Vương Phi Tái Sinh

Chương 4



Do Đoạn Nguyên Lẫm thay đổi, Tô Tuyền cũng bắt đầu hoang mnag không biết nên tiếp tục kế hoạchban đầu hay không. Để hài tử được sống tốt tất nhiên là phải để hắn lớnlên ở trong cung, được đặc biệt chiếu cố mới là tốt nhất, nhưng trướctiên Đoạn Nguyên Lẫm phải coi trọng mẫu tử nàng nếu không mọi chuyện đều sẽ giống trước đây.

Nàng suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không quyết định được. Cứ thăm dò tâm ýcủa Đoạn Nguyên Lẫm đã, tùy theo câu trả lời của hắn mà hành động tiếp.

Hắn vài ngày sau mới lại đến tẩm cung của nàng, nàng liền nắm chắt cơ hội bắt đầu kế hoạch của mình...

“Hoàng thượng, thần thiếp có thể hỏi người một vấn đề được không?”

Đoạn Nguyên Lẫm ngồi trên ghề dài nhìn nữ nhân hiếm khi nhu thuận khẽtựa vào trong lòng hắn, kinh ngạc nhíu mày. Một lúc sau, hắn liền chủđộng hỏi, “Vấn đề gì?”

“Nếu có một ngày, một phi tần nào đó cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm,nàng ta hướng người cầu cứu, người thấy thế nào? Sẽ xử lý chuyện này rasao?”

“Trong cung của Bản vương không có loại chuyện này.” Hắn vô cùng thẳng thắng tự tin.

“thần thiếp chỉ đưa ra giả thuyết thôi mà, người không thể trả lời chothần thiếp sao?” nàng có chút buồn bực khẽ cắn môi, hắn cũng quá tự đạiđi.

“nữ nhân các nàng thật phiền.” Tuy ngoài miệng nói phiền nhưng hắn vẫnbắt đầu nghiêm túc suy xét, cuối cùng cũng trả lời nàng, “Bản vương sẽkhông có bất kì hành động gì, tự phi tần kia phải nghĩ biện pháp giảiquyết vấn đề.”

Tô Tuyền vốn rất chờ mong câu trả lời của hắn nhưng lại nhận được mộtđáp án thật tệ. Hắn trả lời vô cùng ngoài ý muốn của nàng, “Vì sao?”

“Hậu cung vốn là chiến trường của nữ nhân, muốn giữ lấy địa vị bản thânnhất định phải có chút bản lĩnh. Nghĩ ra biện pháp bảo vệ mình là điềucơ bản nhất, không có năng lực này thì bị loại bỏ là điều tất nhiên. Nếu như phi tần nào cũng muốn bản vương bảo hộ, vậy thời gian đâu mà bảnvương xử lý việc giang sơn xã tắc chứ?”

Nguyên lai... Hắn đối với nữ nhân của mình bạc bẽo như vậy, có năng lựctrơ mắt xem các nàng vì sinh tồn trong hậu cung mà ựchém giết lẫn nhau.Đã vậy còn cho rằng đây là điều đương nhiên.

“Vì sao đến bây giờ Bản vương vẫn chưa lập Hậu? Chính là, cho tới tậnbây giờ vẫn chưa có phi tần có khả năng làm cho bản vương đồng ý, trongcác nàng bản vương không cảm thấy người nào có thể làm mẫu nghi thiên hạ được.”

“Ngay cả người theo Hoàng thượng nhiều năm như Vi phi... cũng không được sao?”

“Nàng ta?” Đoạn Nguyên Lẫm cười cười. Vẻ bề ngoài đích thực nàng ta thểhiện rất tốt, có thể nói là không ai bì kịp. Chỉ có điều không lừa đựơchắn, dù thế nào nàng ta cũng không có được khí phách của bậc mẫu nghi.

“Người... thật rất vô tình.”

“Đây là lý trí.” Hắn không hờn không giận trả lời. Nàng chính là ngườiđầu tiên dám nói hắn vô tình, “Làm việc gì cũng theo cảm tính, sẽ caitrị ra một đất nước bất hảo.”

Đoạn Nguyên Lẫm không hề cảm thấy mình bạc bẽo vô tình, hắn chỉ là đãsớm làm quen với cách sống này, không để bản thân bị tình cảm cá nhâncho phối làm ra những chuyện không lý trí.

Theo hắn, hậu cung cũng như triều chính, phi tần cũng như quan viên, cần phải có nguyên tắc cai quản thật tốt. Đồng thời cũng để các thế lực tựkiềm chế lẫn nhau mới không có thế lực nào phát triển vượt bậc làm mấtcân bằng dẫn đến những chuyện rối loạn không cần thiết.

