[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Quyển 1 - Chương 7-2: Part 2



Niên Lượng Phú lập tức chặn đứng lời y: “Đừng có anh rể ngắn với chả anh rể dài, tôi cung ứng ăn uống cho cái loại người coi tiền tựa rác như cậu lâu lắm rồi. Nếu có thể đem cái loại chơi bời lêu lổng như cậu tống ra khỏi cửa, tự thân kiếm tiền nuôi sống chính mình, thì tôi đã tạ ơn trời đất lắm rồi. Thanh niên ngày nay mở miệng ra là nói tự do, vậy mà cứ ở nhà người khác ăn trắng mặc trơn, rốt cuộc là như thế nào đây? Tuy rằng tôi cũng không cần một chút cơm canh đó, nhưng vì quốc gia, nếu nuôi cái loại sâu mọt như thế này trong nhà cũng chẳng hay ho gì có phải không?”

Niên Lượng Phú cùng Tuyên Đại Vân cãi nhau đã khiến toàn bộ người hầu trong niên trạch hoảng sợ từ sớm, không biết bao nhiêu người nấp sau tường nghe lén.

Hắn lên cơn như vậy, không thèm giữ một chút thể diện cho Tuyên Hoài Phong.

Ai cũng biết, Tuyên Hoài Phong luôn được mọi người chung quanh yêu chiều từ khi còn nhỏ, là một người vô cùng thanh cao, nhưng lúc này đây, bị người khác sỉ nhục khiến y xấu hổ, giận dữ, cả người run rẩy không ngừng.

“Niên Lượng Phú! Anh đừng có gây chuyện với em  trai tôi!” Cửa sổ trong phòng đột nhiên bị người ta xốc lên, Tuyên Đại Vân từ bên trong ló ra, đẩy chậu hoa hồng trên cửa sổ rơi xuống sàn nhà, vỡ nát, từ cửa sổ chỉ vào Niên Lượng Phú, mắng to: “Nó ăn của anh, ở nhà của anh có so được với số tiền anh vung cho cái loại kỹ nữ kia không? Nói thế nào thì em trai của tôi, Hoài Phong nó cũng là em vợ của anh, anh làm anh rể, giúp đỡ một chút thì có gì thiệt thòi? Hoài Phong ăn một ngày ba bữa cơm có thể tốn nhiều tiền của anh lắm sao? Đừng tưởng tôi không biết anh vung hàng ngàn hàng vạn đồng trên người con tiện nhân kia, đó là tuyệt đối không chùn tay! Cả ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài rồi mặc kệ người vợ đứng đắn của mình ở nhà, anh không xứng làm đàn ông!”

Niên Lượng Phú cũng không yếu thế, xoay người, chỉ vào phía trong cửa sổ: “Cô là loại đàn bà chua ngoa! Năm đó tôi mù mắt mới ở rể nhà cô, cô coi thường tôi nghe kỹ nữ hát hí khúc, cô còn không bằng người ta!”

Giọng nói của Tuyên Đại Vân càng cao vút: “Niên Lượng Phú! Nước từ trên núi chảy xuống còn có ngày gặp lại*, anh đừng có coi thường chị em chúng tôi tới mức đó, anh cứ chờ đi!”

(Nước từ  trên núi còn có ngày gặp lại: Chỉ con người sinh ra luôn có cơ hội gặp được nhau, khuyên người ta khi làm việc gì đó đừng quá độc ác, tuyệt tình, dù  sao cũng phải lưu lại chút phúc đức.)

Niên Lượng Phú giễu cợt: “Dựa cái loại ngu ngốc như hai người? Niên đại gia tôi mở mắt chờ đây này!”

Hừ một tiếng thật mạnh, sau đó hắn nghênh ngang rời đi.

Tuyên Đại Vân thấy hắn thực sự đi rồi, ngây người bên cửa sổ, oa oa khóc lớn.

Tuyên Hoài Phong bước vào phòng, kinh ngạc nhìn một lát mới đi qua, nhỏ giọng khuyên cô: “Chị à, hắn đã đi ra ngoài rồi, chị có khóc cũng chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi, cần gì phải làm khổ mình như vậy?”

