Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 1-2



Editor: Tiểu P

Vương triều Đại Thịnh ngày mười tám tháng mười năm thứ ba mươi ba.

Hôm nay là ngày Tĩnh An vương phủ cùng Nhạc Bình Hầu phủ kết thông gia.

Tĩnh An vương phái đội ngũ tới rước dâu nhiều tới mấy trăm người, đội ngũđón dâu khổng lồ cùng với dân chúng vây xem hai bên đường làm đường phốchỗ Nhạc Bình Hầu phủ chật như nêm cối.

Hơn mười con ngựa màu đen cao lớn xếp thành hai hàng, dây cương bằng thiếc trên người mỗi conngựa đều buộc dải lụa màu đỏ, đến trước cửa lớn Nhạc Bình Hầu phủ liềndừng lại, đội diễu hành cùng dàn nhạc cũng đứng ngay ngắn ở phía sau.

Đúng lúc này, hỉ pháo trước cửa Hầu phủ đột nhiên vang lên, dân chúng vâyxem duỗi thẳng cổ, muốn nhìn Tĩnh An vương quyền thế chỉ dưới hoàng đếđương thời rốt cuộc có diện mạo gì.

Chỉ thấy Nhạc Bình Hầu tự mình đi lên nghênh đón nam tử cao lớn vừa xuống ngựa, dân chúng ồn ào chỉ trỏ------

”Người đó chính là Tĩnh An vương sao?”

”Diện mạo của hắn thật tuấn tú nha.”

”Khuôn mặt làm sao lại giống như bôi phấn lên vậy? “

Đột nhiên, không biết là ai ở trong đám người nói: “Đó không phải là TĩnhAn vương, Tĩnh An vương vẫn chưa tự mình đến đây lấy vợ, chỉ là pháingười thay mặt ngài đến đây đón dâu thôi.”

”A, đó không phải là Tĩnh An vương sao?”

”Đất phong của Tĩnh An vương phủ, Ngọc thành cách Đô thành tới mấy ngày điđường, Tĩnh An vương thân phận tôn quý như thế, sao có thể tự mình đếnđây.”

Lúc này Nhạc Bình hầu đã dẫn đội ngũ đón dâu vào phủ nhưngdân chúng xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi mà tiếp tục ở bên ngoài chờ tânnương tử đi ra.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ mới nhìn thấy tân nương chậm rãi đi ra khỏi đại môn Hầu phủ.

Tân nương mặc giá y( áo cưới) đỏ thẫm, trên đầu đội hỉ khăn. Nhưng kì lạ là nàng giống như không thể tự đứng lên đi lại, là hai tỳ nữ ở hai bên cẩn cẩn dực dực dìu dắt, hầu hạ nàng ngồi lên một chiếc xe ngựa chạm trổhoa văn hoa lệ.

Bởi vì Tĩnh An vương phủ cách Nhạc Bình Hầu phủtới mấy ngày lộ trình, vì vậy tân nương mới ngồi xe ngựa đi đến đấtphong của Tĩnh an vương, Ngọc thành.

Dân chúng xem náo nhiệt chen chúc ở trước cửa hầu phủ nhìn ra sự khác thường, nương tử kia cả ngườikhông có sức lực, nhịn không được tò mò chụm đầu thì thầm với nhau--------

”Tân nương tử bị làm sao vậy? Nhìn qua giống như không thể tự mình đi đường, toàn dựa vào hai tỳ nữ kia nâng đỡ.”

”Xem ra lời đồn đại là đúng, nghe nói trước khi xuất giá liền mắc bệnh nặng”

”Đang yên đang lành làm sao có thể đột nhiên mắc bệnh nặng?”

”Ai, tân nương tử kia mới không phải mắc bệnh nặng gì đó, cháu ngoại traicủa chồng em gái cậu cả, là nhi tử của cô bảy của ta vừa khéo làm dượcđồng ở y quán của Lý đại phu Lý Thiệu Thân. Hắn nói nha, ba ngày trước,Lý đại phu được mời đến hầu phủ khám và chữa bệnh cho tân nương tử, nóitân nương tử kia thật ra là...”Đại thẩm cầm giỏ thức ăn nói đến đây liền thừa nước đục thả câu dừng lại.

Những người khác không kiềm chế được, vội vàng trăm miệng một lời nói: “Là cái gì?”

Mắt thấy mấy người bên cạnh đều mở to mắt nhìn mình, đại thẩm đắc ý chemiệng cười cười, mới thần bí nói: “Nàng là trúng độc nha.”

”Tân nương tử làm sao có thể trúng độc?” Có người kinh ngạc nói.

”Sẽ không phải là có người không muốn nàng gả cho Tĩnh An vương chứ?”

