Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 6: Đứa ngốc Sùng Hoa 2



Âu Dương Sùng Hoa chết đi sống lại làm cho không ít người ngạc nhiên. Thỉnh thoảng trong căn phòng lớn mấy này lại chật ních người.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy những người này nhìn mình như quái vật, lúc này nhân sinh muôn màu tựa hồ đều hiện ra.

"Ôi, ta nói Tố Nương này, nữ nhi của người lần này không chết mà sống lại thì tâm trí cũng có vấn đề. Nó đã mười hai tuổi rồi, mấy năm nữa là đến tuổi trưởng thành, ai dám thành thân với nàng đây."

Một phu nhân tướng mạo xấu xí không có một chút ý tốt nào liếc mắt nhìn về phía Bạch Tố Nương.

"Sùng Hoa sớm đã có hứa hôn rồi, điều này không phiền Từ phu nhân quan tâm ." Bạch Tố Nương hiển nhiên cũng không thấy hảo cảm với bà chủ Từ, mà còn son phấn lòe loẹt.

Từ phu nhân sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng sau đó lại lấy khăn gấm thêu hoa lan che miệng, cười nói:

"Đúng đúng đúng, người nào mà không biết sự việc này, nhưng việc hôn sự của Sùng Hoa được định ra từ trước khi sinh ra nhưng Cửu gia là thân phận gì, có thể lấy nữ nhân ngốc nghếch này sao?"

"Từ Tuệ Lan, ngươi đi ra ngoài cho ta."Bạch Tố Nương bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào cửa ra vào, quát to.

Từ Tuệ Lan hứ một tiếng, xếp vạt áo, thở hổn hển nói:"Ngươi có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải Âu Dương lão gia niệm tình."

"Cút!"Bạch Tố Nương chỉ vào cửa ra vào, kêu to.

Từ Tuệ Lan tức giận nhanh rời đi, thỉnh thoảng trong miệng còn mắng.

Bạch Tố Nương tức giận đến ngã xuống ngồi trên ghế, nhìn về Âu Dương Sùng Hoa trên giường, một cỗ lòng chua xót từ cổ bốc lên, thoáng chốc đã phát khóc.

Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa không biểu tình, tiếng khóc của Bạch Tố Nương dần dần chuyển thành nức nở.

Cửu gia là ai?

Kẻ ngốc này cũng có hôn phu sao?

Tin này đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói đã tác động không nhỏ đến tâm trí nàng. Còn tưởng rằng cái này thân phận này cũng có thể đủ để che dấu sự hiện hữu của nàng. Có thể nếu như vậy, mình có nên hay không tiếp tục lưu lại Âu Dương gia. . . . . .

"Tiểu thư, người ngoan ngoãn nghe lời, Ngân Tụ đi lấy áo choàng tới cho người. Người phải ngoan ngoãn ngồi đây chờ ta." Ngân Tụ lo lắng nhắc nhở Âu Dương Sùng Hoa, chỉ sợ tiểu thư của mình nghe không hiểu lời của nàng nên không ngừng lập lại nhiều lần.

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu liên tiếp mấy lần , Ngân Tụ mới yên tâm rời đi.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua cái tứ hợp viện này to như vậy, mình ở trong phòng đã nhẫn nhịn vài ngày rồi, thật vất vả Ngân Tụ mới mang theo nàng đi ra khỏi nhỏ không gian hẹp kia .

Rất may là lúc này gió lớn, Ngân Tụ thấy Sùng Hoa mặc ít áo nên mới có một màn kia.

Ngân Tụ rời đi, đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói như là đỡ một kẻ theo đuôi.

Toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh rất nhiều.