Tuyên Đại Vân nức nở nói: “Trái tim chị đã bị hắn dẫm nát, còn lo lắng cho cái thân thể này làm gì nữa?”

Tuyên Hoài Phong không biết phải khuyên ngăn như thế nào mới đúng, đang khóc trước mặt y là người chị luôn mạnh mẽ kiên cường, tay chân có chút luống cuống. Thấy cô rơi nước mắt như vậy, trong lòng y khó chịu như bị kim châm, cắn răng cúi đầu đứng bên cạnh, một câu cũng nói không lên lời.

Tuyên Đại Vân khóc cả nửa ngày, thanh âm nhỏ dần, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào, vừa nuốt nước mắt vừa nói cùng Tuyên Hoài Phong: “Hoài Phong, số mệnh chị khổ, đây chính là tấm gương cho em. Đời này cái gì cũng có thể tin tưởng, nhưng không được phép tin vào tình yêu, đó là thứ mà sách vở luôn gạt người ta. Trước kia chị luôn tin vào tình yêu chân thực, ngàn chọn vạn tuyển, tuyển trúng Niên Lượng Phú, nghĩ tới cách hắn chăm sóc chị, mà chị cũng thương yêu hắn, đúng là lưỡng tình tương duyệt.  Ai ngờ, em nhìn xem, hắn mới lên chức thì lập tức đem một ả đào kép về làm vợ lẽ, hắn có còn là con người không?”

Khi vợ chồng Niên gia cãi nhau, vú Trương không dám tiến vào, thấy Niên Lượng Phú đi rồi mới dám đi theo sau lưng Tuyên Hoài Phong, bước vào trong phòng, trốn vào góc cũng Tuyên Đại Vân rơi nước mắt.

Thấy Tuyên Đại Vân khóc nhiều, vú Trương đi lấy một chiếc khăn tay  giúp cô lau mặt, một bàn tay già nua cũng lau đi nước mắt ướt đẫm trên khóe mắt, nghẹn giọng: “Tiểu thư của tôi, sự đời khó lường. Đào kép đều là hạng yêu tinh cả, tâm địa còn độc ác hơn cả rắn rết, vào cửa làm vợ lẽ, có cô gia làm chỗ dựa cho cô ta, chẳng lẽ cô ta lại bỏ lỡ cơ hội hại chính thất phu nhân như tiểu thư sao. Ngàn vạn lần phải nghĩ biện pháp để cô gia từ bỏ ý định này đi.”

Tuyên Đại Vân nói: “Khiến hắn từ bỏ ý định này có thể dễ dàng như vậy? Hắn bị con hồ ly tinh kia mê hoặc đến bản thân họ gì cũng không biết. Nếu tôi có thể khuyên được hắn thì cũng không tới mức phải tranh cãi như thế này.”

Vú Trương nói: “Không sợ, cô còn có tiểu thiếu gia mà, không phải cậu ấy quen Bạch thiếu gia, thủ trưởng của cô gia hay sao? Nói tiểu thiếu gia nhờ Bạch thiếu gia ra mặt, chắc chắn cô gia không thể không nể mặt thủ trưởng.”

Tuyên Đại Vân khẽ động lòng, giương mắt nhìn trộm Tuyên Hoài Phong lại phát hiện em trai mình bất thường, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.

Cô cũng đoán được đại khái là Tuyên Hoài Phong có chút khó xử, không muốn miễn cưỡng y, chỉ nói với vú Trương: “Đây là chuyện quan trường, vú không hiểu, đừng nêu ý kiến linh tinh.”

Tuyên Hoài Phong thấp giọng nói: “Chị, chuyện của chị em nhất định sẽ hỗ trợ.”

Tuyên Đại Vân hít sâu một hơi liền đem năm ngón tay thon dài nhỏ nhắn đặt lên bàn tay y, nhẹ nhàng nắm chặt.

Hôm sau, Tuyên Hoài Phong gọi điện tới biệt thự Lâm gia, hẹn gặp Lâm Kỳ Tuấn một chút.

