Vương Quốc Huyết Mạch

Quyển 3 - Chương 16: "Người Khóc"



“Điện hạ! Bọn họ thực sự rất yêu mến ngài. Dân chúng của lãnh địa chưa bao giờ dám quên, chính là vương quốc Star, chính là vương thất Jadestar, đã đem lại cuộc sống sung túc này cho họ.”

Người nói chuyện là Nam tước Limor. Là lãnh chúa của bốn ngôi làng, lâu đài của y sừng sững tọa lạc ngay giữa nơi đây. Đi về phía Nam, có thể thấy Đại lộ Phục Hưng phủ đầy lá vàng của lãnh địa Trung Ương. Ngược lên phía Bắc, chính là rừng cây bạch dương chỉ có ở Bắc Cảnh.

Đây là sáng sớm ngày thứ tư của cuộc hành trình đến Aixenter. Đoàn xe đã dừng lại vài lần trên đường để bổ sung vật tư. Nếu như mọi việc suôn sẻ thì họ có thể đến Bắc Cảnh vào xế chiều hôm nay, và đến Pháo đài Đoạn Long vào tối mai.

Mặc dù mới chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, nhưng độ mập mạp của Nam tước Limor có thể sánh ngang với Công tước Cullen. Vị nam tước này cười đến híp cả mắt và say sưa nói chuyện với Điện hạ Thales đang được các thần dân vây quanh:

“Mọi người đều mong chờ ngài đến, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng vinh dự. Vương thất Jadestar được tiếp nối đúng là một ưu ái của Nữ thần Hoàng Hôn.” Nam tước Limor xoa xoa cái bụng của mình và cười, nói: “Tôi tin rằng, trong tương lai, dưới sự cai trị của ngài, Star sẽ ngày càng thịnh vượng, ngày càng tốt đẹp hơn trước rất nhiều.”

“Suy cho cùng thì chúng ta chính là hậu duệ của Đế Quốc!”

Thales dạo bước trong ngôi làng sạch không tì vết, nơi mà ngay cả những vết tuyết cũng được quét dọn sạch sẽ. Duy trì nụ cười chuẩn mực nhất, cậu vẫy tay chào dân chúng của lãnh địa đang ăn mặc những bộ trang phục xinh đẹp, ngay ngắn đứng xung quanh mình.

Bên cạnh, Wya, Jorad, cùng với năm người lính Jadestar đang khẩn trương tách cậu ra khỏi đám đông. Theo sau là Aida, người vừa mới nhìn dáng đi đã biết là đang bơ phờ.

“Tốt nhất là nên lập tức rời đi, thưa Điện hạ.” Jorah nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây thực sự không phải là một ý kiến hay.”

“Đúng là như vậy,” Wya vừa nói vừa ngăn một người dân lại. “Nhiệm vụ của ngài là đi sứ, chứ không phải là thị sát. Ngài chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi.”

Thales gật gật đầu và tình cờ làm một vài cử chỉ tay vô nghĩa về phía xa.

[Thế nào?]

Wya nhìn hành động của hoàng tử, nhíu mày.

Anh ta nhìn về hướng khác của ngôi làng với vẻ không vui. Quả nhiên, bóng dáng của Ralf xuất hiện ở một nơi vắng vẻ cách đó khá xa rất đúng lúc. Sau đó thì Ralf vắt hết óc suy nghĩ để ra dấu bằng tay ba lần với Thales.

[Phía sau. Giả. Tất cả.]

‘Giả.’

‘Ôi.’

Tâm trạng Thales chùng xuống. Cậu nhìn về phía một đứa bé ở gần mình nhất. Nó khoảng bảy, tám tuổi – cũng xấp xỉ tuổi cậu.

Đứa bé ấy có làn da ngăm đen, gầy đến nỗi da bọc xương và được bọc trong một bộ quần áo dày cộp. Đôi tay nhỏ bé không thò ra được khỏi tay áo. Đôi mắt đứa bé ấy tràn đầy nỗi sợ hãi và khiếp đảm, nhưng nó vẫn phải cố nặn ra một nụ cười giả tạo.

Gần đó là một người đàn ông trung niên cố sức vẫy đôi bàn tay thô ráp và biến dạng của mình với đôi mắt chết lặng.

Tiếp đến là một người phụ nữ trong chiếc khăn trùm đầu và bộ quần áo chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Rõ ràng là nó được mô phỏng theo phong cách thời trang đang thịnh hành ở vương đô.

