Vương Phi Cường Hãn

Chương 3: Vương gia gặp nạn không bằng tặc



Ánh nắng mặt trời xinh đẹp, hoa trên núi tỏa hương. Cây xanh lay động, nước chảy róc rách.

Bay qua sơn đạo gập ghềnh, tiến vào vùng đất bằng phẳng lại là một nơiphong cảnh như vẽ. Vài gian nhà của dân chúng bình thường tọa lạc ở khắp nơi, có đồng ruộng phì nhiêu, ao hồ, rừng tre, dâu tằm, bờ ruộng dọcngang, nuôi gà nuôi chó. Thoạt nhìn giống như là một thôn xóm bìnhthường, đâu nghĩ tới đây lại là hang ổ của sơn tặc chứ?

Trên mặtđất, những người đang làm việc nhìn lên thấy bóng dáng Bắc Tiểu Lôi,liền buông công việc đang làm dở trên tay, cùng vui mừng reo hò: “Thiếuđương gia đã trở lại.”

“Ừ.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, ngoảnh lạihướng về phía người đang giữ kiệu phu, thị vệ phất phất tay: “Trước đemmấy người này đi xuống phía dưới.”

“Dạ.”

Bất đắc dĩ tạmgiữ mấy người thị vệ, mặc dù không muốn trêu chọc vương công quý tộc,nhưng hiện tại có không nhận tội thì cũng đã trêu chọc rồi, còn khôngbằng đem những người này giam giữ cho thật tốt miễn cho gặp phải rắcrối.

“Đại tiểu thư, người này làm sao bây giờ?” Tiểu Kim, TiểuNgân chỉ chỉ Dạ Tinh Thần trên đầu vai chính mình hỏi, gió nhẹ phất vàomặt, cuốn lấy mái tóc như mực đang buông rơi nhẹ nhàng bay lượn, chekhuất gò má như bạch ngọc của hắn, trường bào màu trắng nạm vàng khẽ lay động, phác họa ra độ cong xinh đẹp.

“Buông bổn vương xuống!”Nghe được Tiểu Kim, Tiểu Ngân nhắc đến mình, Dạ Tinh Thần lại một lầnhô, xuyên qua những sợi tóc hỗn độn, bầu trời xanh như biển, mây trắngphiêu du giữa không trung, nghe thấy tiếng chim cùng nước chảy, nghethấy hơi thở thơm mát. Cảm thấy nơi này ngược lại lại là địa phương rấttao nhã, không nghĩ tới tặc cũng vô cùng biết hưởng thụ.

“Hô cái gì? Ồn ào chết được.”

Ba, Bắc Tiểu Lôi vung tay hướng trên mặt đất một roi. Roi xuống hoa rơi, lá rụng.

Dạ Tinh Thần nhíu mày, nữ tử này thực rất ngang ngược. Chẳng lẽ mình thậtsự phải lấy nàng hay sao? Là chính mình tìm hổ bà hung hãn lấy về nhà?

Những người bên cạnh nhìn lên thấy Đại tiểu thư mất hứng, đều thức thời màđem đầy bụng nghi ngờ giấu đi, ngoan ngoãn tránh sang một bên.

“Nhưng mà−−−“

Tiểu Kim, Tiểu Ngân bĩu môi, khiêng người như vậy cũng không thoải mái.

“Quay về nhà chính.”

Liếc mắt một cái Bắc Tiểu Lôi vượt qua hai người, bóng dáng đỏ rực chợt lóe. Người đã hạ xuống phía trước, gió tinh nghịch bắt lấy sợi tóc của nàngmà quấn quýt, làn váy đỏ lay động, uyển chuyển như cây hoa tường vi sắchồng đón gió.

Tiểu Tài, Tiểu Bảo đồng tình mà nhìn Tiểu Kim, Tiểu Ngân, liếc mắt một cái, bóng dáng hai người cũng đã hướng phía trướcbay vút mà đi, như hai con đại bàng giống nhau như đúc phi về phía chântrời.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

Khiêng Dạ Tinh Thần, Tiểu Kim, Tiểu Ngân nện bước nhanh hơn.

Kiến trúc nhà chính của sơn trại Đằng Phong tương tự như một tòa tứ hợpviện(1), nằm ở chính giữa đại sảnh là phòng nghị sự của sơn trại chuyênxử lý công vụ; hai bên gian nhà theo thứ tự là phòng ngủ của trại chủsơn trại Bắc Phong Phi và phu nhân của hắn, thư phòng, cùng khuê phòngcủa nữ nhi bảo bối Bắc Tiểu Lôi. Còn những gian phòng còn lại là tỳ nữcùng người hầu ở.

