Vượng Phu Kế Phi

Chương 4-1



Vào thời khắc cửa được mở ra, Lương Văn Khâm đi vào, trong phòng ngoại trừ đôi chủ tớ khiến hắn phiền muộn, nào có Hi Ân hắn thích nhất?

- Người đâu? Không phải ngươi nói nhất định sẽ thành công?

Nụ cười biến mất trên gương mặt tuấn tú, hắn giận dữ bước đến hỏi.

Ô Thi Viện vội vàng bảo nha hoàn lui ra, tay nắm chặt trượng phu, lộ ra nụ cười lấy lòng: "Nàng đi mất rồi, nhưng tối ta cũng có thể phục vụ ngươi, không chừng sau đó bụng của ta cũng sẽ không chịu thua kém mà có hỉ."

- Nhưng ta tuyệt đối không muốn ngươi.

Vẻ mặt hắn chán ghét, phất tay áo đẩy nàng ra.

Trọng tâm nàng không vững, ngã quỳ trên mặt đất, rồi lại ôm lấy chân hắn: "Ta còn có biện pháp khác để cho ngươi lấy được Hi Ân, ngươi đừng đi có được hay không?"

- Chờ ngươi đưa được nàng lên giường rồi hãy nói tiếp, nếu không, ta không ngại viết hưu thư cho ngươi.

Nàng gấp đến độ nói: "Vậy ta tìm tỷ muội khác, tựa như là Kim nha đầu của Tứ phòng...."

- Ta chỉ muốn nàng! Cho dù ta phải hưu tất cả các ngươi, ta cũng nguyện ý !

Ánh mắt hắn kiên định lườm nàng một cái, thô lỗ rút chân ra, đi tới cửa.

Ô Thi Viện nắm chặt hai tay, sức lực to lớn, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay khiến nàng đau đớn, nhưng lòng nàng đau hơn !

Hôm sau, Ô Thi Viện lấy lý do thăm bệnh, đi Quốc Công Phủ thăm Ô Hi Ân một chuyến, nhưng sáng sớm Ô Hi Ân đã mang theo hai người nha hoàn lên núi hái thuốc, còn chưa có trở lại, nghĩ đến thân thể nàng không có việc gì, nhưng có thể Ô Hi Ân đã nói gì đó cho lão thái quân.

Suy nghĩ một hồi, nàng nhìn tổng quản trước mắt: "Ta đi gặp lão thái quân."

- Lão thái quân và đại phu nhân đang tiếp đãi Hách công công ở trong thư phòng, công công đưa thiếp mời tới, hình như là Thái Hậu tìm được gánh hát nổi danh ở phương nam tới hoàng cung biểu diễn, bắt đầu từ ngày mai sẽ diễn xuất mấy ngày liên tiếp, muốn mời các hoàng thân nữ quyến cùng nhau tới xem kịch một chút.

Hách công công không phải là lão thái giám được cưng chiều ở bên người Thái Hậu sao? Chỉ là đưa thiếp được rồi, cần gì phải đến thư phòng? Nàng chau mày nhìn tổng quản: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi."

Tổng quản lui ra, nàng lại để cho nha hoàn đợi ở phòng khách, tự mình đi đến Hiểu Lan viện của lão thái quân, nhưng còn chưa tới cửa thư phòng đã thấy một bên cửa sổ, lão thái quân đang hành lễ tiễn thái giám rời đi.

Nàng dời mắt khỏi cửa sổ, đang muốn đi đến cửa phòng--

- Chuyện này tuyệt đối không được nói cho ai biết.

Giọng lão thái quân nặng nề cất lên, bước chân nàng nhất thời dừng một chút, nép vào cạnh tường, len lén nhìn về phía bên trong thư phòng, chỉ thấy đại phu nhân gật đầu, nhưng cũng khó dấu sự lo lắng trên mặt.

- Làm sao khéo như vậy? Tính ra ngày sinh Hi Ân đúng là thuộc 'số mệnh Thiên Ất', cả đời may mắn, có thể gặp dữ hóa lành, lại cũng chính là Thiên nữ* mà quốc sư tiên đoán ra được, có thể phá được số mệnh khắc thê của Cảnh vương.