Lâm Kỳ Tuấn đến đây, vào phòng, cùng Tuyên Hoài Phong sánh vai ngồi xuống, hỏi y: “Em vội vàng tìm anh như vậy, lại không muốn nói chuyện qua điện thoại, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tuyên Hoài Phong khẽ thở dài một tiếng, đem mọi chuyện tối qua kể cho Lâm Kỳ Tuấn từ đầu tới cuối.

Lâm Kỳ Tuấn nghe xong liền nhíu mày: “Chị Đại Vân là người phụ nữ mạnh mẽ, không thể tưởng tượng được lại gặp phải loại người như thế.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh có thể giúp chị em được không?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Đương nhiên sẽ giúp. Có điều, đây là chuyện vợ chồng người ta, anh là người ngoài, làm sao có thể nhúng tay vào chuyện này? Cho dù anh mở miệng cũng không có lập trường. Nhưng thực ra trong chuyện này, nếu là Tuyết Lam ra tay, có lẽ sẽ có một chút tác dụng, hay là chúng ta nhờ hắn ra mặt?”

Tuyên Hoài Phong lập tức lạnh mặt: “Chính vì không muốn nhờ hắn nên mới tìm anh tới. Anh là người ngoài, nói chuyện không có lập trường, vì sao hắn lại có?”

Lâm Kỳ Tuấn thấy y phồng to hai má, chiếc mũi cao cao, thẳng thắn lại quật cường xinh đẹp, vừa cười vừa áy náy nói: “Là lỗi của anh, sao lại quên bát tự của em và hắn không hợp, gặp mặt lập tức cãi nhau chứ? Vậy em nói xem, anh phải hỗ trợ như thế nào mới tốt? Chỉ cần là lời em nói, nhất định anh sẽ nghe lời đi làm, có thể chứ?”

Ban đầu, Tuyên Hoài Phong thấy mình vừa gọi thì hắn lập tức chạy tới, tâm tình có chút tốt lên, nhưng nghe hắn luôn miệng nói muốn tìm Bạch Tuyết Lam, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nhìn Lâm Kỳ Tuấn cười làm lành, gương mặt y vẫn thản nhiên như trước: “Em nghĩ mọi chuyện phải tiến hành từng bước. Anh quen nhiều người, vậy trước tiên anh điều tra một chút về người phụ nữ mà anh rể em đang quấn lấy, lai lịch thế nào, là hạng người gì, cô ta có ý đồ moi chút tiền trinh hay có dã tâm nào khác.”

Lâm Kỳ Tuấn không hề từ chối: “Chuyện này dễ dàng, chờ anh trở về sẽ lập tức hành động. Chẳng những tra ra địa chỉ của ả đào kép kia, anh nghĩ những nơi anh rể em thường hay lui tới, bạn bè quen biết cũng phải tìm hiểu một lượt, sau này chị Đại Vân muốn can thiệp chuyện của hắn, có lẽ cũng có chút tác dụng.”

Hắn ân cần như vậy khiến Tuyên Hoài Phong không khỏi cảm kích, cũng hiểu được thái độ của mình khi nãy có chút thái quá, mỉm cười cùng hắn: “Cảm ơn.”

Lâm Kỳ Tuấn không khỏi rút ngăn khoảng cách, ngồi sát vào y thêm một chút, dịu dàng nói: “Hai người chúng ta cần gì phải nhắc tới từ cảm ơn. Thật ra anh còn muốn nhờ em một chuyện.”

Tuyên Hoài Phong khó hiểu hỏi hắn: “Anh có chuyện gì cần phải nhờ tới em?”

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Nhìn thái độ của anh rể em như vậy, em tiếp tục ở đây chắc chắc sẽ khó chịu. Anh biết tính tình em cao ngạo, không muốn sống dựa vào anh, nhưng liên tục thấy em bị người ta khinh thường như vậy cũng khiến anh không chịu nổi. Anh mong em dọn ra khỏi Niên trạch đi, không cần phải chịu đựng anh rể em nữa. Nói đến chỗ ở, anh có thể lập tức tìm cho em vài nơi không tồi, em thoải mái lựa chọn.”

Tuyên Hoài Phong cúi đầu, một lúc lâu không nói gì.

Lâm Kỳ Tuấn nói: “Sao vậy, em không tin anh sao?”