Tiểu Kim, Tiểu Ngân khiêng Dạ Tinh Thần bám theo Bắc Tiểu Lôi đến đại sảnh, theo ý bảo của nàng hạ hắn xuống.

Dạ Tinh Thần dọc đường bị khiêng, sắc mặt đã sớm trắng bệch, chỉ cảm thấytrong dạ dày một trận khó chịu, đứng ở chỗ đó thật lâu nói không ra lời.

Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng của hắn, liếc cặp mắt xem thường, người này cũngquá yếu đi. Bất quá quên đi, hắn yếu, mình không phải là vừa vặn đem hắn ăn đến sít sao.

“Tiểu Thục, Tiểu Lục.” Hướng ra ngoài hô.

“Tiểu thư.”

Hai nha hoàn thanh tú tiến vào, Tiểu Thục y phục màu trắng, váy áo điểmhoa, đầu buộc hai búi tóc, trên khuôn mặt được khảm một đôi mắt to linhđộng không an phận mà chuyển động, là một tiểu nha hoàn hoạt bát; TiểuLục thì một bộ áo váy xanh biếc, khuôn mặt thản nhiên, bước chân nhẹnhàng, hiển nhiên cũng là người luyện võ.

“Các ngươi đi múc nước lên để cho hắn rửa mặt chải đầu” Sau khi hai người tiến vào, Bắc Tiểu Lôi chỉ Dạ Tinh Thần nói.

“Dạ.” Tiểu Lục nhàn nhạt trả lời.

Tiểu Thục thì ý vị mà nhìn Dạ Tinh Thần, hào quang trong mắt to lấp lánh như ánh sao. Oa, người này là ai a? Hảo tuấn, mày kiếm mắt sáng, toàn thânhảo hảo nha.

“Ân, Tiểu Thục?” Bắc Tiểu Lôi nhìn bộ dáng như sắcnữ của tiểu Thục, lông mày nhếch lên. Trong tay roi da đung đưa, thanhâm mang theo nguy hiểm.

“Tiểu thư, Tiểu Thục em sẽ đi ngay bâygiờ.” Tiểu Thục nhìn đến động tác của Bắc Tiểu Lôi, sắc mặt chợt đạibiến. Lôi kéo Tiểu Lục biến mất ở phía trước.

“Kim, Ngân, Tài, Bảo, các ngươi đi xuống trước.” Bắc Tiểu Lôi hướng tứ huynh đệ ở một bên chờ tham gia náo nhiệt quơ quơ roi.

“Dạ.”

Kim, Ngân, Tài, Bảo bất mãn mà cong miệng, nhưng cũng không dám không nghelời Bắc Tiểu Lôi, chọc giận Đại tiểu thư, hậu quả rất nghiêm trọng. Đạisảnh thoáng chốc an tĩnh lại.

Sau khi Dạ Tinh Thần giảm bớt khóchịu, ý buồn ngủ lại xông ra. Hắn lập tức đi đến một bên ghế ngồi xuống, híp nửa mắt, đôi môi đỏ mọng nhấp nhẹ, vạt áo thoáng mở, tóc như mựchỗn độn mà rủ xuống, bộ dáng mang theo vài phần lười nhác, hảo một bứcmỹ nam đồ.

Bắc Tiểu Lôi nhướn lông mày, người này cũng quá tùy tiện đi.

“Này, ngươi tên là gì?” Cầm roi da hướng Dạ Tinh Thần chỉ chỉ.

Dạ Tinh Thần liếc nàng một cái, mặc kệ nàng.

Ba—

Bắc Tiểu Lôi giương roi lên, hướng hắn giáng xuống.

“Ngươi là một nữ tử, làm sao có thể ngang ngược như thế?” Dạ Tinh Thần cũng bị chọc giận, con ngươi đen thâm sâu mang theo nộ ý trừng mắt nhìn BắcTiểu Lôi, hơi thở lười nhác đảo qua, toàn thân tỏa ra quý khí, uy nghiêm hoàng tộc cao cao tại thượng.

“Ta hung ác, hung ác cái quái gì?Ngươi bớt lên giọng một chút. Hiện tại ngươi đang đứng ở trên địa bàncủa bổn cô nương.” Bắc Tiểu Lôi trừng hai mắt thật to, chỉ vào Dạ TinhThần, so với hắn càng thêm ngông cuồng, tự cao tự đại.