Ở góc không ai chú ý đến, một ông già trạc sáu mươi tuổi đang mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình trông rất khôi hài, tựa như những chiếc áo choàng được các quý tộc dùng để che mưa. Nửa người dưới của ông mặc một chiếc quần tây mỏng và run lẩy bẩy vì lạnh.

Còn cả… ngôi làng đẹp không tì vết và mọi người xếp dọc hai bên để chào đón. Thales thở dài, nhìn về phía Nam tước Limor.

‘Coi tôi là thằng ngốc sao?’

‘Thì ra trên thế giới này cũng có Làng Potemkin (1).’

“Chắc đã bổ sung xong vật tư,” Thales làm một vài cử chỉ mà người khác nhìn không hiểu với Ralf ở phía xa, rồi nói khẽ với Wya và Jorad. “Đi thôi.”

Wya hung dữ, trừng mắt lên với Ralf ở phía xa, sau đó đuổi theo Thales và Jorad.

Rõ ràng anh ta mới là quan hầu cận của Hoàng tử thứ hai.

Bất chấp những lời mời mọc ở lại chơi đầy lưu luyến và lời cảm ơn sâu sắc, cũng như từ biệt của Nam tước Limor, đoàn xe của sứ đoàn Star hướng về phía Bắc, tới Aixenter vẫn chuẩn bị lên đường.

“Tôi còn tưởng cậu rất hưởng thụ cái cảm giác được nhiều người tung hô này?”

Phó sứ của sứ đoàn, Huân tước Potray không biết móc từ đâu ra một cái tẩu và châm lửa. Trong làn khói dày đặc, ông ta rít một hơi, rồi nhìn về phía Hoàng tử thứ hai với ánh mắt giễu cợt.

“Không.”

“Tôi càng hi vọng có thể hưởng thụ những lời tung hô chân thành, chất phác, xuất phát từ tận đáy lòng hơn,” Thales mỉm cười, nhận nước từ người vệ binh. “Hơn là nhìn bọn họ bị lãnh chúa ép ăn mặc quần áo đã chuẩn bị từ trước, cố sức để nặn ra những nụ cười giả tạo và những lời dối trá về cuộc sống hạnh phúc của mình. Trong một ngôi làng đã được quét dọn sạch sẽ từ sớm, họ phải đứng vẫy chào một vị hoàng tử mà họ không thực sự yêu thích chẳng phải bởi lý do gì cả.”

Thales khẽ than: “Ông đoán xem có bao nhiêu người ngoài mặt thì tươi cười như hoa, nhưng bên trong thì vô cùng căm ghét vị hoàng tử đột nhiên đến này?”

“Một người cũng không có,” Ngoài dự đoán, Potray lại phủ nhận lời của cậu. “Nếu nhất quyết phải tìm ra một thì may chăng chỉ có vị nam tước mập mạp kia thôi.”

Thales nhướng mày.

“Đừng đánh giá quá cao bản thân, Quốc vương Bệ hạ tương lai,” Potray khinh khỉnh, nhả ra một làn khói thuốc. “Trong mắt rất nhiều người, Sao Chín Cánh còn chẳng nặng bằng một tai lúa mì (2).”

“Lúa mì có thể giúp bọn họ no cái bụng, Sao Chín Cánh có thể làm gì? Ồ, vẫn có.” Potray cười khinh bỉ. “Chẳng hạn như lãnh chúa có thể cho họ ăn một bữa no nê, phân phát một ít quần áo mình không dùng nữa, để họ có thể ra chào đón người thừa kế của Sao Chín Cánh đi ngang qua một cách đàng hoàng nhất có thể.”

Sắc mặt Thales nặng nề. Trước khi lên xe ngựa, cậu nhìn ngôi làng nằm giữa Bắc Cảnh và lãnh địa Trung Ương một lần nữa, rồi không nhịn được mà nói: “Nơi này là điểm giao cắt giữa Đại lộ Phục Hưng và rừng bạch dương. Đặc sản của Bắc Cảnh và hàng hóa từ lãnh địa Trung Ương đều sẽ đi qua đây. Đất đai và bãi săn quanh đây cũng không thiếu. Thế nhưng tại sao người dân ở đây vẫn nghèo khổ đến thế – rốt cuộc là do tham ô, vấn đề về đất đai, hay thuế quá cao?”

“Hãy nói theo cách khác.”