“Là thần thiếp buột miệng, thỉnh Hoàng thượng thứ lỗi.” Nghe hắn nóinhư có chút hờn giận, nàng nhanh chónh cúi đầu nhận lỗi, nhưng tâm cũngnhư rơi vào hồ băng lạnh lẽo vô cùng. Nàng sẽ không trông chờ bất kì cái gì vào hắn nữa. Nàng biết, hắn chưa từng thật sự yêu bất luận một nữnhân nào, cho dù riêng biệt sủng ái một ai cũng chỉ là bề ngoài, căn bản không để trong lòng. Nên cần trở mặt sẽ lập tức trở mặt. Thật đángbuồn, các nàng lại không thấy rõ chuyện này, chỉ cần hắn đối tốt với các nàng, các nàng liền ngu ngốc làm tất cả vì hắn. Nghĩ rằng, các nàngcũng có thể được hắn hồi báo y như vậy.

Hoá ra, hắn một đế vương vô tình tàn nhẫn, nên đây cũng là hậu cung vô tình tàn nhẫn nha...

Đoạn Nguyên Lẫm không nhận thấy sự không thích hợp của nàng, hắn ngheđược mùi An thảo quen thuộc từ người nàng, “Tô tần, nàng làm túi thơmcho bản vương đi.”

Tô Tuyền che giấu tâm tình sa sút của mình, xốc lại tinh thần ứng phó hắn, “Hoàng thượng sao đột nhiên lại muốn túi thơm?”

“không lâu nữa, bản vương sẽ thân chinh đem quân đi Triệu Quốc, phải rời hoàng cung một thời gian. Để bản vương không quên ngươi, không phải tốt nhất ngươi nên lưu lại đồ vật trên người bản vương sao?”

Chuyến này đi nhất định phải mất một thời gian dài, kỳ thực vừa rồi hắncũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì. Chẳng qua nghe được mùihương trên người nàng liền bất tri bất giác buột miệng nói ra, rồi lạivì mặt mũi chỉ có thể cố tình đưa ra một cái cớ. Hắn thấy dường như nàng cũng rất lưu tâm chuyện hắn có thể sẽ quên nàng.

Việc đã đến nước này Tô Tuyền cũng không muốn cùng hắn nói nhiều, bởi vì không còn ý nghĩa, nàng nhu thuận đáp, “Được, trước khi Hoàng thượngrời đi thần thiếp sẽ vì người làm một cái.”

Mà lần gặp gỡ này, nàng cũng muốn lưu cho hắn đồ vật cuối cùng của nàng. Sau đó, nàng sẽ rời khỏi hoàng cung, rời khỏi cái chiến trường nữ nhântàn khốc này không một chút luyến tiếc.

Không sai, nàng sẽ nghĩ biện pháp tự bảo vệ mình. Biện pháp tốt nhất chính là vứt bỏ hắn, cùng hắn không còn liên quan!

Đoạn Nguyên Lẫm chuẩn bị xuất quân nên hắn vô cùng bận rộn. Càng ít xuất hiện nơi hậu cung. Tần phi tạm thời bị hắn quên sạch.

Tô Tuyền một mặt âm thầm bắt đầu dự định rời cung, một mặt giúp ĐoạnNguyên Lẫm làm túi thơm. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy túi thơm lòng nàng lại trầm xuống vô khó chịu.

Nàng không phải đã chết tâm với hắn, không còn trông mong gì vào hắn nữa sao? Đã như vậy, vì cái gì lại toàn tâm toàn ý làm như vậy, cũng chỉ là một thứ đồ vật linh tinh với hắn thôi mà... sao lòng nàng lại mơ hồ đau đớn, dày vò như thế này?

Nàng lắc đầu, không muốn nghĩ đến vấn đề khó giải quyết này nữa. Thầmnghĩ nhanh chóng thực hiện cho xong từng bước trong kế hoạch, chỉ cần có thể rời khỏi hoàng cung, nàng sẽ được giải thoát. Tương lai sẽ vô cùngtươi sáng.

Trước khi xuất quân ba ngày, Đoạn Nguyên Lẫm trở lại tẩm cung của TôTuyền. Nàng cung kính dâng túi thơm cho hắn. Túi lấy gấm bạc mà làm,trên có hình kim long, túi thêu tinh xảo, nhìn ra được tay nàng rấtkhéo.

“Thần thiếp chúc Hoàng thượng nhanh chóng khải hoàn.”

Đoạn Nguyên Lẫm hoàn toàn không nhìn đến túi hương, mà nhìn chằm chằmvào nàng khuôn mặt hơi khó chịu cùng bất mãn. Sắp ly biệt rồi mà thái độ của nàng vẫn điềm tĩnh y như vậy, khác biệt hoàn toàn so với những phitần khác, “Bản vương muốn nàng tự tay đeo vào cho ta.”

“Dạ.” Tô Tuyền kính cẩn khom người đem túi hương đeo vào trên đai lưngcủa hắn, cũng thuận tiện xem lại những chiếc tua. Xong rồi mới đứngthẳng dậy, “Được rồi.”

“Nàng...” hắn nhịn không được mà phát hỏa. Bất thình lình đưa tay kéonàng vào lòng ngực, dùng sức chế trụ thắt lưng của nàng. Lực đạo mạnh mẽ khiến nàng khẽ chíu mày, thật không chịu được.