“Ngươi—“Dạ Tinh Thần tức đến run rẩy, lần đầu tiên trong đời ân hận bản thânkhông học võ. “To gan, cư nhiên dám cư xử như thế đối với bổn vương. Coi chừng ngày sau bổn vương phái người đến tiêu diệt hang ổ của ngươi.”Xem ngươi còn dám dùng roi chỉ vào bổn vương hay không.

“Khôngcần chờ về sau, nếu ngươi dám tiêu diệt nơi này, bổn cô nương trước đemngươi giải quyết ngay tại chỗ, thuận tiện đem những thủ hạ dưới tayngươi ném ra sau núi cho sói ăn.” Hừ, muốn làm người mà không rõ tìnhhuống sẽ càng chết nhanh hơn bình thường một chút.

“Ngươi—“ DạTinh Thần chỉ cảm giác mình nhanh chóng bị tức đến thổ huyết. “Nói đi,ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Muốn vàng, hay là bạc?” Chặn đườngcướp bóc, không phải là muốn tiền sao?

“Vàng, bạc, bổn cô nươngđều muốn, nhưng mà ngươi ta cũng muốn, chỉ cần ngươi thành người của bổn cô nương. Mọi thứ của ngươi còn không phải đều của bổn cô nương.” Vương gia sao? Khẳng định tiền trong nhà so với của hoàng đế không thể thiếuít hơn. Từ nay về sau không cần cướp bóc cũng có thể nuôi sống ngườiĐằng Phong.

“Không biết xấu hổ.” Dạ Tinh Thần chưa từng thấy quanữ tử nào nói khoác mà không biết ngượng như vậy, nàng đến tột cùng cóphải nữ nhân hay không a, cư nhiên có thể nói ra lời này mà mặt khônghồng.

“Tiểu thư, nước đây.” Tiểu Thục, Tiểu Lục mang nước đi đến.

“Tiểu Lục, ngươi rửa mặt cho hắn.” Bắc Tiểu Lôi hướng Tiểu Lục nói.

−−hả?

“Bổn vương không cần rửa mặt.” Dạ Tinh Thần nhìn Bắc Tiểu Lôi, hắn mới không cần một tiểu nha hoàn ở trên mặt hắn lau đến lau đi, nghĩ tới liềnkhiến người ta ghét bỏ.

“Ta có hỏi ngươi sao?” Bắc Tiểu Lôi lànhlạnh liếc mắt nhìn hắn, quay đầu nói với Tiểu Lục: “Đi đi, nếu như hắnkhông muốn, ngươi liền điểm huyệt đạo của hắn.” Xem hắn gây sức ép nhưthế nào?

Oa, tiểu thư, chiêu này thật sự là lợi hại.

TiểuLục đồng tình mà nhìn vẻ mặt đã muốn tái nhợt của tuấn mỹ nam tử kia, mỹ nam đáng thương đến trên tay tiểu thư sớm hay muộn cũng sẽ bị nàngcường thế mà hành hạ đủ.

“Ngươi—“

Dạ Tinh Thần tức đến đỏ bừng mặt, thân thể lại chỉ cương lên, mặc cho Tiểu Lục ở trên mặt hắn lau đến lau đi.

“Tiểu Thục, báo cho các trưởng lão, để cho bọn họ chuẩn bị hôn lễ.” Nàng muốn thành thân.

“A? Ai muốn thành thân?” Mắt Tiểu Thục nháy a nháy, bị tình trạng bây giờ làm cho không rõ ràng.

“Bổn tiểu thư muốn thành thân, ngươi có dị nghị không?” Con ngươi nhìn qua, thấy Tiểu Thục liều chết lắc đầu phủ nhận.

“Cái kia, tiểu thư, người muốn cùng ai thành thân?” Tiểu Thục giương ánh mắt lên nhìn Bắc Tiểu Lôi, yếu ớt hỏi.

“Hắn!” Ngón tay ngọc thon dài hướng Dạ Tinh Thần chỉ.

“Bổn vương không đồng ý.” Hiểu rõ Bắc Tiểu Lôi ngang tàng cường thế, Dạ Tinh Thần mới không muốn rước một cọp mẹ về nhà.

“Ta đồng ý là được.” Thái độ cường ngạnh không cho phản bác.

Dạ Tinh Thần há hốc mồm, nhìn hai nha hoàn mang theo ánh mắt đồng cảm rời đi.

Giờ phút này, hắn mới hiểu rõ cái gì là vương gia gặp nạn không bằng tặc.