”Chẳng lẽ là tỷ muội của nàng ghen tị nàng có thể gả cho Tĩnh An vương, nên mới hạ thủ để thay thế nàng.”

Mọi người đều rối rít suy đoán.

Mà vào lúc này, tân nương bị nghị luận vừa vào xe ngựa liền đổ nằm trêntấm thảm, cả người run rẩy, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

“Uyển Uyển, mau đút viên thuốc kia cho tiểu thư ăn.” Trăn Nhi vừa đỡ thân thể của nàng vừa thúc giục Uyển Uyển.

Uyển Uyển lấy một cái bình sứ từ trong ngực ra, vội vàng đổ ra một viênthuốc màu trắng, nghĩ muốn mở miệng của tiểu thư ra, nhét thuốc vàotrong miệng nàng. Nhưng nàng cắn răng thật sự rất chặt, Uyển Uyển nhấtthời mở không ra, gấp đến độ dỗ nói:“Tiểu thư, mau mở miệng, nuốt thuốcnày vào sẽ không đau đớn như vậy nữa.”

Giờ phút này Triệu Như Hichỉ cảm thấy như là có người đang cầm đao, từng đao từng đao cắt đi lụcphủ ngũ tạng của nàng, lại giống như có trăm ngàn con trùng đang gặmcắn, đau đến mức nàng hận không thể cứ chết đi như vậy.

Đang lúcmơ hồ, nàng nghe thấy có người ở bên tai nàng nói chuyện, nàng theo bảnnăng phối hợp mở miệng, cảm thấy có người đút vào miệng nàng cái gì đó,nàng liền nuốt xuống.

Bên trong vẫn cứ đau đớn không dứt, nàng co rúc thân thể không thể khống chế run rẩy, trên mặt đầy mồ hôi lạnh,thân thể lật qua lật lại, chỉ muốn cơn đau nhức hành hạ nàng mau ngừnglại một chút.

Sợ nàng đụng phải thứ gì đó, Trăn Nhi ôm chặt nàngtrong lòng, ở bên tai nàng dỗ nói:“Tiểu thư, người nhịn thêm chút nữa,chờ sau khi dược tính phát tác sẽ không đau nữa.”

Ba ngày nay,mỗi lần nhìn thấy tiểu thư phát độc đều là dáng vẻ thống khổ như vậy,nàng vừa đau lòng lại không giúp được gì cho nàng.

Uyển Uyển rótchén nước đút vào miệng tiểu thư nhưng hầu hết đều chảy ra từ khóemiệng, chỉ có một phần nhỏ có thể đi vào. Nàng cầm lấy khăn tay lau đinước chảy xuống đọng lại ở khóe miệng và dưới cằm giúp tiểu thư, rồi lại lau sạch sẽ mồ hôi lạnh trên mặt nàng.

Cất khăn tay vào, UyểnUyển nhìn tiểu thư nhà mình nhắm chặt mắt, khuôn mặt tiều tụy đau đếnmức vặn vẹo, không khỏi lo lắng:“Trăn Nhi, ngươi xem tiểu thư nàng...Tiếp tục chống đỡ được sao?”

Trăn Nhi im lặng một lúc mới nói: “Tiểu thư nhất định có thể tiếp tục chống đỡ.”

Uyển Uyển nhỏ giọng nói: “Mọi chuyện thành ra như vậy, cho dù tiểu thư sốngsót chỉ sợ đối với nàng cũng là một loại giày vò. “ Nàng diện mạo xinhxắn, mày rậm mắt to, tính tình thẳng thắn, trong lòng có chuyện gì luônrất khó giấu.

Trăn Nhi ôm chặt thân thể không ngừng run rẩy, rênrỉ của chủ tử, khiển trách:“Uyển Uyển, lời như thế không được nói lại!”Dáng người nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú màu mật ong có chút tànnhang, hai hàng lông mày dài nhỏ bởi vì lo lắng mà nhíu chặt lại.

”Ta có nói sai sao? Diệp thiếu gia đã chết, chỉ có tiểu thư còn sống, đợiđến lúc tiểu thư tỉnh táo lại biết được chuyện này, ngươi nghĩ nàng sẽcó bao nhiêu đau khổ? Nàng còn phải chịu đựng kịch độc ăn mòn cơ thể,cho dù có thể tiếp tục sống, chỉ sợ sau này cũng không chịu nổi.d.đ/l'q;d Ngay cả Lý đại phu y thuật tốt nhất trong Đô thành cũng nói,lần này cho dù giữ được mạng của tiểu thư nhưng lục phủ ngũ tạng củanàng đã sớm bị kịch độc ăn mòn, sợ là sống không tới mấy tháng. Bản thân ta tình nguyện để lúc đó tiểu thư đi cùng Diệp thiếu gia, cũng tốt hơncòn sống để chịu tội.”