“Nam tước Limor là một trong số những chư hầu dưới quyền Bá tước Talon. Ông ta chịu trách nhiệm thu thuế và hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ cho người sau. Và nhà Talon thì là họ hàng xa, cũng như người ủng hộ của vương thất Jadestar. Nói đúng hơn thì, lý do người dân nơi đây nghèo khổ như vậy,” Potray nhả ra hai vòng khói từ mũi và mỉa mai: “Là do những người thống trị của họ quá trung thành và yêu nước.”

Thales im lặng một lúc, cho đến khi Wya cắt ngang những dòng suy nghĩ của cậu.

“Điện hạ, người cựu binh kia không chịu rời đi, đến giờ vẫn tiếp tục đi theo chúng ta.” Wya chỉ về phía một bóng người đang tập tễnh ở phía sau, thở dài.

“Chúng ta đã đi qua thành Sông Băng của nhà Talon. Tôi nghĩ là thức ăn và vật tư trên người anh ta không đủ để quay về thành Vĩnh Tinh. Hơn nữa, anh ta cũng không có quần áo tránh rét, càng đi về phía Bắc thì…”

“Theo tôi thì chúng ta có thể giao anh ta cho vị nam tước kia,” Jorad vuốt mái tóc đỏ của mình. “Làm vậy thì sẽ không phải lo chuyện anh ta sẽ chết đói hay ngã chết trên đường.”

“Nhìn dáng vẻ của người cựu binh này thì tôi đoán anh ấy không giỏi giao tiếp với quý tộc lắm. Còn vị nam tước kia thì khả năng cao sẽ nhốt anh ấy vào trong ngục,” Thales lắc đầu, nhìn theo bóng dáng cố chấp của Genard.

“Mà dù sao thì anh ta cũng là… cận vệ riêng của Công tước John quá cố. Cũng coi như là có liên quan với gia tộc Jadestar.”

Đôi mắt của Thales lấp lánh khi cậu nghĩ về em trai của vị vua quá cố trong lăng mộ.

[Chiến thần Ánh Sao, Người giải phóng Zodra, Công tước Hồ Sao, John LK Jadestar, 613 – 660]

“Vậy thì đưa anh ta đi cùng.”

Thales nhìn về người phó sứ của mình với vẻ nghi hoặc.

Huân tước Potray tức giận khi phát hiện lửa trong cái tẩu của mình đã bị tắt vì lạnh. Ông loay hoay tìm trong tìm trong túi của mình, mãi cho đến khi Wya thở dài và lấy ra một mẩu đá lửa.

“Theo tôi thì với nghị lực như vậy – đi bộ theo chúng ta suốt ba ngày ba đêm – nếu như không phải là thuộc hạ trung thành nhất, thì sẽ là kẻ địch nguy hiểm nhất.”

Potray châm tẩu, nhìn về phía cuối của đoàn xe, nơi đặt một cỗ quan tài và khinh thường:

“Bất luận thế nào thì cậu đều có lý do để đưa anh ta theo và đặt dưới tầm quan sát và sự kiểm soát của mình – dù sao thì trong cái đoàn xe rối tung rối mù này thì cái gì chẳng có, đúng không?”

Thales nhướng mày, giả vờ như không nghe thấy Putray phàn nàn về những người bạn đồng hành ma cà rồng và nói: “Một thuộc hạ trung thành và một kẻ địch nguy hiểm. Tôi không muốn mạo hiểm đặt cược một trong số đó.”

“Khó nói,” Potray rít mạnh một hơi, rồi nhắm mắt đầy thỏa mãn. “Đôi khi, cả hai đều có thể.”

Thales trợn mắt khinh bỉ.

“Điện hạ, người cựu binh kia?” Wya ngập ngừng.

Thales trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên tiến về phía người cựu binh của Quân đoàn Ánh Sao. Sau lưng, Ralf cũng lặng lẽ đi theo.

Wya sững sờ, sau đó vội vàng đuổi theo, đồng thời cũng liếc Ralf với vẻ bất mãn. Sau khi vượt qua Con Quỷ Trong Gió thì anh ta bất giác tiến lên trước một bước và trở thành người gần nhất với Hoàng tử thứ hai.

Wya cảm thấy vị trí quan hầu cận của mình đang bị uy hiếp nghiêm trọng bởi người đàn ông đeo mặt nạ bạc và phải đi lại bằng chân giả này.

Ví dụ như loại “ngôn ngữ kí hiệu” mà chỉ gã và hoàng tử mới có thể hiểu được.

“Cựu binh,” Thales gọi từ xa. “Anh tên là gì?”

