Vượng Phu Kế Phi

Chương 2-2



Một cỗ lãnh ý lan tỏa từ trong ra ngoài, sắc mặt Ô Hi Ân phút chốc trở nên tái nhợt. Không để ý đến thân thể suy yếu muốn chạy trốn.

Sắc mặt Ô Thi Viện rét lạnh: "Muốn đi? Bắt nàng lại."

Hai nha hoàn rất sợ hãi nhưng vẫn nghe theo lệnh, tiến lên bắt Ô Hi Ân lại, ép nàng nằm lại trên giường. Nàng yếu đuối giãy giụa, đầu cũng lắc nguầy nguậy, nhưng Ô Thi Viện dùng sức giữ chặt cằm nàng, buộc nàng há miệng ra, cứng rắn đổ chén thuốc vào trong miệng nàng.

- Phốc, không...khụ khụ..Vì sao nhất định phải như vậy??Ô Hi Ân kêu khóc

- Bởi vì tâm của chồng ta không nên đặt ở trên người ngươi, bởi vì ta so với ngươi - một người tàn phế cũng không bằng, ngay cả đứa bé cũng không sinh được!

- Chuyện này.... Chuyện này không phải lỗi của ta! Không phải!

Môi nàng trắng bệch, vì mình kêu oan.

- Xác thực không phải lỗi của ngươi, nhưng mệnh ngươi đã định chính là phải trải qua cuộc sống bi thảm!

Tâm tình Ô Thi Viện cực tốt, cười rồi lại nói:
- Đúng rồi, để cho ngươi chết được nhắm mắt, ta tốt bụng nói cho ngươi biết, chính vợ chồng chúng ta cùng nhau thiết kế để ngươi gả tới, mục đích là để cho ngươi sinh đứa bé cho ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi chỉ có thể chết!

- Không, không... Không thể nào!

Nàng không tin nổi nàng ta lại ác như vậy, ý thức cũng bắt đầu tan rã, thân thể bắt đầu xuất hiện dị trạng đau xót, một cỗ đau nhức từ tứ chi tràn ra.

- Ngươi không thể không có nghĩa là Văn Khâm không thể cùng ta lập mưu. Ngươi sai lầm rồi, hắn còn cảm kích ta, hơn nữa, chúng ta lúc đó cũng thỏa hiệp tốt với nhau, ta chỉ để cho ngươi vào cửa khi nào ngươi sinh con cho ta, hắn thì lại muốn ngươi.

Ô Thi Viện cười lạnh một tiếng:

- Sự thật chứng minh, không có được vĩnh viễn là tốt nhất, ánh mắt của Lương Văn Khâm luôn ở trên người ngươi, nhưng khi ngươi có bầu hắn lại tìm tới nữ nhân khác, ngay cả lúc ngươi sinh đứa nhỏ cho hắn, hắn lại còn đang lưu luyến bụi hoa, đây chính là nam nhân!

Việc này Ô Hi Ân cũng biết, mấy ngày này, bụng nàng càng ngày càng bự, số lần hắn đến xem nàng cũng càng ngày càng ít, gần một tháng qua cũng chưa từng bước vào phòng nàng một bước, đối với người trượng phu này nàng luôn cảm thấy sợ hãi, vốn tưởng rằng không cần đối mặt hắn thì có thể thoải mái một ít, không nghĩ tới.....

- Phù, phù.....

Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, nàng cảm thấy đau lòng, nhưng thân thể của nàng lại càng đau hơn, hơn nữa giữa hai chân nàng lại cảm thấy ẩm ướt, là máu sao? Nàng chảy máu, nhưng lại là từ giữa hai chân không ngừng chảy ra. "Giúp...giúp ta..." Thân hình nàng xụi lơ, hoàn toàn không động đậy, sắc mặt đã sớm trắng bệch.

Ô Thi Viện đứng ở một bên, sắc mặt tươi cười nhìn nàng dần dần tiến tới cái chết: "Đáng thương a, ngươi cố gắng sinh hạ đứa nhỏ, thế nhưng lại rong huyết mà chết, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc hài tử của ngươi thật tốt."

Không! Nàng muốn con của nàng! Nữ nhân độc ác như vậy làm sao có thể đối xử tử tế với con nàng? Làm sao có thể giáo dục tốt được cách đối nhân xử thế của hắn? Lỡ như tương lai hắn và đường tỉ cùng một dạng.... Không! Không thể! Nàng không cần!

Nhưng hơi thở mong manh, mí mắt nàng cũng càng lúc càng nặng,thân thể đau đớn cũng ngày càng nhiều, ý thức của nàng đang dần mất đi, nàng lạnh quá, lạnh quá...Nàng nhìn thấy loáng thoáng ánh nến trên bàn càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu, cuối cùng lâm vào trong một vùng đen tối.