“Hoàng thượng , thần thiếp làm sai gì sao?”

Làm sai cái gì sao? Nàng sai chính là sai ở chổ quá mức lãnh đạm, giống như cho dù hắn không trở lại nàng cũng không thèm để ý!

Thật đáng chết, cái nữ nhân đáng giận này, nàng đang suy nghĩ cái gì chứ?

Hắn chậm chạp không chịu buông tay, nhưng cũng không mở miệng nói là bịlàm sao. Nàng nghĩ cứ giằng co như thế này không phải là biện pháp tốt,buột lòng nàng phải mở miệng. “Hoàng thượng, thần thiếp đang mangthai... có chút khó chịu.”

Quả nhiên nghe xong những lời này hắn lập tức lấy lại lý trí, hắn thuhồi bớt lực đạo để tránh bị thương đứa nhỏ, nhưng lại không hề buôngtay. Cứ để nàng tiếp tục khẽ tựa vào người hắn. Hắn hít sâu vài hơi chobình tĩnh lại. Hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng phải làm trước, vấn đề của nàng sau này quay về lại tính tiếp, khi hắn quay về rồi nàng cómuốn chạy cũng chạy không thoát nữa. Đợi cho đến khi hắn nguôi giận, mới nói khẽ bên tai nàng, “Hảo hảo ở trong tẩm cung nghĩ ngơi, chờ ta trởvề.”

“Ách?” tâm Tô Tuyền lại nhảy loạn, có chút rối ren. Thật không hiểu hắntại sao lại căn dặn nàng chuyện này, có ý tứ gì. Như thế này sẽ khiếncho người khác nghĩ hắn có bao nhiêu luyến tiếc cùng nàng tách ra.

“Dạ” nhưng nàng rất nhanh ổn định tinh thần, không hề để cho hắn làm mêmuội. Cho dù hắn quay về thì toàn bộ cũng chỉ là ảo tưởng của nàng...hắn chưa từng thực lòng yêu thương bất cứ hậu cung phi tần nào. Đây cũng chỉ là biện pháp hắn trấn an nàng thôi.

Nàng sớm đã nhìn thấu hắn, sẽ không ngốc vì hư tình này của hắn mà rungđộng. Hắn đã giả dối với nàng, nàng cũng sẽ giả dối với hắn. Cũng giốngnhư cùng nhau đùa giỡn thế thôi.

Hắn rốt cuộc buông nàng, không hề lưu luyến xoay người rời đi, nàng lạicứ tiếp tục đứng tại chỗ nhìn theo hắn cho đến khi không còn nhìn thấyđược cả bóng lưng, tâm tự dưng đau nhói. Còn có không hiểu vì sao lạimuốn kích động muốn đuổi theo... miệng nàng còn muốn với theo gọi tênhắn... nàng không muốn hắn rời đi. Nhưng tất cả nàng phải nhẫn xuống,cưỡng ép bản thân bỏ qua không được có tư tình với hắn. Nàng trầmxuống... xoay người đi vào trong tẩm cung, chính thức cùng hắn mỗi người mỗi ngã.

Từ giờ khắc này lòng của nàng không được phép có hắn nữa, bây giờ nàng phải vì chính nàng và đứa nhỏ mà phấn đấu.

Ba ngày sau khi Đoạn Nguyên Lẫm chính thức khởi binh rời kinh đô, nàngâm thầm phái người mời Phương Đường sang một chuyến. Nàng muốn nổ lựcthuyết phục Phương Đường giúp nàng thực hiện kế hoạch rời cung.

“Người nói cái gì? Người muốn ra cung?”

Tô Tuyền đuổi hết tất cả ra ngoài, trong phòng chỉ còn nànng và PhươngĐường cùng nhau đàm luận. Phương Đường vừa nghe nàng muốn tạm lánh rakhỏi cung kinh ngạc vạn phần, không biết nàng đang tính toán cái gì.Thân là phi tử, phải đợi ở hậu cung là chuyện đương nhiên, làm sao lạicó thể nói muốn rời khỏi cung? Đây là chuyện không cách nào cho phép.

“Phương công công, người nghe ta nói trước đã.” Nàng nhìn cái bụng bằngphẳng chưa nhô ra của mình, cố tình tỏ vẻ sầu não, “Ta sợ... sợ là nhânlúc Hoàng thượng vắng mặt mấy ngày này, ta cùng đứa nhỏ sẽ nguy đến tính mệnh, lại không thể báo cho Hoàng thượng biết khiến hắn phân tâm. Nếuvì vậy mà thua trận sẽ không ổn. Thế nên ta mới nhờ Phương công công tạm giúp ta lánh mặt vài ngày, để ta tránh đi mối nguy hiểm trong cung.”

“Ai lại muốn hại nương nương?”

“Chỉ sợ ta nói ra công công cũng sẽ không tin.”