Tuyên Hoài Phong ngẩng mặt lên, nhìn hắn: “Kỳ thật những lời anh rể của em nói cũng không sai, cũng có cái lý của hắn. Một người còn trẻ tuổi lại dựa vào người khác, ăn nhờ ở đậu, vậy thì làm gì có tư cách nói tới liêm sỉ. Em cũng muốn dọn ra ngoài, nhưng anh không cần phải phung phí tiền của mình như vậy. Em chỉ muốn hỏi anh một chút, trong hiệu buôn tây của anh có còn ghế trống không? Em không có bản lĩnh gì lớn lao, nhưng dù  sao cũng đọc qua một chút sách vở, tiếng Anh của em lại rất lưu loát. Nếu anh đồng ý thuê em, vậy em sẽ có chút lương bổng.”

Lâm Kỳ Tuấn nhanh chóng nắm lấy tay y đặt lên tim mình, vui vẻ nói: “Có có, chi nhánh của anh còn cần một người quản lí, khi ký hợp đồng cần phải có người biết tiếng Anh, anh còn đang đau đầu vì không tuyển được người nào, sao lại quên mất là còn có em cơ chứ? Một khi đã như vậy, hôm nay anh sẽ trở về xin công văn phê chuẩn thuê nhân viên. Em thu dọn đồ đạc ở đây, chờ ngày mai anh sẽ kêu ô tô tới đây đón em. Vị trí này còn bao nơi ở, mặc dù không xa hoa nhưng cũng tính là lịch sự tao nhã, em không cần thuê phòng ở nơi khác.”

Hai người trò chuyện thuận lợi như vậy, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, vai kề vai ngồi bên giường, hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau đều cảm thấy trong lòng dâng lên một chút hy vọng.

Lâm Kỳ Tuấn nhìn đôi môi phấn hồng của Tuyên Hoài Phong mím mím hiện lên một chút tươi cười, nhịn không được liền chậm rãi nhích sang.

Tuyên Hoài Phong biết hắn muốn hôn mình, y hơi mỉm cười, nhắm mắt lại, ngẩng mặt chờ đợi.

Bỗng nhiên, bên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, hai người hoảng sợ, nhanh chóng tách ra.

Thì ra là hai cô bé hầu gái đang đùa giỡn.

Hai người sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng không dám tiếp tục làm xằng làm bậy ở Niên trạch. Nghĩ tới chuyện ngày mai, sau khi rời khỏi đây, những ngày tháng tự do bắt đầu, vì thế cũng không nóng lòng.

Thân mật trò chuyện một hồi,vì  Lâm Kỳ Tuấn còn bận rộn chuyện làm ăn ở hiệu buôn nên chỉ có thể từ biệt Tuyên Hoài Phong, lưu luyến rời đi.

Tuyên Hoài Phong chờ hắn rời khỏi, y lập tức thu dọn đồ đạc.

Hành lí của y vốn không nhiều, ngoài vài bộ quần áo cũng chỉ có mấy thùng sách.

Trước tiên, y thu xếp quần áo đặt trong một cái rương nhỏ, thong thả thu dọn, tính toán ngày mai sẽ rời khỏi Niên trạch, chờ khi dàn xếp ổn thỏa sẽ cho người tới mang sách đi.

Nếu hiện tại đem mấy thùng sách này đi, vú Trương nhất định sẽ phát hiện, sau đó sẽ nói lại cho Đại Vân biết. Nếu Tuyên Đại Vân biết y muốn rời khỏi đây, nhất định cô sẽ tới khuyên nhủ, hoặc mắng một chút.

Những việc như thế này, y thực sự không muốn làm phiền chị mình.

Đợi khi công việc ở hiệu buôn tây ổn định, y sẽ đón chị mình tới, cho cô tận mắt thấy nơi đó sạch sẽ, như vậy sẽ an tâm hơn.

Chính vì có hẹn cùng Kỳ Tuấn, Tuyên Hoài Phong cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều, buổi tối lúc ăn cơm, khóe môi luôn nhịn không được mà nhướn lên.