Đèn cạn dầu, nàng cứ như vậy mà chết? Nàng hoài thai mười tháng, dùng tất cả sức lực mới sanh ra nhi tử, thế nhưng mặt cũng không được nhìn một lần.

Ô Hi Ân nỗ lực mở miệng muốn nói chuyện, lại không phát ra được âm thanh nào, nàng muốn gặp con trai, nàng khao khát mãnh liệt, nàng giãy giụa nhìn, đau lòng nhìn, đem hết hơi sức, cuối cùng từ cổ họng tê liệt gào lên: "Ta muốn thấy hắn! Để cho ta thấy đứa nhỏ."

Cửa phòng mở phanh ra, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vội vàng chạy vào

- Tiểu như sao vậy? Gặp ác mộng sao?

- Tại sao lại khóc thành ra như vậy? Tiếng kêu khóc thê lương mới vừa rồi thật đáng sợ, tiểu thư muốn gặp người nào?

Mắt Ô Hi Ân đẫm lệ nhìn hai gương mặt sinh động, lại cau mày hoang mang, cổ họng tựa như có một thứ gì rất cứng chèn lại, không phát ra được âm thanh nào.

Hai nha hoàn thấy thế lo lắng hơn, vội đến gần nàng, mở to mắt nhìn: "Tiểu thư sao rồi? Nói chuyện đi."

- Tiểu Hạ? Tiểu Đóa?

Nàng rốt cuộc phát ra âm thanh, vội vàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, họ không phải họ đã chết sao?

- Vâng, tiểu như sao lại kinh ngạc vậy?

Hai nha đầu không rõ chân tướng hỏi.

- Các ngươi và ta đều chết hết rồi.....

Nàng mặt cắt không còn giọt máu lầm bầm nói nhỏ.

- Chết?

Hai người nha hoàn mặt đều nghệch ra, sau đó lập tức lắc đầu mãnh liệt.

Tiểu hạ le lưỡi một cái: "Tiểu thư thật sự là mơ thấy ác mộng mới có thể nói ra những lời mang điềm xấu này."

- Đúng vậy, chúng ta vẫn còn sống tốt, tiểu như cũng sống tốt nha.

Hai nha hoàn đến trước giường cười cười nhìn Ô Hi Ân, lại thấy tiểu như vẫn còn dáng vẻ không tin, tiểu Hạ dứt khoát đưa tay ra khẽ vuốt vào cánh tay trắng trẻo nhỏ bé của tiểu thư, hoạt bát nói: "Có nhiệt độ nha."

Cho nên nàng không có chết, hai nha hoàn cũng không chết? Ô Hi Ân nuốt xuống một ngụm nước miếng, vẫn là không dám tin.

Nhưng sau đó nàng cau mày, nghi hoặc nhìn căn phòng trang nhã. Kỳ quái, đây không phải là phòng nàng ở tiểu viện của Lương Vương Phủ, cũng không phải là khuê phòng của nàng ở phủ Quốc Công, nhưng nhìn lại có chút quen mắt, hơn nữa nơi này chạm trổ tinh xảo, giường lớn cũng có treo màn rũ xuống----

- Tiểu thư còn không tin à?

Tiểu Đóa nhịn không được trợn mắt vỗ vỗ cái trán.

Có gì đó không đúng! Ô Hi Ân nghi hoặc trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hạ và Tiểu Đóa, họ cũng là lạ, nhưng nàng nghĩ hoài cũng không nghĩ ra chỗ nào kỳ quái, nàng nhìn lại lần nữa, lại kinh ngạc phát hiện: "Các ngươi tại sao nhỏ lại rồi?"

Vẻ mặt hai người vô cùng ngây thơ khả ái, so với lúc sống ở Lương Vương Phủ lúc thay nàng ấm ức, nước mắt đau khổ chênh lệch khá lớn, giống như là một tiểu nhi đồng không buồn không lo.

- Cái gì nhỏ?

Hai người gãi gãi đầu không hiểu lắm.

- Trẻ hơn vài tuổi!

Gương mặt nàng không thể tin.

Tiểu Đóa liền cười lên một tiếng: "Thì ra là tiểu thư trêu chọc chúng ta nha, thật là hư nha."

- Đúng vậy, chúng ta làm sao có thể trẻ hơn so với tiểu thư, tiểu thư mười một tuổi, chúng ta một người mười hai, một người cũng mười ba rồi.

Tiểu Hạ cười hì hì chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Tiểu Đóa cũng đang cười vui vẻ.