Uyển Uyển vừa nói vừa khóc nức nở, nhữnglời này nàng kìm nén rất nhiều ngày, mãi đến lúc chỉ có ba người cácnàng trong xe ngựa mới không nhịn được mà nói ra.

Trăn Nhi nghexong cũng không nhịn được, nhỏ giọng khóc:“Nếu lúc đó Hầu gia đồng ýthành toàn cho tiểu thư và Diệp thiếu gia, bọn họ làm sao lại đi đếntình trạng này. Hầu gia có nhiều nữ nhi như vậy, Tam tiểu thư, Ngũ tiểuthư và Bát tiểu thư đều muốn gả cho Tĩnh An vương, nhưng Hầu gia cố tình không chịu.......”

Nàng và Uyển Uyển lúc bảy, tám tuổi liền đitheo tiểu thư, ba người các nàng có thể nói là lớn lên cùng nhau. Tínhtình tiểu thư mặc dù dễ nổi nóng, nhưng luôn luôn đối đãi với các nàngrất tốt.

”Dưới gối Hầu gia chỉ có một đích nữ là tiểu thư, nhữngnữ nhi khác đều là thứ xuất, Tĩnh An vương là thân phận gì, làm sao cóthể thú( cưới) thứ nữ làm vợ? Ta chỉ hận bản thân lúc đó không biết suynghĩ của tiểu thư, nếu sớm biết, ngày hôm đó cho dù mất mạng ta cũng sẽngăn cản tiểu thư ra ngoài gặp Diệp thiếu gia.” Uyển Uyển lau nước mắt,hối hận nói.

Nhắc tới việc này, vẻ mặt Trăn Nhi không khỏi hiệnlên vẻ oán trách:“Lúc đó tiểu thư không nói với chúng ta là vì khôngmuốn liên lụy chúng ta. Toàn bộ việc này chỉ trách Ngũ tiểu thư, thiệtthòi cho tiểu thư lúc trước đối tốt với Ngũ tiểu thư như vậy, nhưng nàng lại phản bội tiểu thư, chạy tới chỗ Hầu gia cáo trạng mới làm hại hànhtung của tiểu thư và Diệp thiếu gia bị lộ, bị bắt trở về. Hai ngườikhông muốn cách xa nhau nên mới có thể uống thuốc độc tự tử.”

Đối với Ngũ tiểu thư đã tiết lộ hành tung của tiểu thư, Uyên Uyển cũng rấthận nàng, nhưng chuyện nàng lo lắng nhất bây giờ là....”Trăn Nhi, nếutiểu thư tỉnh lại hỏi chuyện của Diệp thiếu gia, chúng ta trả lời nàngnhư thế nào mới tốt? Nếu để cho nàng biết được Diệp thiếu gia đã chết,chỉ sợ......”

Trăn Nhi suy nghĩ kĩ càng một hồi mới lêntiếng: “Nếu tiểu thư hỏi việc này thật, trước hết chúng ta gạt tiểu thư, nói Diệp thiếu gia cũng được cứu, không có việc gì.”

Nàng chỉ sợ tiểu thư biết được Diệp thiếu gia đã chết sẽ thương tâm mà tìm đến cáichết lần nữa, chỉ có thể tạm thời ổn định nàng trước.

Dược hiệubắt đầu phát huy tác dụng, Triệu Như Hi mê mang, đau đớn tra tấn thânthể nàng bị dược hiệu làm tê liệt thoáng bình thường lại. Nhưng nàngbiết đây chẳng qua chỉ là tạm thời, qua không lâu nữa nàng lại phải trải qua loại đau đớn này tra tấn lần nữa, bởi vì nàng đã trải qua khôngbiết bao nhiêu lần dày vò lặp đi lặp lại như vậy.

Nàng bị bao phủ trong một không gian yên tĩnh và tối tăm, nhưng nàng lại có thể nghethấy tiếng nói chuyện ở bên cạnh, chỉ là ý tứ trong lời nói của các nàng lại làm cho nàng mê mang, không hiểu rõ được.

Tiểu thư? Đây là đang nói tới người nào?

Chết? Tại sao lại muốn chết?

Còn nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lục phủ ngũ tạng của nàng tại saolại giống như bị đao cắt, bị kim đâm, bị lửa đốt cháy, lại có thể đauđớn như vậy?

--- ------ ------ ----

Đại Thịnh vương triều, Tĩnh An vương phủ ở Ngọc thành, hướng đông nam Đô thành. Từ lúc ĐạiThịnh vương triều khai quốc tới nay, đã lưu truyền một câu nói, “Tĩnh An diệt, Đại Thịnh vong”, trong đó Tĩnh An, chính là chỉ Tĩnh An vương.

