lang tôi có nghe được là, vì tôi, anh đã tranh luận với tư lệnh. Anh nói xem, cuối cùng anh có nỡ không?”

Triển Lộ Chiêu đẩy mặt hắn ra, nhíu mày nói: “Trời nóng bỏ xừ mà cậu còn dựa dẫm đeo dính vào nữa. Bớt nói nhảm đi, chuyện bạch phiến là phải đi điều tra, tôi suy nghĩ qua rồi, vài điểm lựa ra trước đó thì phải nắm chắc được đến bảy tám phần.”

Tuyên Hoài Mân rất thích nhìn bộ dạng nói chuyện chính sự của hắn, vẻ khí khái đàn ông cực kỳ nổi bật, cười nói: “Anh nói đi, tôi phái người đi làm.”

Triển Lộ Chiêu suy nghĩ một hồi, lên tiếng: “Trước tiên nói về ba việc. Thứ nhất, Hồng Phúc Hào bị hải quan giữ lại, rốt cuộc có kẻ nào một mình xuống kho hàng chuyên chở hay không, việc này phải tra. Niên Lượng Phú và Lâm Kỳ Tuấn đều là thứ hèn nhát, đám thuyền trưởng thủy thủ cũng chưa chắc dám chọc quân Quảng Đông chúng ta, tôi hoài nghi đây là cạm bẫy đã được bố trí từ lâu, bằng không, vì sao nhiều thuyền như vậy không kiểm tra mà cứ nhắm vào Hồng Phúc Hào để kiểm tra? Đây chính là kẽ hở.”

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Nói rất đúng. Vậy chuyện thứ hai?”

Triển lộ Chiêu nói: “Bọn họ vừa cầm bốn năm tờ báo sáng đến đây, bảo là sự việc đã bại lộ rồi. Cậu nghĩ xem, chuyện mới xảy ra tối hôm qua mà hôm nay báo chí đã làm dư luận xôn xao, vậy tin tức của đám ký giả kia là từ nơi nào đến? Quy cách lại thống nhất, đều nói là đám người bán bạch phiến trộn lẫn thuốc bên trong, đây chẳng phải là thông đồng rồi sao? Cậu phải hạ thủ vào mấy tên ký giả làm náo động chuyện này mới có thể hỏi ra chút manh mối.”

Tuyên Hoài Mân gật đầu, “Được.”

Triển Lộ Chiêu nói tiếp: “Việc thứ ba chính là viện cai nghiện.”

Chỉ nói câu này liền ngừng một lát.

Tuyên Hoài Mân ít nhiều đã đoán được một chút, trong lòng khó chịu, miễn cưỡng cười nói: “Vị nào là người phụ trách viện cai nghiện nhỉ. Phỏng chừng hắn chính là đầu xỏ chuyện này. Kê đơn, vu tội hãm hại, bôi nhọ gièm pha, bắt bớ người, giỏi lắm, cũng nên để anh hiểu chút ít về thủ đoạn của hắn.”

Triển Lộ Chiêu trừng mắt lườm hắn, “Các vi kỳ chủ, vậy đã tính là gì. Lão tử lại thích thủ đoạn của cậu ấy, cứ thích tính cách của cậu ấy đấy.”

(Các vi kỳ chủ: Mọi người đều là làm việc cho chủ nhân của mình.)

Tuyên Hoài Mân nghe hắn càng nói càng kích động, e sợ khiến hắn động đến vết thương nên đành nén cả bụng tức giận xuống, vội vàng hùa theo: “Được, được, cho dù hắn có làm Diêm Vương cũng vẫn rất tốt, vậy chung quy là được rồi chứ gì? Vậy trước tiên anh cứ nói xong việc thứ ba liên quan đến viện cai nghiện đi.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Chẳng ai chữa được cho đám dùng ma túy rồi phát bệnh cấp tính, vậy mà mới đưa đến viện cai nghiện đã chữa hết, có là thần tiên cũng chẳng linh nghiệm được như thế, đây chính là chứng cứ phạm tội.”

Tuyên Hoài Mân bừng tỉnh đại ngộ, thất thanh kêu lên: “Đúng nha! Đây chính là liên hoàn kế vừa hạ độc vừa giải độc! Đúng là cái đám thối nát lòng dạ hiểm độc!”

Đến lúc này, hắn đã hiểu vì sao Triển Lộ Chiêu lại nhẹ nhàng gạt Lâm Kỳ Tuấn qua một bên như thế.

Ngẫm nghĩ lại, việc này không thể thiếu sự tham dự của viện cai nghiện. Đã có viện cai nghiện tham dự, vậy nhất định phải có phần của hải quan tổng trưởng.

Triển Lộ Chiêu nói họ Bạch làm ra việc này, hóa ra không phải hoàn toàn là nói lẫy.

Hai người đang bàn bạc, bỗng nhiên nghe có người gõ cửa.

Tuyên Hoài Mân hỏi là ai, người bên ngoài đáp: “Tuyên phó quan, là tôi, Thôi Đại Minh.”

Tuyên Hoài Mân nói với Triển Lộ Chiêu, “Lúc tôi trở về thấy bệnh viện xuất hiện thêm mấy người bên hải quan, không biết có phải tới điều tra hay không, tôi bảo hắn đi hỏi thăm một chút. Gọi hắn vào nhé?”

