Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 17: Chủ nhân của Phá Nhật kiếm



Phá Nhật khiếm rút ra khỏi vỏ bóng kiếm loé sáng chiếu lên chiếc mặt nạ đỏ máu yêu dị của nàng.

Thanh Phá Nhật kiếm của Long Nhật Hàn có kết cấu khá giống với Phá Nguyệt kiếm của nàng. Trên chuôi kiếm thay vì khảm hình mặt trăng khuyết như của nàng thì lại khảm một hình mặt trời. Nhưng hình mặt trời lại thiếu mất một nửa như thể từ khi tạo ra đã vậy.

Phá......... Nhật......... Kiếm nàng nghiến răng ken két nói tên thanh kiếm như thể có cừu hận với thanh kiếm vậy.

Chính hắn cũng không hiểu nổi mình tại sao lại rút thanh kiếm ra trước một người không quen biết như nàng mà bây giờ họ còn đang quyết đấu. Ngay cả hoàng huynh hắn muốn nhìn một lần hắn cũng không cho. Vậy mà lại có thể rút ra trước mặt nàng không hề phòng bị chỉ đơn giản là ý nghĩ phòng thân thôi.

Nàng rít lên từng chữ:"nếu ngươi đã là chủ nhân của Phá Nhật kiếm vậy thì ngươi phải chết..." Nói rồi nàng đặt cây sáo lên bên khoé miệng bắt đầu thổi.

Tất cả những gì về âm công nàng học trước kia đều dồn hết vào khúc nhạc này. Gió bắt đầu nổi lên những tán lá trúc rụng xuống xoay tròn trong không trung rồi cùng nhau hướng về phía hắn. Sát ý trong không khí như hoá thành thực thể. Long Nhật Hàn đứng đó mà cảm giác từng đoàn khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Thấy những tán lá trúc bay về phía mình hắn vội lấy kiếm chém lại. Cũng đồng thời chống lại sát ý nàng đánh tới.

Tiếng sáo của nàng vẫn vang lên bên kia hắn vẫn lấy kiếm đấu lại những đợt lá trúc nàng đánh tới. Cho dù võ công của hắn có lợi hại đến đâu đi chăng nữa vẫn không thể tránh khỏi việc có vài chiếc lá cắt cho bị thương.

Nàng thấy âm công cũng không thể giết hắn nên nàng quyết định nhặt lấy một cành trúc dưới đất thay thế cho Phá Nhật kiếm. Bởi vì nàng không muốn để lộ thân phận nên đã cất cây kiếm đi giờ nàng chỉ mang theo cây sáo. Bất đắc dĩ nên đành lấy tạm cành cây làm vũ khí vậy.

Nhặt cành trúc dưới đất lên nàng cất đi cây sáo cầm cành trúc trên tay nàng vận khinh công đánh về phía hắn.

Hắn thấy lá trúc đã ngừng lại tưởng nàng dừng tay ai ngờ vừa quay mặt lại đã thấy nàng cầm trên tay một cành trúc đang đánh về phía mình. Hai cái bóng một đen một đỏ lại lao vào nhau như hai mũi tên.

Hôm nay nàng quyết phải lấy được mạng của hắn. Nếu hắn đơn giản chỉ là Dạ Ám các chủ thì thôi đằng này hắn lại là chủ nhân của Phá Nhật kiếm. Vì thanh xuân tươi đẹp của mình nàng quyết định phải giết hắn bằng được.

Do đánh đã lâu nên hắn sơ ý để nàng đâm trúng một kiếm may đã tránh kịp nhưng hắn vẫn bị cành trúc của nàng cứa bị thương cánh tay trái. Hắn biết mình bây giờ không phải là đối thủ của nàng. Ban đầu còn đánh ngang tay nhưng vừa nãy đối phó với đám lá trúc của nàng bị thương vài chỗ mà nàng lại chẳng hề mất chút sức lực nào. Bây giờ hắn đang rơi vào thế hạ phong nên quyết định chạy là thượng sách nay nàng đã động sát tâm với hắn nên bây giờ hắn buộc phải rút lui. Nếu cứ đánh tiếp hắn cũng chưa chắc có thể thắng nàng.

Đưa ra quyết định hắn thu kiếm lại rồi vận khinh công bay đi (haha Hàn ca đã bỏ chạy dưới tay Nguyệt tỉ plè plè). Khi đi hắn còn bỏ lại một câu "Huyết Sát lâu chủ quả nhiên lợi hại tại hạ bội phục đợi khi nào rảnh chúng ta lại đánh tiếp cáo từ".

Khi giọng nói kết thúc thì hắn đã đi xa. Nàng đứng đấy bông "phốc" một ngụm máu tươi phun ra. Chỉ là vừa nãy đánh nhau nàng không cẩn thận bị trúng một chưởng nên nội thương không nhẹ.

Nếu không bị nội thương nàng làm sao lại để cho hắn đi dễ như vậy.

Đứng đó một lát nàng quay bước rồi mang cây sáo ra thổi một hơi dài. Một lát sau một bóng trắng lao về phía nàng rồi dừng lại. Bóng trắng đó chính là bạch hổ nó theo nàng xuống núi. Ngồi lên lưng bạch hổ nàng cùng nó quay lại Huyết Sát lâu.