Vú Trương thấy vậy, lập tức cảm thấy kỳ quái, hỏi y: “Tiểu thiếu gia đang có chuyện gì mà vui vẻ vậy, cả buổi tối đều tươi cười?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không có, vú nhìn lầm rồi.”

Vú Trương nói: “Tôi nhìn nhầm người nào chứ nhất định không nhìn sai tiểu thiếu gia được, nhất định cậu đang vui vẻ chuyện gì đó.”

Tuyên Hoài Phong không nói, bà đành phải tự mình đoán mò, suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tiểu thiếu gia đã có cách đối phó với việc của cô gia hay không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vú yên tâm, tôi đã nhờ người ra mặt. Trước tiên tra ra lai lịch của người phụ nữ kia, biết người biết ta, như vậy sẽ dễ dàng nghĩ biện pháp đối phó hơn.”

Vú Trương cười rộ lên: “Đúng vậy, đúng vậy! Đám hồ ly tinh này sợ nhất là lộ nguyên hình. Điều tra rõ tất cả mọi thứ, sau đó quay lại đối phó với cô ta cũng không muộn. Đáng thương cho tiểu thư, cô ấy vẫn ngồi trong phòng buồn rầu, cũng không chịu ra dùng cơm. Chờ một lúc nữa tôi tới gặp tiểu thư, đem chuyện tiểu thiếu gia giúp cô ấy lo liệu kể lại, để cho cô ấy an tâm.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần gấp gáp, chờ mọi chuyện xong xuôi rồi nói sau.”

Ăn cơm xong, y tới nhà chính an ủi Tuyên Đại Vân một chút, sau đó đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, trên cửa sổ mới hiện lên một chút quầng sáng mờ ảo, y lập tức đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo cẩn thận sau đó ngồi chờ đợi.

Cảm giác chờ mong này lại giống như cùng người yêu bỏ trốn.

Ở trong lòng Tuyên Hoài Phong, tình cảnh như vậy chính là chạy trốn.

Cả đời này sẽ ở bên Lâm Kỳ Tuấn, nhìn bóng dáng của hắn, nghe giọng nói của hắn, đó là cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Tuyên Hoài Phong vừa khao khát, vừa chờ mong. Ánh sáng ban mai dần xuất hiện, những đám mây lơ lửng ở đường chân trời bị nhuộm thành một màu đỏ rực, rất nhanh, mặt trời cũng nhảy ra từ những đám may xinh đẹp ấy.

Tuyên Hoài Phong có chút lo lắng, nhưng y biết mình rất nóng vội, mặt trời chỉ mới mọc thôi, có khi Lâm Kỳ Tuấn vẫn chưa thức dậy.

Tuyên Hoài Phong tiếp tục chờ đợi.

Vú Trương hỏi y muốn ăn gì vào bữa sáng, Tuyên Hoài Phong không muốn bà phát hiện việc mình đang làm, lập tức đá rương đồ xuống dưới gầm giường, nói có lệ: “Tôi ăn qua chút điểm tâm rồi, hôm qua mở một gói bánh bích quy, còn hơn phân nửa, sáng nay thức dậy, tôi lười kêu điểm tâm nên ăn bánh với một cốc sữa.”

Vú Trương lải nhải một câu rằng y không biết chăm sóc cơ thể, sau đó đi ra ngoài.

Tuyên Hoài Phong tưởng rằng Lâm Kỳ Tuấn sẽ nhanh chóng tới đón, không ngờ cứ chờ như vậy cũng qua phân nửa buổi sáng.

Y bắt đầu cảm thấy có chuyện không may, sau đó lại sợ mình đa tâm nghi ngờ người yêu, còn liên tục nghĩ lí do bệnh vực cho sự chậm trễ của hắn.

“Hoặc là do chưa nhận được quyết định thuê nhân viên, hoặc vướng mắc chuyện thuê nơi ở, những việc này đều cần thời gian sắp xếp.”

Từ trước đến nay, Lâm Kỳ Tuấn luôn chăm sóc y rất chu đáo, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện mới chịu xuất hiện.

Tuyên Hoài Phong cứ ngây ngốc ngồi chờ như vậy, ngay cả đứng lên đi lại một chút cũng không có tâm trạng. Chịu đựng tới bữa trưa, vú Trương lại tới thêm lần nữa, đứng ngoài cửa sổ hỏi bữa trưa y muốn ăn món gì.