Genard, người đang tự ôm lấy mình và run rẩy vì lạnh, ngẩng đầu lên và nhìn thấy biểu tượng sao chín cánh được thêu trên người Thales. Hai mắt anh ta sáng lên.

Anh chợt nhớ về khung cảnh năm đó: vị công tước trung niên lười biếng bước ra khỏi doanh trại và đụng phải mình.

‘Công tước.’

“Ge, Genard.” Anh ta vừa nói vừa rùng mình.

“Vẫn không chịu từ bỏ, đúng không?” Thales nheo mắt. “Nhưng anh biết, tôi không thể để anh đi theo – anh là người được Covendier đưa tới, và tôi thì không tin anh ta.”

Genard sững sờ, vội vàng giải thích: “Tôi và họ không cùng một nhóm. Tôi bị bọn họ bắt giữ… Tôi cũng không biết vì sao họ lại đưa mình tới…”

“Nhưng ba ngày này tại sao anh lại phải đi theo chúng tôi?” Thales ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt Genard. “Cho tôi một lý do để tin tưởng anh.”

Genard ngây người ra nhìn Thales.

‘Cũng đúng thôi.’

‘Cậu ấy không phải Công tước.’

‘Sẽ không tin tưởng mình.’

‘Nếu là Công tước, hẳn sẽ nở một nụ cười bí ẩn rồi vỗ vào vai mình, bảo đi nhận một suất cơm và nói: “Ta sẽ để mắt tới cậu”, rồi tự tin rời đi.’

‘Nhưng cũng chính bởi tính cách đó của Công tước mà… mà…’

Người cựu binh ba mươi mấy tuổi nghiến răng, ngẩng đầu:

“Trên đường bị áp giải, tôi đã nghe những người giam giữ mình nói… Điện, Điện hạ định tới Aixenter? Dùng mạng sống của mình để xoa dịu cơn giận dữ và nỗi hận thù của người Đất Bắc?”

Thales im lặng, nhìn chằm chằm vào Genard.

Genard ôm lấy cánh tay và run rẩy nói: “Xin hãy để tôi đi theo ngài, đi theo Sao Chín Cánh.”

Thales không nói gì.

Trong lúc Genard đang cảm thấy vô cùng lo lắng, bất an, thì Hoàng tử thứ hai mới chậm rãi lên tiếng.

“Tôi nghe nói anh từng là thành viên của Quân đoàn Ánh Sao – cận vệ riêng của chú của cha tôi, Công tước John?”

Ánh mắt Genard mờ đi.

“Đúng.”

‘Và tôi đã phụ lòng ngài ấy.’

“Nếu như là vì lòng trung thành với Quân đoàn Ánh Sao,” Thales lạnh lùng thốt lên. “Thì anh vẫn có thể trở về vương đô và phục vụ cho cha tôi, Đức vua Kaiser.”

“Tôi đã phục vụ cho ngài ấy mười hai năm,” Khuôn mặt Genard dính đầy bụi. Anh ta vừa thở hổn hển, vừa nói: “Và bây giờ, tôi không còn nơi nào để đi.”

Đúng vậy.

Năm đó, khi Quân đoàn Ánh Sao giải tán, phần lớn người đi theo đội trưởng tới Pháo đài Đoạn Long. Sau khi trải qua ba trận chiến đẫm máu với Aixenter và kí kết “Hòa ước”, họ tiếp tục ở lại và canh gác biên giới Star trong cái lạnh buốt giá.

Nhưng anh ta thì không.

Anh ta muốn ở lại, ở lại vương đô, tiếp tục phục vụ cho Sao Chín Cánh, cho vương thất Jadestar.

Muốn chuộc lại lỗi lầm của chính mình.

Nhưng…

Kaiser…

Genard nở nụ cười thê lương khi nhớ tới quãng thời gian mười hai năm chết lặng làm trong đội phòng vệ.

Thales nhìn dáng vẻ của anh ta và thở dài.

“Đi tìm Jorah… người có mái tóc đỏ.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Genard, Thales mím môi. “Anh là một cựu binh, vì vậy hãy bảo anh ấy sắp xếp cho một nhiệm vụ – sứ đoàn không thu nhận những kẻ vô dụng.”

Genard rùng mình, hai hàng lệ nóng không kìm được mà tuôn ra.

Thales sửng sốt. Cậu không chịu được cảnh tượng như vậy nên vội quay lưng bỏ đi.

Lần này, Wya theo sát và không quên liếc sang Ralf.

Nhưng Ralf chỉ chăm chú nhìn người cựu binh đang rưng rưng nước mắt.