*Nữ nhân của trời.

Lão thái quân cũng than thở: "Trùng hợp không hay chút nào! Cũng may chuyện này là Thái hậu phái thân tín bí mật tới đây hỏi thăm, nếu không Hách công công sẽ không cần giữ bí mật cho chúng ta."

- Đúng rồi, nhưng ta nghĩ vương công quý tộc có khuê nữ ra đời vào giờ Mẹo tháng mười hai, cũng sẽ như chúng ta giấu giếm chuyện này, ai lại nguyện ý để cho nữ nhi của mình đi hóa giải âm sát cho Cảnh vương? Có thể phá thì hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết, ngược lại chính là đi đời nhà ma rồi.

- Chuyện như vậy tuyệt đối không thể hô hào ra bên ngoài, chúng ta càng thêm đóng chặt miệng, Hi Ân không thể gả cho Cảnh vương.

- Ta nghĩ phải để nàng lấy chồng sớm một chút, xem ra ông trời đã an bài. Ta thà để cho nàng và Thi Viện cùng chung một chồng, cũng tốt hơn so với gả nàng cho Cảnh vương, gả không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn*.

*Chết

Đại phu nhân thuận miệng nói, lão thái quân cũng là chần chờ: "Chuyện này hãy hỏi qua ý nàng đã rồi quyết định, ta thật sự không muốn nàng làm thiếp, Cảnh vương nếu không có mệnh khắc thê, cùng với Hi Ân chính là một đôi nam tài nữ mạo, điều kiện của hắn so với Lương Vương công tử cũng cao hơn một bậc."

- Đúng vậy

Điểm này đại phu nhân không muốn thừa nhận cũng không được.

Ô Thi Viện núp ngoài cửa sổ chú tâm lắng nghe, nghe thấy hôn sự của chồng mình và Hi Ân có thể xảy ra.

Không được, trượng phu mê luyến Hi Ân, địa vị chính thất của nàng sớm muộn cũng sẽ bị nàng ta đá xuống, huống chi nếu là do lão thái quân đồng ý hôn sự, mà không phải là do nàng dụng kế để cho trượng phu lấy được Hi Ân, nàng không thể cùng hắn nói điều kiện.....

Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, xem ra chỉ có thể chặt đứt ý niệm của trượng phu mới là biện pháp duy nhất bảo toàn địa vị của nàng !

Mang theo tâm tư đi tới cửa phòng, nàng giơ tay gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lão thấy quân thấy nàng, không khỏi ngẩn người: "Sao ngươi lại tới đây? Thân thể đã tốt hơn chưa?"

- Cám ơn thái quân quan tâm, uống xong thang thuốc của Hi Ân cũng đã tốt hơn, hơn nữa ngày hôm qua thân thể nàng cũng không được tốt cho lắm, nàng trở lại có nói gì hay không?

Chuyện này ngược lại khiến nàng tương đối lo lắng.

- Không nói gì, chỉ nói bệnh nhẹ, nằm nghỉ một lát sẽ hết, sáng sớm hôm nay liền đi ra ngoài.

Lão thái quân thấy ánh mắt xin phép của đại phu nhân có thể hay không báo cho Thi Viện sự kiện kia, bà lắc đầu, nói ra cũng không giúp được gì, vô ích thôi.

Vậy là nàng không có nhận thấy được cái gì khác thường? Ô Thi Viện thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy thiếp mời trên bàn, mắt sáng lên: "Nghe tổng quản nói Hách công công tới đây đưa thiệp, là Thái hậu mời thái quân đi xem trò vui, ai, tâm tình ta cũng rất buồn bực, không bằng ta bồi thái quân đi có được hay không?"

- Đương nhiên được, đứa bé Hi Ân nhất định không hăng hái đi theo ta.

Lão Thái quân bật thốt lên.

Hi Ân, Hi Ân, ai cũng yêu quý nàng sao? Ô Thi Viện nuốt toàn bộ oán hận xuống bụng, chờ xem, tuyệt đối sẽ có một tin tức thiệt "tốt" cho các ngươi, đến lúc đó mỗi người các ngươi sẽ đều hối hận vì nâng nàng lên trời !