Triển Lộ Chiêu ừ một tiếng.

Tuyên Hoài Mân liền gọi Thôi Đại Minh vào hỏi: “Nghe ngóng được không?”

Thôi Đại Minh cởi chiếc áo khoác trắng trộm được trên người xuống, tùy tiện vắt trên cánh tay, trả lời: “Tôi giả làm bác sĩ rồi đi qua đi lại ở đó, nghe đám hộ binh kia trò chuyện. Hóa ra không phải tới tra án, mà là một gã Tuyên phó quan của bọn hắn phát bệnh nặng nên được đưa tới đây chữa trị. Tôi còn nghe một y tá nói, hải quan tổng trưởng vì phó quan của mình bị bệnh nên cáu kỉnh cực đáng sợ, lúc thì ngại nhiều người phiền phức, lúc thì ngại nhiều bệnh nhân, nhiều vi khuẩn, lại còn ngại không đủ an toàn…”

Tuyên Hoài Mân hoàn toàn không ngờ được. Nghe thấy Tuyên Hoài Phong nhập viện này, trong lòng vạn phần hối hận, đáng lẽ không nên gọi gã tiến vào nói chuyện này ngay trước mặt Triển Lộ Chiêu, nghe được vài câu liền chẳng nhịn được nữa, chặn họng gã: “Cậu nói ngắn gọn.”

Tâm trạng Triển Lộ Chiêu đã sớm hỗn loạn, quay đầu liếc mắt lườm hắn, quát khẽ, “Cậu câm miệng.”

Quay đâu, ra lệnh cho Thôi Đại Minh: “Cậu nói đi, đem tất cả những gì cậu nghe được báo cho rõ ràng, một chữ cũng không được sót.”

Thôi Đại Minh đáp một tiếng, nhìn Tuyên Hoài Mân, biết Tuyên Hoài Mân không vui nên sắc mặt gã cũng có chút bất an, phần sau nói rất đơn giản, “Lầu hai và lầu ba của bệnh viện này đều bị hải quan bao trọn. Mượn cớ cảnh giới nên ngay cả phòng bệnh trống cũng không cho người khác ở, bệnh nhân được đưa tới đây đều phải chuyển tới bệnh viện khác.”

Đây là cách làm rất bá đạo ngang ngược, nhưng đám Triển Lộ Chiêu nghe xong lại chẳng mấy để ý.

Đừng nói hải quan, ngay cả bản thân Triển Lộ Chiêu nằm ở bệnh viện này cũng chiếm hai tầng bốn và năm của khu phòng bệnh. Số bệnh nhân vốn ở trong hai tầng này đều bị quân Quảng Đông hoặc là cho tiền, hoặc là đe dọa đuổi đến chỗ khác.

Bọn họ kiếm ăn dưới nòng súng, trên lưng cõng một thân nợ máu, những chuyện như giết người phóng hỏa đã làm không ít, khắp nơi đều là kẻ thủ.

Vậy nên khoảng thời gian thân thể yếu ớt phải nằm viện nguy hiểm như thế này thì càng phải thận trọng, hộ binh không rời thân.

Bao trọn hai tầng đúng là sự đề phòng cần phải thực hiện.

Chẳng qua, không ngờ lại có duyên phận như vậy với Tuyên Hoài Phong, đến nằm viện cũng đều chung một chỗ.

Chẳng hiểu tại sao, Triển Lộ Chiêu tự nhiên cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, Tuyên Hoài Mân trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ làm như không thấy, chậm rãi đưa lưng ra phía sau nằm xuống.

Thôi Đại Minh báo cáo xong lại không nghe thấy mệnh lệnh gì, đành phải đứng đó vô cùng lúng túng.

Tuyên Hoài Mân ném cho gã ánh mắt “đi ra ngoài”, gã vừa định đi, chợt nghe Triển Lộ Chiêu nói: “Cậu làm không tồi, tôi thưởng cho cậu một trăm đồng bạc, sáng mai cậu tới chỗ Tuyên phó quan mà lĩnh.”

Tự nhiên vớ được một khoản tiền lớn, sắc mặt Thôi Đại Minh vui vẻ, hớn hở nói cảm ơn.

Triển Lộ Chiêu còn nói: “Cậu đi hỏi thăm tiếp một chút xem vị Tuyên phó quan bên hải quan kia bị bệnh gì, bệnh như thế nào? Ở phòng bệnh nào? Mời bác sĩ nào? Phàm là tin tức có liên quan đến người đó, có thể nghe được bao nhiều thì phải hỏi thăm bấy nhiêu, hoặc là cho y tá một ít tiền để hỏi tình huống, sau đó phải báo cáo hết với bản quân trưởng đây. Bảo quân trưởng sẽ thưởng cho hậu hĩnh.”

Thôi Đại Minh lớn tiếng đáp một tiếng: “Tuân lệnh!”

Trong khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt Tuyên Hoài Mân bắn về phía mình, gã cảm thấy Tuyên Hoài Mân như muốn đục lên người mình hai cái lỗ sâu hoắm vậy.