‘Lại một kẻ lạc đường.’

‘Như ta.’

Thales càng lúc càng đi xa.

‘Nếu như anh ấy là cận vệ riêng của John, nếu như anh ấy đã từng tham gia những trận chiến ấy.’

Thales nghĩ thầm. ‘Thì chắc hẳn anh ấy đã từng trải qua những sự thật đằng sau Năm Đẫm Máu.’

‘Những sự thật mà mình muốn biết kia.’

Hoàng tử thứ hai im lặng leo lên xe. Đoàn xe tiếp tục hành trình, ra khỏi Đại lộ Phục Hưng và tiến vào khu rừng bạch dương.

Chạng vạng ngày hôm sau, khi mà đoàn xe treo cờ Thập Tự Song Tinh cuối cùng cũng tới bìa rừng, tuyết bắt đầu rơi liên tục và mọi thứ xung quanh được phủ một màu trắng bạc.

“Xin hãy chú ý đến nhiệt độ, thưa Điện hạ.” Lúc bọn họ dừng lại để nghỉ ngơi, Wya đốt một ngọn đuốc từ đống lửa trại của những người lính, rồi tiến đến gần Thales. “Từ giờ trở đi, không giống với vương đô, tuyết không tan sẽ là trạng thái bình thường.”

“Anh đã đến đây rồi?” Thales cảm kích, nhận lấy ngọn đuốc ấm áp và thở ra một hơi khói.

“Không chỉ đến rồi,” Wya cười nhẹ. “Tháp Chung Kết nằm ngay đoạn giao phía Tây Nam giữa Aixenter và Liên minh Camus, ngay trong dãy núi phía Bắc của Đại Hoang Mạc. Khi ấy Cuộc chiến Hoang Mạc đang rất ác liệt, đường đến Tây Hoang bị phong tỏa, tôi chỉ có thể đi đường vòng từ Bắc Cảnh qua Aixenter để tới đó báo danh.”

Lòng hiếu kì và tò mò của Thales đã bị khơi dậy. Cậu đang định hỏi thăm thêm thì thấy Potray tiến tới.

“Năm nay còn lạnh hơn mọi khi. Pháo đài Đoạn Long sẽ chỉ lạnh hơn ở đây.” Huân tước Putray xúc một nắm tuyết mỏng trên mặt đất, khuôn mặt ông trở nên nghiêm trọng: “Nó vừa là tin tốt, vừa là tin xấu.”

“Ý ông là?” Thales, người không biết nhiều về Bắc Cảnh và Aixenter, khiêm tốn hỏi ngài phó sứ, người rõ ràng là có kinh nghiệm và hiểu biết rộng rãi, nhưng suốt ngày thích chế giễu cậu.

“Tin tốt là, thời tiết “Lạnh Tuyệt Đối” đặc thù của phương Bắc sẽ đến sớm hơi mọi khi. Cho dù sở trường chiến đấu trong mùa đông của người Aixenter có tốt đến cỡ nào, thì họ cũng không thể huy động một lượng lớn binh lính để bố trí đội hình, hoặc bao vây pháo đài trong tiết trời lạnh đến mức nước đóng thành băng như vậy được. Đường tiếp tế của họ sẽ sụp đổ vì giá rét.”

“Còn tin xấu là,” Potray trầm ngâm. “Nếu như Rumba muốn chiếm lấy Pháo đài Đoạn Long, thì hai ngày này sẽ là cơ hội cuối cùng.”

Thales rùng mình.

“Đúng rồi, Hoàng tử Điện hạ của tôi. Pháo đài Đoạn Long cách đây không xa – nếu ngài vẫn còn ý định ngăn chặn ngọn lửa chiến tranh đừng có ngắm cảnh nữa, mà tốt hơn hết là nên mau chóng lên đường.” Giữa vẻ mặt khó coi của Wya và Ralf, Putray giật lấy ngọn đuốc của Thales không chút khách khí, rồi dập vào trong đống tuyết.

Đúng lúc này, hộ vệ bí mật Aida bỗng giật mình và ngồi thẳng dậy!

“Chỗ kia… Có người…” Aida phủi lớp tuyết bám vào người, lắp bắp.

Nhưng nàng đã bị cắt ngang ngay sau đó.

“Địch công kích!”

Một tiếng gầm lớn vang lên từ phía xa!

Là giọng của người cựu binh Genard kia.

Thales đột ngột đứng dậy. Wya và Ralf ở bên cạnh còn nhanh hơn, một người rút lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, một người che ở đằng trước cậu!