Giữa trưa canh ba ngày hôm sau, lão thái quân và Ô Thi Viện ngồi trong xe ngựa đi vào cung xem cuộc vui của gánh hát.

Bên dưới sân khấu kịch, Hoàng thái hậu và phi tần nữ quyến đã ngồi đông đủ, chỗ ngồi đều được cái cung nữ bày nước trà và điểm tâm tinh sảo, hai bên sân khấu còn có thái giám và các cung nữ khác đứng chờ chủ tử sai khiến.

Trên sân khấu, những con hát đong đưa ánh mắt kiều mị câu người, giơ tay nhấc chân đều là phong tình, tiếng hát tinh tế bay bổng làm cho đám người Hoàng thái hậu nghe như si như say, chỉ có duy nhất Ô Thi Viện là ngoại lệ, nàng cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, chờ mãi mới đến lúc màn trình diễn kết thúc, mọi người rối rít đứng lên cung tiễn Hoàng thái hậu hồi cung nghỉ ngơi, nàng càng nóng nảy hơn, nàng biết đây là cơ hội cuối cùng, sau này tuyệt đối không có cơ hội gặp Thái hậu.

Đuôi mắt thấy Hách công công từ một nơi khác đi tới, , thừa dịp lão thái quân và Hoàng thái hậu nói chuyện, nàng lập tức đi nhanh tới, nhỏ giọng nói vài lời với Hách công công, mi mắt hắn lập tức híp lại thành một đường.

- Xin cùng chúng ta tới đây.

Nàng gật đầu một cái, quay đầu nhìn lão thái quân rồi nhờ một cung nữ chuyển lời "Thân thể không thoải mái, trở về phủ trước", sau đó bước nhanh đuổi theo Hách công công, xuyên qua nhiều đình đài lầu các óng ánh rực rỡ bên trong hoàng cung mới đến cung điện của Hoàng thái hậu. Đợi một lúc lâu, mới thấy Hoàng thái hậu duyên dáng sang trọng đang được Hách công công đỡ vào tẩm cung, bên cạnh còn có một lão ma ma, sau lưng là sáu cung nữ.

Nàng khom người cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Hoàng thái hậu ra lệnh cho sáu cung nữ lui ra ngoài, nhìn thẳng Ô Thi Viện: "Nghe nói ngươi biết một khuê nữ có số mệnh phù hợp với người mà ai gia muốn tìm?"

Ô Thi Viện tiến lên cúi chào, mi mắt rũ xuống, cung kính nói: "Đúng thưa Thái hậu."

Ngay sau đó nàng nói cho Thái hậu chuyện tình Ô Hi Ân, ra vẽ không chấp nhận nói: "Nô tì vì hành động che giấu Ô Hi Ân của trưởng bối mà cảm thấy vô cùng xấu hổ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Thái hậu vì chuyện cả đời của Cảnh Vương mà hao tổn tinh thần đến cỡ nào."

Hách công công và Tần ma ma nhìn nhau một cái, lại nhìn qua chủ tử, Thái hậu là người đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, mà bọn họ cũng đã phục vụ bà hơn ba mươi năm, bọn họ rõ ràng bà không phải là người có thể dễ dàng tin lời người khác.

Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười: "Ngươi vì thương cảm ai gia, không tiếc nói ra số mệnh đường muội, là vì lý do gì?"

Ô Thi Viện cũng hiểu Thái hậu nhất định hoài nghi, nàng cũng biết chỉ có nói thật mới có thể tiêu trừ đi nghi ngờ trong lòng Thái hậu. "Không dối gạt Thái hậu, tướng công Thân Vương gia mặc dù đã có nhiều thê thiếp nhưng vẫn đem lòng yêu thương đường muội, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nàng."

- Sẵn đã có thê thiếp, nhiều thêm một muội muội cùng chung một chồng cũng không phải là không được.

Thái hậu đang nói tới đây thì Tần ma ma đang đứng một bên tiến lên nói nhỏ vào lỗ tai bà, bấy giờ Hoàng thái hậu mới hiểu được gật đầu: "Ô Hi Ân dù gì cũng là chính thê sinh ra, làm thiếp tự nhiên không thỏa đáng, cho nên......"