“Nương nương, nếu như không nói điều sầu lo trong lòng ra, nô tài làm sao nghĩ biện pháp giúp người?”

Tô Tuyền từ chối một lúc cũng phải nói ra, “Vậy được rồi, bất quá xincông công đáp ứng ta một chuyện, chuyện hôm nay nhất định chỉ có haingười chúng ta biết mà thôi, không được nói cho người thứ ba biết.”

“Thỉnh nương nương yên tâm, chuyện hôm nay sẽ không có người thứ ba biết đâu.” Phương Đường gật đầu.

Tô Tuyền hạ thấp âm giọng “Người kia chính là Vi phi nương nương.”

“Sao lại có thể?” Phương Đường không tin trợn mắt, “Vi phi nương nươngsao lại làm như vậy? bằng vị trí của nàng ta trong hậu cung thì thậtkhông có gì phải lo lắng mà uy hiếp người khác, hay là nương nương...nhầm người?”

“Ta nếu như chưa tra rõ sẽ không tùy ý đổ tội cho Vi phi.” Tô Tuyền ảmđạm, “Vi phi nương nương bề ngoài đối với ta vô cùng khách sáo cũng nhưđối với người khác, từ sau khi biết ta mang thai, nàng ta đã lén lút cho người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của ta khiến ta thập phần lolắng không yên.”

Kỳ thực nàng căn bản không biết Vi phi có làm như vậy hay không chỉ làmuốn Phương Đường tin tưởng mà giúp nàng triển khai kế hoạch.

Phương Đường cau mày không biết có nên tin lời nàng nói hay không. Dùsao thì hắn thấy Vi Đan Cơ hẳn là sẽ không làm ra cái loại sự tình này.

“Ta biết rất khó tin, nhưng ta thực sự nhận được tin tức Vi phi nươngnương dự tính khi Hoàng thượng vắng mặt sẽ đối với ta bất lợi. Phươngcông công người nghĩ mà xem, thế lực của Vi phi nếu muốn làm ta phảichịu khổ đến mức thần không biết quỷ không hay cũng là chuyện có thể,nhưng ta lại không có năng lực tự bảo vệ mình.” Biểu tình của nàng cànglúc càng sầu lo.

Phương Đường nghĩ có thể do nàng mang thai nên sinh ra sợ đông sợ tây tự dọa bản thân. Nên tìm cách xoa dịu, “Nương nương, người trước đừng nênlo lắng chuyện không đáng như thế này, có lẽ nó không xấu như người nghĩ đâu...”

“Nếu nó tệ như vậy thì chẳng phải là không xong sao. Ta không phòng bịtrước đến khi Vi phi nương nương thực sự xuất thủ, ta có muốn làm gìcũng không kịp nữa rồi.” Giọng điệu nàng hết sức trầm trọng.

“Thôi... được, vậy nương nương có thể cho nô tài biết người dự tính làm gì để phòng bị không?”

“Đương nhiên là trước hết mời Phương công công giúp ta chuẩn bị rờicung. Chờ xác định Vi phi thật muốn gây bất lợi cho ta tại hậu cung, như vậy ta có thể trước một bước tránh được. ở ngoài cung chờ Hoàng thượngtrở về thay ta tìm lại công đạo.”

“Người là phi tử lại đang mang long chủng, đúng là không được ra cung...”

“Vấn đề này ta đã có cách. Chỉ cần Phương công công đồng ý giúp đỡ, tatin có thể giấu được mọi người, để ta thuận lợi ra cung tị nạn.”

“Cách gì?”

Trong mắt Tô Tuyền phát lên ánh sáng rồi vụt tắt, “Tạo ra một hiện trường giả khiến mọi người cho rằng ta đã chết rồi.”

“Cái gì?” Phương Đường hoảng hốt cao giọng.

“Ta tin Phương công công tuyệt đối có khả năng giúp ta chuyện này. Tanghĩ ngoại trừ Phương công công ra không ai có thể làm được.”

Phương Đường chuyên lo phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, hắnlà người thứ hai cùng Văn Chẩn có sức ảnh hưởng nhất trong hậu cung này. Nên nếu hắn muốn an bài cho một người rời cung tuyệt không phải vấn đềlớn. Cho nên Tô Tuyền muốn hắn tìm cho nàng một thi thể có thân hình gần giống nàng, sau đó tạo ra một vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, thithể do chết cháy sẽ làm mọi người nghĩ là nàng như vậy nàng cho dù lénlén rời cung cũng sẽ không ai nghi ngờ. Nàng nói với hắn muốn ở ngoàicung chờ Đoạn Nguyên Lẫm, kỳ thực là giả. Chỉ cần rời cung nàng sẽ tìmcách thoát đi hoàn toàn cao bay xa chạy.

Đối với yêu cầu quá mức nguy hiểm cùng khác người của nàng, Phương Đường phải suy nghĩ thật lâu, “Chuyện này...”

