Vương Phi Xà Y

Chương 6: Cường giả trọng sinh



Thân thể đau nhức rã rời truyền đến khắp mình mẩy chân tay, vốn tưởng là mình đã chết, bây giờ mở mắt ra nhìn thấy khắp bãi tha ma toàn là xác người.

Bạch Băng khẽ chớp mắt, rắn lớn tấn công, sương mù mờ mịt, sau đó nàng hôn mê, hơn trăm con rắn bao vây tấn công, nhưng rắn không cắn chết nàng, hiện tại vẫn còn sống.

Đây là? Bạch Băng nhìn mảnh đất rộng lớn, khắp nơi toàn là xác người, đây không phải là rừng mưa nhiệt đới, nàng biết đi ra bằng cách nào?.

Chống đỡ cơ thể đứng lên, động chạm tới vết thương trên người, làm cho nàng phải nhăn mặt nhíu mày cúi đầu kiểm tra vết thương, vết thương do roi đánh? Trên người nàng lúc nào thì bị roi đánh?.

Không đúng, quần áo trên người nàng cũng không đúng, đôi tay này ..... nhỏ.....

Nhất thời sửng sốt, Bạch Băng lấy hai tay vuốt ve gương mặt, đây không phải là nàng! Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một chút trí nhớ xa lạ.

"Hảo, hảo, đánh chết nàng, mau đánh chết nàng, tiện nhân nên sinh ra tiên chủng, không xứng sống ở trong Bạch phủ ...."

"Đúng rồi, đánh chết nàng... tiểu tiện nhân......" Từng tiếng mắng chửi truyền vào lỗ tai nàng, Bạch phủ thừa tướng? Làm sát thủ khả năng thích ứng cùng tỉnh táo của nàng tuyệt đối mạnh mẽ hơn người. Chẳng qua là sau hơn mười phút thời gian, Bạch Băng liền hiểu được rõ ràng tình trạng bây giờ của mình.

Ở giữa thạch động lúc sương mù mờ mịt, nàng nhìn thấy hình ảnh chủ nhân của thân xác này....

Nàng đã xuyên không! nhìn thấy chằng chịt vết thương ở trên người, Bạch Băng vui vẻ nở nụ cười, nàng trước giờ là người có thù phải trả, bây giờ trên người bị thương nặng như thế, nàng nhất định phải đòi về tất cả.

---------

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..... Ô ô...... Tỷ tỷ nhất định là bị các nàng hại chết.....Ô ô......... Ta phải đi tìm các nàng trả thù...... " Tại nơi vắng vẻ, một nam hài sáu tuổi gào khóc.

"Tiểu thiếu gia, người ngàn vạn lần không được đi, đại phu nhân luôn muốn dùng mọi biện pháp để giết hại các ngươi, nếu bây giờ để cho nàng nắm được nhược điểm này... Ngay cả người cũng ....." Lý mama kéo nam hài đang muốn xông ra ngoài, ánh mắt rưng rưng, Thất tiểu thư người an nghỉ đi......

"Ngươi thả ta ra, ta muốn đi giúp tỷ tỷ báo thù". Nam hài hất cánh tay Lý mama ra, một đôi mắt để lộ ra nồng đậm thù hận.

"Tiểu Nham, ngươi muốn đi đâu?" Một bóng người ngăn chặn ở trước mặt nam hài.

Nam hài tức giận, trên mặt giàn giụa nước mắt, ngẩng đầu: "Tỷ tỷ ..........Thật tốt quá............ Ngươi không sao ......Ô ô......."

Nam hài nhào tới người phía trước mặt, nước mắt, nước mũi giàn giụa.

Từ bãi tha ma trở về, Bạch Băng nhìn người đang ôm nàng, nam hài này chính là đệ đệ ruột của nàng, tình cảm hai người từ nhỏ rất tốt, mặc dù Bạch Băng trước kia rất hèn mọn yếu đuối, nhưng cũng chưa bao giờ để cho đệ đệ Bạch Nham bị tổn thương.

"Ta không sao, ta thì có thể có chuyện gì được chứ" Bạch Băng cố gắng hạ thấp giọng nói để cho dịu dàng hơn.

"Thất tiểu thư, người không sao rồi , thật không sao rồi". Lý mama nhìn thấy Bạch Băng như vậy thì mừng mừng rỡ rơi nước mắt, còn tưởng rằng không thể gặp được nữa: "Phu nhân đem người mang đi , ta thật sợ hãi........"

Đại phu nhân vẫn muốn diệt trừ thiểu thiếu gia cùng thất tiểu thư, sau này càng phải cẩn thận nhiều hơn mới được.........