“Jorah!” Potray bình tĩnh hô lớn.

“Đội hình!” Jorah gầm lên. Ba mươi người lính Jadestar hét lớn, rút kiếm ra khỏi vỏ, xếp khiên thành một bức tường bao quanh Thales và tạo thành đội hình Tinh Mang nổi tiếng.

Tuy nhiên, Thales – người đang bị kẹp giữa quan hầu cận của mình và Con Quỷ Trong Gió – nhìn quanh khung cảnh lúc chạng vạng của rừng bạch dương với vẻ nghi hoặc.

‘Kẻ địch ở đâu?’

Trong giây phút tiếp theo, cậu đã không phải băn khoăn nữa.

Vì có rất nhiều hình thù mờ ảo đột nhiên xuất hiện đằng sau hầu hết mọi thân cây xung quanh.

Ít nhất là hai mươi.

Thales rùng mình.

Cậu đã từng thấy kiểu xuất hiện đột ngột này.

Tựa như – hoạt ảnh bị bỏ khung hình.

Như thể đang phải đối mặt với kẻ thù đáng gờm, những người lính Jadestar vội thắp đuốc và chuyền chúng đến một vài vị trí chính trong đội hình để cung cấp ánh sáng.

Ánh lửa chiếu rọi xung quanh.

Từng người mặc những bộ quần áo sang trọng và áo giáp (cả hai đều xuất hiện cùng lúc trên một người) lần lượt hiện ra từ khu rừng âm u. Có cả nam và nữ, mỗi người trong số họ đều có dáng đứng cao, thẳng và cực kì ưa nhìn.

Nhưng tất cả đều lạnh lùng nhìn về phía đoàn xe với ánh mắt sắc lạnh.

Tựa như đang nhìn về phía con mồi chắc chắn sẽ phải chết.

“Ai vừa tới?” Putray cũng rút kiếm ra, cầm bó đuốc lên tay và bình tĩnh hét lớn.

Một bóng người yểu điệu chậm rãi bước tới.

Đó là một người phụ nữ.

Một người phụ nữ xinh đẹp đến mức ngạt thở mà Thales lần đầu tiên nhìn thấy kể từ khi xuyên qua.

‘Nói như thế nào nhỉ… đẹp đến mức kinh tâm động phách?’

Nàng mặc một chiếc váy đen được may, cắt tỉ mỉ và tôn lên vóc dáng một cách hoàn hảo. Gương mặt mềm mại, mái tóc bạch kim và đôi mắt tím như đang long lanh những giọt nước mắt khiến người ta vô cùng trìu mến.

Nếu như ở phố Chợ Đỏ thì có lẽ phải đến cấp bậc Công tước mới có thể gặp được.

Người đẹp đáng yêu, không rõ tuổi này từ từ hé đôi môi anh đào của mình ra.

Tuy rằng khuôn mặt của nàng cực kì khả ái, nhưng giọng nói thì lại lạnh lùng như một người máy:

“Thưa quý vị, ngày tốt lành.”

“Ta là…”

“Katerina Van Corleone.”

“Kẻ thù đều thích gọi ta là – Người Khóc (Weeper).”

Mọi người đều nín thở trong giây lát.

Thales là người đầu tiên nhìn về cỗ xe với chiếc quan tài đen ở phía sau trong sự kinh ngạc.

‘Corleone?’

‘Katerina?’

‘Người Khóc?’

‘Đây chẳng phải là…’

Nhưng mọi thứ trước mắt cậu vẫn tiếp tục diễn ra.

Người đẹp mặc đồ đen với vẻ ngoài đáng yêu và ngây thơ này chớp đôi mắt ngấn nước và nói với giọng lạnh thấu xương:

“Hiện tại, ta ra lệnh cho các ngươi.”

“Giao chị của ta ra.”

“Sau đó…”

Ánh mắt nàng trở nên tàn khốc, sau đó nàng ấn lên phần bụng của mình và nói chậm rãi:

“Tất cả có thể an nghỉ tại đây.”

(1): Về chính trị và kinh tế, làng Potemkin là bất kỳ công trình xây dựng nào (theo nghĩa đen hoặc nghĩa bóng) với mục đích duy nhất là cung cấp mặt tiền bên ngoài cho một đất nước đang nghèo nàn, khiến mọi người tin rằng đất nước đang tốt hơn. (Nguồn Wiki)

(2): Phần hoa hoặc quả ở đầu thân cây lúa mì