“Phương công công ta sẽ không để người làm không công.” Tô Tuyền lập tức từ trong tay áo lấy ra một túi thật to để trước mặt hắn, “Chỉ cầnPhương công công bằng lòng nhanh chóng giúp ta, sau này ta cũng khôngbạc đãi công công, công công còn có thể nhận được nhiều hơn nữa nha.”

Nhìn thấy túi tiền mắt Phương Đường lóe sáng, giật giật dây buột mở raxem bên trong có bao nhiêu ngân lượng, phải là nhiều hơn một hai trămlượng. Hắn nhất thời nổi lên lòng tham nhưng cũng sợ. chuyện này thậtnguy hiểm nếu không sắp xếp ổn thỏa ngay cả bản thân cũng gặp họa.

“Phương công công, ngừoi còndo dự gì nữa sao?” Tô Tuyền đẩy nhẹ túi tiền vào tay hắn, cười cười nhìn hắn, “Đã tới tay rồi, người có thể nào lạitrừng mắt nhìn nó bay đi sao? Người nói... có đúng không?”

Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, Tô Tuyền chính là minh họa tốt nhất.Phương Đường quả nhiên bị ngân lượng tiền tài làm cho hoa mắt, bắt đầulén lút tìm một nhà dân thường bên ngoài cách hoàng cung không xa. Hắnbắt đầu sửa sang bố trí lại mọi thứ để Tô Tuyền ở tạm nơi này chờ ĐoạnNguyên Lẫm quay lại.

Nhưng, Vi Đan Cơ sẽ đối với Tô Tuyền gây bất lợi sao? Nói thật thìPhương Đường cũng không thể tin. Nếu chưa tìm được chứng cứ hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng.

Nửa tháng sau, Tiểu Ý cầm một phong thơ đi vào trong phòng Tô Tuyền...

“nương nương, một người tự xưng là người của Hứa tần nương nương, đưa phong thơ này đến nha.”

“Hứa tần?”

Hứa tần là quý nhân họ Hứa, nửa năm trước được phong làm tần. Đồng thờirất nổ lực mở rộng thêm thế lực của mình trong hậu cung. Tâm Tô Tuyềnđột nhiên nhảy dựng, tiếp nhận phong thơ mở ra nhìn. Trong thơ chỉ viếtvỏn vẹn mấy câu.

>

“Quả nhiên vẫn sẽ tới.” Tâm tình nàng liền động. Lần trước cũng giốngnhư vầy. Cũng một phong thơ hẹn nàng lúc trăng rằm bên cạnh hồ gặp mặt.Sau đó đã bị thái giám trong cung Vi Đan Cơ đẩy ngã xuống hồ, không minh bạch mà chết đi.

Người không hại nàng, nàng không hại người. Nếu Vi Đan Cơ vẫn dự tínhmuốn làm nàng chết lần nữa, nàng sẽ không để bản thân tiếp tục chịu ủykhuất. Nhất định phải vì Vi Đan Cơ mà hảo hảo đáp lễ.

Trong đáy lòng nàng hạ quyết tâm, nàng lập tức phân phó Tiểu Ý, “Tiểu Ý, nhanh đi mời Phuong công công qua đây.”

“Dạ.”

Phương Đường sang đến Tô Tuyền liền lấy phong thơ ra cho hắn xem. Nóirằng đây là Vi Đan Cơ muốn nhất tiễn song điêu, một mặt hại nàng, mặtkhác giá họa cho Hứa Tần. Một lúc trừ đi hai hậu họa.

Phương Đường kinh ngạc nhìn thơ. Tuy nội tâm vẫn còn hoài nghi nhưngcũng bất tri bất giác tin Tô Tuyền vài phần, “Như vậy nương nương dựtính làm như thế nào?”

“Cứ dựa theo kế hoạch định từ trước mà làm. Thừa dịp này trá thi. Trướcrời cung lánh nạn, mặt khác...” Mắt Tô Tuyền chậm rãi âm u, “Cũng muốnlàm cho người thông minh như Vi phi bị chính thông minh này hại. Kếtcuộc là tự làm tự chịu.”

Đúng hẹn, sập tối hômđó Tô Tuyền đi tới bên cạnh hồ. Đi được một lúc nàng phát hiện thái giám kiếp trước đẩy nàng xuống hồ đang mai phục trong bóng tối. Nàng làm như không biết đến thân ảnh của hắn đột ngột xoay người rời khỏi nơi hẹn,hơn nữa còn đi thật nhanh khiến tên thái giám trở tay không kịp. Tênthái giám không có thời gian nghĩ nhanh chóng cẩn thận đi theo sau lưngnàng. Tô Tuyền nhanh chóng rẽ vào một tiểu viện lâu rồi không ai sửdụng, thái giám lo sẽ để lạc mất nàng chỉ có thể tăng thêm cước bộ đuổitheo.

“A...”