Tĩnh An vương đời thứ nhất, Sa Tĩnh Nghiệp là và hoàng đế khai quốc chính là huynh đệ song sinh. Thân là đệ đệ, Sa Tĩnh Nghiệp phải xa huynh trưởngnhiều năm, lập nhiều công lao vì Đại Thịnh vương triều, nhưng Sa TĩnhNghiệp lại không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với huynh trưởng mà nhườngcho huynh trưởng làm vua.

Hoàng đế cảm động, nhớ tới công lao của đệ đệ, vì vậy lập huyết thư( thư viết bằng máu) thề rằng, chỉ cần ĐạiThịnh vương triều còn tồn tại, Sa Tĩnh Nghiệp và con cháu đời sau mãimãi là Tĩnh An vương.

Qua mấy trăm năm sau, con cháu của Sa Tĩnh Nghiệp, thế hệ Tĩnh An vương đời thứ hai mươi tư chính là Sa Lãng Thần.

Lúc này là thời gian ăn sáng, ở một căn phòng nhỏ nào đó trong Tĩnh Anvương phủ, Triệu Như Hi nhìn thức ăn trên bàn đang tỏa ra mùi thuốc nồng đậm làm nàng khó chịu nhăn đôi mi thanh tú.

Nàng nâng mắt nhìntỳ nữ bên cạnh, nói khẽ:“Phù Dung, đồ ăn đó tại sao vẫn giống như mấyngày trước? Ta không phải đã dặn ngươi nói phòng bếp đổi món rau đisao?” Nàng tự nhận mình không phải là người kén ăn, nhưng hơn một thángnay, mỗi bữa cơm đều giống nhau chỉ có món rau, nàng đã ăn đến mức muốnnôn ra.

”Bẩm vương phi, không phải nô tỳ không đi nói, mà dophòng bếp nói thân thể vương phi không tốt, mấy thứ đồ ăn kia đều chothêm dược liệu, có thể bồi bổ thân thể cho vương phi.” Phù Dung cungkính đáp.

Nàng là tỳ nữ phụ trách việc truyền lệnh, vì vậy chuyện nhận thức ăn cũng do nàng phụ trách. Nhưng nàng cũng không còn cáchnào, không phải nàng không đi nói, mà vì mỗi lần đi đều chỉ nhận đượcmột câu trả lời.

”Việc này ta nói mười lần, ngươi lần nào cũngtrả lời ta như vậy.” Triệu Như Hi không nháy mắt nhìn chăm chú vàonàng, giọng điệu bình bình đạm đạm(bình thường), không nghe ra được làvui hay buồn.

Tính tình nàng lười biếng, ít có chuyện gì có thểchọc giận nàng. Kiếp trước nàng là một thành viên trong vũ đoàn múa hiện đại, cho dù ngoài ý muốn xuyên đến thế giới cổ đại kỳ dị này, thay chủnhân thân thể này, thiên kim Hầu phủ Vu Nguyệt Oanh, người đã chết vìuống thuốc độc, chịu đựng kịch độc tàn phá cơ thể để sống tiếp, nàngcũng tùy theo hoàn cảnh mà tiếp nhận thân phận hiện tại------- Tĩnh Anvương phi.

Lúc trước độc phát đau đớn, hơn một tháng nay, chỉ cần uống chén thuốc này vào, chờ thuốc phát huy tác dụng, đau đớn tra tấnthân thể nàng bớt đi rất nhiều, thân mình cũng bình phục được một chút.

Mấy ngày nay, sau khi nói bóng nói gió tìm hiểu chỗ Trăn Nhi và Uyển Uyển, nàng cũng hiểu được đại khái mọi chuyện.

Chủ nhân của thân thể này, Vu Nguyệt Oanh có người yêu khác, không muốn gảcho Tĩnh An vương nên cùng tình lang ước hẹn nhau bỏ trốn, kết quả thấtbại bị bắt trở về, hai người uống thuốc độc tự tử.

Khi nàng vừa đến thế giới này, nhìn thấy đúng là một màn hai người kia uống thuốc độc.

Nhạc Bình hầu giận dữ, nhưng sợ chuyện nữ nhi bỏ trốn lại còn uống thuốc độc tự tử sẽ bị hoàng thượng trách phạt, vội vàng lén lút tìm đại phu đếncứu nữ nhi, để nàng có thể xuất giá đúng thời hạn.

Vu Nguyệt Oanh chân chính từ lúc ăn độc dược đã chết cùng với với tình lang của nàng,được cứu là nàng, một linh hồn đến từ dị thế.