Ô Hi Ân trừng mắt nhìn, không thể tin liền kéo chăn nệm ra, lưu loát nhảy xuống giường, chạy nhanh đến trước gương, lại đột nhiên đứng lại không có nhìn vào khuôn mặt non nớt xinh đẹp của mình trong gương, mà là cúi đầu nhìn thật nhanh vào chân phải của mình.

Hô hấp của nàng trở nên căng thẳng, tim như đánh trống, toàn thân không có cách nào kìm chế được sự run rẩy----

Nàng đi một bước, lại đi thêm một bước nữa, không có bị tật? Nước mắt nhanh chóng xông lên hốc mắt. Trời ạ! Đây là mơ sao? Nàng dùng sức nhéo hai gò má của mình: "Oh---" thật sự rất đau, cho nên... là thật???

Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhìn động tác của tiểu thư mà ngây người.

- Tiểu thư rốt cuộc thế nào? Đừng dọa chúng ta!

Nhưng các nàng phát hiện tiểu thư căn bản không có nghe mình nói chuyện, chỉ lo đi tới đi lui, lại nhảy lên nhảy xuống, lâu lâu còn xoay vài vòng, vừa khóc vừa cười, đến cùng là có chuyện gì a?

Ô Hi Ân cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng không quan tâm, thời gian đổi ngược là sự thật, trong lòng nàng có hàng ngàn hàng vạn cảm kích, nàng sống lại, trở lại mười một tuổi.

Sắc mặt nàng bỗng chốc biến đổi, lập tức xoay người vọt tới chỗ Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đang đứng, lòng như lửa đốt hỏi: "Bây giờ là lúc nào? Nơi đây là nơi nào? Cha và mẹ ta có ở đây không?"

- Tiểu thư thật là lạ, lúc này là mùa đông, chúng ta cùng Tam lão gia và phu nhân rời kinh thành đi đến Tuyết Sơn chơi năm ngày."

- Nơi này là Quốc Công Phủ đệ giả sơn trang, chúng ta hôm nay phải về, Tam lão gia và phu nhân giờ này cũng đã ở phía trước viện chuẩn bị lên đường, bởi vì tiểu thư ngày hôm qua nghịch làm người tuyết quá muộn, phu nhân để cho người ngủ thêm một chút, còn dặn là khi nào lên đường mới gọi người.... Tiểu thư, người đi đâu vậy? Người không có mang giày, bên ngoài lạnh nha...

Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhìn nàng chân trần chạy ra ngoài mà bị dọa sợ. Hai nha hoàn một cầm giày, một cầm áo choàng lập tức đuổi theo.

Bên ngoài quả thật là lạnh thấu xương, mặc dù không có tuyết rơi, sơn trang lại bị một mảng tuyết trắng xóa bao trùm. Nhưng lúc này nàng không có tâm tư để để ý, nàng cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại là nhiệt huyết sôi trào, cha mẹ của nàng vẫn còn, cám ơn ông trời. Sau đó, nàng chạy qua một cái cổng vòm, chạy qua đình viện xinh đẹp liền gặp được cha mẹ của mình đang ngồi trong lương đình đối diện.

Đây không chỉ là cảm giác như cách một đời mà thôi, trong lòng nàng vui mừng, nhảy cẩng lên nhào lại ôm lấy mẫu thân.

Vợ chồng Ô Thừa Trung nhìn thấy nữ nhi chỉ mặc một thân quần áo trong, chân cũng không mang dép mà chạy trên tuyết, đôi chân trần kia đã vì lạnh cóng mà hồng lên, một người vội vàng ôm lấy hai gò má cũng bị đông cứng hồng hồng kia của nàng, một người cởi áo choàng trên người ra phủ lên người nàng, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng đã đuổi tới, vội vàng giúp nàng mang giày, buộc lại áo choàng.

- Các ngươi hầu hạ chủ tử như thế nào vậy?

Ô Thừa Trung không vui nói với hai nha hoàn.

- Đừng trách họ, là ta lâu quá không thấy cha mẹ, vội vã muốn thấy hai người thôi !

Nàng cười, hốc mắt lại đẫm lệ.

- Cái đứa bé này, đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải tối hôm qua mới gặp sao?

Liễu Không không khỏi sửng sốt.

- Đúng vậy.

Ô Thừa Trung cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

- Không có, ta chỉ là..chỉ là thật vui mừng..... Được gặp cha mẹ rồi !

Nàng vừa khóc vừa cười ôm lấy cha rồi lại ôm lấy mẹ, nước mắt rơi xuống cũng không có kềm lại được.