- Vâng, Thân Vương gia cố ý muốn lấy lý do cưới nô tì nhiều năm nhưng không sinh hạ được đứa con nào mà hưu nô tì, Thái hậu cũng là nữ nhân, nhất định có thể hiểu được, nô tì không phải ích kỷ, thứ nhất nếu nô tì bị hưu, đối với nhà mẹ đẻ cũng là chuyện mất mặt, thứ hai, Thái hậu cũng có thể giải quyết được chuyện mà người lo lắng bấy lâu nay, chính là vẹn toàn đôi bên.

Ô Thi Viện mạnh miệng nói, nói xong mặt cũng không đỏ, hơi thở cũng không gấp, nàng rõ ràng là vì chính mình mà tính toán!

Hoàng thái hậu hiểu rõ: "Ta hiểu, ngươi có thể lui."

- Thái hậu?

Nàng ngẩn người, cứ như vậy thôi sao?

- Ai gia tự có định đoạt.

Vẻ mặt nàng lạnh lùng.

- Vâng !

Ô Thi Viện mang theo tâm trạng lo lắng, hành lễ lui ra.

Hoàng thái hậu thấy nàng đi, vẻ mặt biến đổi, bà hào hứng bừng bừng nhìn hai người nô tài thân cận: "Các ngươi cũng biết đứa bé Hi Ân kia?"

Tần ma ma mỉm cười gật đầu: "Dạ, trên thực tế phần lớn dân chúng trong thành đều biết nàng, người dân nói dung mạo nàng ta không chỉ như thiên tiên hạ phàm, mà còn văn võ song toàn, y thuật hơn người, ngoại trừ tận lực chăm sóc lão thái quân Phụng thị phủ của Quốc Công, mặc kệ là phòng lớn, chi thứ hai, đường tỷ muội, thậm chí là người làm lớn nhỏ, có thể giúp nàng đều giúp, ngay cả người bên ngoài, nếu biết nhà người nào nghèo khổ, nàng cũng sẽ trợ giúp lương thực, là một cô nương tốt có tâm địa Bồ Tát."

- Tại sao ai gia lại không biết có một cô nương tốt như vậy?

Bà buồn bực hỏi.

- Bẩm Thái hậu, nàng làm việc cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa phần lớn đều ở nhà học y, hầu hạ lão thái quân, vô luận là các phủ khác mời yến hội hoặc là các tiểu thư gia các khác tụ tập, đều chưa từng xuất hiện.

Hách công công cũng là khen không dứt miệng.

- Thật ra tin về nàng đều là lén lút lưu truyền cho nên mới có nhiều người biết đến nàng, đứa bé kia không thích làm náo động.

- Một cô nương tốt như thế, tại sao còn chưa có hôn sự?

Bà cảm thấy kỳ lạ.

- Bà mai tới cầu hôn đã muốn dẫm nát cửa nhà rồi, nhưng lão thái quân thương nàng có tâm, không có bỏ được đấy.

Tần ma ma dừng một chút lại nói: "Trên thực tế, nô tài đã từng nghĩ tới.... ....."

Bà nhìn Hách công công một cái, hắn lập tức nói tiếp: "Đúng vậy ạ, nhưng mà lúc đó tuổi Hi Ân cô nương còn quá nhỏ, mấy năm nay Cảnh vương lãnh binh chinh chiến ở Tây Bắc, năm nay lại nghe Thái hậu muốn tuyển thê tử cho Cảnh Vương, nô tài và Tần ma ma mới muốn nói chuyện này cho Thái hậu, nhưng lại nghe quốc sư nói phải là người có số mệnh đặc biệt mới có thể phá được mệnh sát thê."

Hoàng thái hậu hiểu, gật đầu một cái: "Cho nên các ngươi mới không nói ra, nhưng xem ta đây chính là có duyên, chỉ là ta muốnxác định lại số mệnh của nàng."

- Dạ, nô tài lập tức phái người đi thăm dò.

Hách công công chắp tay lui ra ngoài