Tên thái giám còn chưa đi vào trong tiểu viện đã nghe tiếng Tô Tuyền bên trong kêu thảm. Hắn càng hoảng sợ ngay lập tức liền chạy vào, nhưng lại phát hiện gian phòng cuối cùng nằm sâu trong tiểu viện hoang phế nàyđang bốt cháy. Trong ngọn lửa có bóng người kêu thảm giống như vô tìnhngã vào, người đó không ai khác chính là Tô Tuyền.

“Chỗ đó có tiếng kêu thảm...”

“Có mùi đồ vật bị đốt... Nha! bên trong hình như đang cháy...”

Trong tiểu viện lúc này truyền đến âm thanh của thị vệ, dường như đanghướng nơi này đi đến. Tên thái giám cả kinh muốn tranh thủ trốn đi. Hắntuyệt không muốn cùng thị vệ đụng mặt.

“Đứng lại! Làm chuyện mờ ám gì mà chạy trốn?”

“Là cháy thật! Mau... mau tìm người đến dập lửa...”

Trong một đêm, hoàng cung cực kỳ hỗn loạn. Tiểu viện hẻo lánh từ lâukhông ai sử dụng lại đột nhiên bốt cháy. Sau khi dập lửa lại phát hiệnra một thi thể nữ nhân bị cháy xém không rõ mặt mũi. Mà thị vệ cũng bắtđược một tên thái giám. Đoán chừng là hắn phát hỏa.

Chỉ là tên thái giám thề thốt phủ nhận nói hắn vừa khéo có việc đi ngang qua chứ không hề phóng hỏa đốt nơi này. Nơi này đột nhiên phát hỏa vớihắn nửa điểm cũng không liên quan. Nhưng thị vệ vẫn không tin hắn, vẫnbắt hắn đưa vào tù, chuẩn bị điều tra rõ ràng.

Cùng lúc đó, Tiểu Ý lo lắng chạy quanh tìm kiếm chủ tử của mình. Chủ tửnói muốn một mình đi ngắm trăng bên hồ để giải sầu. Nhưng đi từ lúc đóđến bây giờ vẫn chưa thấy trở về. Dựa theo dấu hiệu biến mất của TôTuyền suy luận, rất có khả năng Tô Tuyền là thi thể cháy đen kia. Tintức truyền đi, trong cung rơi vào hoảng sợ, đều nhốn nháo suy đoán TôTuyền đến tột cùng là vì sao mà chết oan như vậy? mà người hại chết nàng là ai?

Thật ra Tô Tuyền căn bản không chết. Thi thể bị cháy xém kia là doPhương Đường giúp nàng chuẩn bị một thế thân. Ngay trong đêm hổn loạn,nàng được an bài bố trí thuận lợi ra khỏi cung, đến nơi phía ngoài cung. Nơi mà Phương Đường vì nàng mà đặt mua của thường dân.

Vậy là kế hoạch của Tô Tuyền thành công được phân nửa, Tô Tuyền cố gắng không để vui mừng lộ ra trên mặt, tiếp tục nhẫn nại, chờ đợi cơ hội tốt để thoát khỏi đây cùng Thẫm Mi hợp lại. Rời khỏi Vương đô các nàng mớithoát khỏi tất cả làm lại lần nữa.

Năm ngày sau, sáng sớm tinh mơ Tô Tuyền đã chuẩn bị mê dược thật tốt,nàng hạ dược trên người nha hoàn cùng bọn thị vệ, một mình rời đi... đến chỗ Thẫm Mi đang tạm trú.

“Thẫm Mi.”

“Tiểu thư.”

Tô Tuyền vừa vào trong sân ngôi nhà Thẫm Mi đang trú ngụ, Thẫm Mi thậpphần hưng phấn nắm chặt tay nàng, nhìn kĩ nàng từ trên xuống dưới mộtlượt, “Tiểu thư, người gầy đi nhiều, thời gian ở trong cung không tốtsao?”

“Vài lời không thể nói hết.” Nàng lắc đầu cười khổ, “Việc quan trọng đầu tiên chúng ta nên làm lúc này là nhanh chóng rời thành, nhanh...”

“Được, nô tỳ lập tức mướn một xe ngựa, tiểu thư người ở chỗ này chờ một chút.”

Thẫm Mi rất nhanh mướn được xe trở lại. Cửa thành vừa mở, các nàng liềnlập tức rời đi. Hướng Đường Hồ trấn mà đi, các nàng lúc trước đã chọnnơi xa xôi này. Nơi này cách vương đô một tháng đi xe, không tính là sầm uất nhưng cũng không đến nổi hẻo lánh. Tô Tuyền dự tính ở đây an ổnsinh hạ hài tử rồi sẽ tính tiếp.

Nhìn ra từ cửa sổ nhỏ trên xe, Vương đô càng lúc càng xa dần, lòng TôTuyền lại nặng nề. Nàng đã tự nhủ không quan tâm có cùng hắn gặp lại hay không. Nhưng tại sao khi nhìn thấ Vương đô ngày càng xa nàng lại nhớđến nam nhân Đoạn Nguyên Lẫm đáng ghét đó chứ? Tại sao chứ?