Tuyên Hoài Phong mở cửa, nhẹ giọng nói: “Cái gì tôi cũng không muốn ăn.” Sắc mặt xanh xao.

Y đi về phía chiếc điện thoại, gọi một cuộc tới biệt thự họ Lâm, một người phục vụ nhấc máy, thấy y tìm thiếu gia nhà mình liền lễ phép hỏi: “Xin lỗi, ngài là ai ạ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Tôi là bạn cùng lớp của anh ấy, kêu Tuyên Hoài Phong.”

Anh chàng phục vụ kêu y chờ một chút, sau đó lại cầm lấy điện thoại nói: “Thiếu gia nhà chúng tôi đi vắng.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh ấy đi đâu?”

Anh chàng phục vụ nói: “Chuyện của thiếu gia, người hầu chúng tôi cũng không hiểu lắm, chỉ biết là có việc phải đi xa nhà. Thật có lỗi, không thể giúp gì cho ngài.”

Tuyên Hoài Phong đang muốn hỏi lại thì anh chàng phục vụ đã gác máy. Y cầm tai nghe nửa ngày trời mới lúng túng treo lên, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.

Vú Trương mới nhìn thấy Tuyên Hoài Phong từ trong phòng đi ra đã cảm thấy bộ dạng của y có gì đó khác thường, chạy tới nơi thì thấy y đứng như trời trồng trước bàn điện thoại.

Vú Trương hoảng sợ: “Tiểu thiếu gia, cậu làm sao vậy? Sao mặt mày lại trắng bệch ra thế này? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

Tuyên Hoài Phong vẫn cứng đờ đứng một chỗ, bị vú Trương kéo tay áo vài lần mới hoàn hồn, nở nụ cười buồn bã: “Tôi vẫn khỏe, vú đừng lo lắng quá.”

Vú Trương không tin: “Bộ dạng cậu như thế này mà còn nói không sao? Không được, tôi phải mời tiểu thư tới xem, cậu mới khỏi bệnh được vài ngày, chẳng lẽ lại tái phát?”

Tuyên Hoài Phong giữ chặt tay bà: “Chị ấy đã đủ buồn phiền rồi, vú còn quấy rầy chị ấy làm gì nữa? Tôi đói bụng, vú tùy tiện nấu món gì đó rồi mang tới phòng tôi nhé.”

Nấu  cơm cho Tuyên Hoài Phong là việc vú Trương vô cùng coi trọng, vừa nghe y nói muốn ăn cơm, bà cũng không tiếp tục đi tìm Tuyên Đại Vân, nhanh chóng chạy tới phòng bếp làm cơm.

Tuyên Hoài Phong chậm rãi trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi ở trên giường.

Run rẩy cả nửa ngày, cảm thấy hốc mắt bắt đầu nóng lên, giống như muốn khóc.

Tuyên Hoài Phong không khỏi tức giận.

“Vì một chuyện như vậy mà rơi nước mắt thì mình cũng quá vô dụng rồi. Nếu có bản lĩnh thì cần gì phải chờ người ta sắp xếp công việc, đưa ô tô tới đón?

Cứ tiếp tục dạy học như trước kia, tới ở trong đồng nghiệp hội quán cũng không tồi.”

Y vừa tức giận vừa thoáng sợ hãi, nếu những giọt nước mắt này nhỏ xuống, chỉ sợ tất cả cảm giác bất an kia sẽ trở thành sự thật.

Y cũng từng bị người ta vu khống nên biết cảm giác phải chịu oan uổng, hiện tại còn chưa gặp Kỳ Tuấn, tuyệt đối không được nghi ngờ hắn.

Y thực sự không muốn hoài nghi.

Nghĩ như vậy, y đưa tay lên đùi, dùng sức nhéo một cái thật mạnh, cắn răng nói: “Không được khóc, không được khóc.”

Không ngờ, nhéo một cái như vậy, những giọt nước mắt đọng ở khóe mi lập tức chảy xuống, tí tách tí tách từng chút, cho tới khi rơi xuống đất, vỡ tan.