“Tiểu thư, người nhìn gì vậy?” Thẫm Mi nhìn nàng chăm chú.

“À.” Tô Tuyền hoàn hồn, cười buồn, “không có gì, thừa dịp này lần cuối ghi nhớ cố hương thôi.”

Bất quá cho dù có muốn cũng không được nữa. Từ lúc nàng bước ra khỏihoàng cung bỏ lại tất cả mối liên quan đến hắn thì nàng và hắn đã khôngcòn cơ hội gặp lại nữa.

Con chỉ thuộc về nàng, không có bất cứ kẻ nào có thể chia rẽ.

Tô Tuyền hạ mê dược với thị vệ và nha hoàn rất nhanh Phương Đường liềnbiết. Hắn kinh hãi hơn vì chính hắn đã cấp cho nàng cơ hội bỏ trốn tuylà suy nghĩ thế nào hắn cũng không biết lý do là vì sao?

Chờ đến khi hắn phái người tìm nàng thì Tô Tuyền đã sớm thuận lợi rờikhỏi Vương đô, không bao giờ trở lại. Đã như vậy hắn chỉ còn cách “Biếngiả thành thật”. Thực sự xem nàng đã chết, tránh phiền phức tìm đếnmình.

Ba tháng sau.

Hôm nay, Đoạn Nguyên Lẫm chiến thắng trở về. Hắn vô cùng hoan hỉ khi trở lại Vương cung nghĩ rằng cuối cùng có thể được nghỉ ngơi thật tốt. Lạiphát hiện ra một chuyện hắn vô cùng không ngờ đến, thừa lúc hắn vắng mặt hậu cung đã xảy ra chuyện vô cùng hệ trọng...

“Hoàng thượng, thỉnh người tin thần thiếp. Thần thiếp thiệt oan uổng...”

Trong chính điện hậu cung, Vi Đan Cơ đang quỳ gối dưới thềm khóc sướtmướt cố gắng làm cho Đoạn Nguyên Lẫm tin tưởng nàng trong sạch. Chỉ vìhắn tra được tên thái giám kia chính là người trong cung của nàng. Tuyvẫn luôn phủ nhận không phải hắn phóng hỏa nhưng cũng không có chứng cứnào chứng minh hắn trong sạch. Nên hắn được quyết định là hung thủ hảmhại Tô Tuyền. Chính thế nàng cũng liên lụy.

Ở bên cạnh nàng vẫn còn một nữ nhân khác đang quỳ. Chính là người cũngbị nàng hãm hại... Hứa tần. Hứa tần nhìn nàng đầy khinh thường, nàng tamuốn xem xem lần này nàng làm thế nào thoát được.

Tuy rằng cung nữ đưa thơ cho Tô Tuyền đúng là người của nàng, nhưng búttích trong thư lại không phải của nàng. Ví như Hứa tần muốn hại Tô Tuyền sao lại ngu ngốc đến mức để lại manh mối rõ ràng như vậy? Cho nên, Hứatần cũng là bị giá họa. Lại nói cung nữ kia đến giờ vẫn mất tích, rấtkhó định tội Hứa tần.

Vi Đan Cơ quả quyết nàng trong sạch, còn nói tên thái giám kia chắc làđã bị tần phi khác mua chuộc muốn hãm hại nàng. Nhưng tra khảo tên tháigiám hắn tuyệt không hé lộ ra là ai mua chuộc, một lời cũng không hé.Nên Vi Đan Cơ cũng là nghi phạm lớn nhất.

Ngồi trên điện, Đoạn Nguyên Lẫm mặt lãnh không nói một câu. Sự vui mừngvì thắng trận đã tiêu tan mất hết, trong lòng chỉ còn nổi buồn bực. Hắnkhông muốn nghe Vi Đan Cơ giải thích, nói với người phụ trách điều trađang đứng phía dưới thềm ra lệnh. “tiếp tục tra cho ra nguyên nhân cáichết của Tô tần, tuyệt đối không để thủ phạm chạy thoát. Nghe rõ chưa?”

“Vi thần tuân chỉ.” Quan viên cúi đầu nhận mệnh.

“Trước khi biết hung thủ là ai, Vi phi giáng xuống làm Vi tần. Vi tầncùng Hứa tần về tẩm cung của mình mà tĩnh tâm. Không có lệnh của bảnvương không ai được phép ra khỏi cửa. Ai làm trái ý bản vương chính làthủ phạm. Theo đó mà xử tội”

“Hoàng thượng...” Vi Đan Cơ không thể tin nhìn Đoạn Nguyên Lẫm. Hắn cưnhiên đem nàng giáng xuống làm tần, đã vậy còn đem nàng nhốt trong tẩmcung.

Nàng không cam tâm, rốt cuộc là ai giá họa cho nàng khiến nàng phải lâm vào cảnh tồi tệ như thế này?

Khác với Vi Đan Cơ đang hoảng hốt kinh ngạc, Hứa tấn lại rất vui vẻ nhận phạt, quay về. Nàng không cô đơn nha! Có Vi Đan Cơ chịu phạt chung nhưvậy cũng đáng, mà so ra Vi Đan Cơ còn thảm hại hơn. Như vậy cũng đáng,“Thần thiếp tuân chỉ.”

“Hoàng thượng...”

Đoạn Nguyên Lẫm đứng dậy rời đi, không hề để ý đến Vi Đan Cơ đang gàokhóc thảm thiết. Sắc mặt hắn âm u đi trên hành lang, cước bộ vừa nặngvừa nhanh làm hại bọn thái giám phía sau thật vất vả đuổi theo. Lòng losợ, trong lúc này nếu xảy ra sơ sót làm hắn thêm buồn bực, chính là rước họa vào bản thân.

Hắn không quay về tẩm cung mình để nghỉ ngơi mà một mạch đi đến cung của Tô Tuyền. Nơi này đã không còn chủ nhân nữa. Tẩm cung dường như cũnghiểu, nó lộ ra vẻ hiu quạnh, vô cùng lạnh lẽo. Đi đến đình nghỉ trongtiểu viện, nơi này do Tô Tuyền chính tay thu dọn rồi trồng cây dược thảo này nọ, giờ đã bị bỏ phế, cỏ dại mọc lên um tùm. Hắn sẽ không còn nhìnthấy dáng vẻ ung dung vênh váo của nàng khi nàng ngồi xổm bên vườn anthảo nữa, chỉ còn lại ký ức cùng hiện thực tàn nhẫn.

Vào lại trong phòng nàng lần nữa, bên trong sạch sẽ nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi an thảo. Nàng đã từng ở đây... Những cử chỉ hành động củanàng từng chút từng chút hiện ra trong mắt hắn. Nhưng... đó chỉ là trong trí nhớ của hắn, còn ở hiện thực thì đã không còn tìm thấy dấu hiệu tồn tại nào của nàng nữa.

>

>

Giờ ngồi đây ngẩm lại, thật ra nàng cũng không phải tùy ý nghĩ ra giảthuyết này. Hẳn là nàng đã sớm phát hiện ra nguy hiểm của bản thân, nỗlực cầu cứu hắn nhưng hắn không những không hiểu lòng nàng còn phá hỏngnó... làm nàng chỉ còn cách phải đối diện với chuyện này... Rồi...

Đúng nha... nàng nếu không có năng lực tự bảo vệ bản thân thì việc bịloại bỏ cũng là chuyện thường. Như vậy chuyện này hắn cũng không có tổnthất gì... nhưng vì sao trong lòng hắn cảm thấy buồn bực... cùng hốihận? Hối hận chính bản thân đã không nhận thấy được sự không bình thường của nàng trong lúc đó, đến bây giờ tỉnh ra mới biết nàng đã từng cầucứu.

Trước nay nổi buồn bực vô cớ như thế này chưa bao giờ xuất hiện tronglòng Đoạn Nguyên Lẫm, khiến cho tâmhắn có một khoảng trống rỗng đặc biệt không hề dễ chịu. Hắn hy vọng có thể trở lại lúc nàng cầu cứu một lầnnữa... Như thế có lẽ hắn có biện pháp xoay chuyển mọi chuyện, nàng cũngsẽ không bị hại.

>

“Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...”

Hắn đột nhiên cười điên cuồng. Hắn hiểu ra mọi chuyện chính là do hắn tự gieo gió tự gặp bão. Nàng nói đúng, hắn quả thực là người vô tình, nhẫn tâm. Hay chính là chưa bao giờ đối với bất kỳ phi tần nào có cái gọi là chân thành nên hắn mới có thể cứ thế mà nói những lời bạc bẽo như vậy.Còn có thể mở to mắt mà nhìn các nàng ở trong hậu cung đấu đá lẫn nhau,trù tính tâm cơ. Hắn mặc kệ các nàng, với hắn ai thắng ai thua khôngliên quan gì đến hắn.

Song nàng lại không giống như thế. Từ khi hắn nỗ lực muốn nắm bắt lòngnàng đã bất tri bất giác không ngừng thành thực yêu thương nàng. Hắncàng tiêu hao nhiều tâm tư trên người nàng, yêu thương hắn cho nàng cũng càng nhiều. Cho nên khi nàng mất đi hắn lần đầu tiên cảm thấy vô cùngphẫn nộ, vô cùng hối hận... Thậm chí còn muốn xoay chuyển mọi thứ dù cho có phải trả bằng bất cứ giá nào.

Nhưng người đã chết rồi, hắn có thể bù đắp thế nào đây? Hắn chỉ có thểmang theo ân hận cùng tiếc nuối tiếp tục sống, tiếp tục đi về phíatrước... hắn không còn đường quay lại.

Vì sao hắn chậm như vậy mới hiểu? Muốn hối hận cũng đã không kịp.

Hắn thà rằng không phát hiện ra tâm hắn đã bị nàng lay động... nhưng thu hồi lại là chuyện không thể...