Vương Phi Cường Hãn

Chương 15: Đến một đôi, đánh một đôi!



Thân ảnh đỏ rực củaBắc Tiểu Lôi bước ra, gió hè từ ngoài cửa sổ rót vào vén lên làn váy của nàng bay múa. Tóc đen như thiền, mi mục như vẽ, đẹp đến động lòngngười. Chẳng qua giọng điệu không khách khí kia chọc giận người khác.

“Thúc phụ, chính là tiện nha đầu này đánh Điệp Nhi. Người nhất định phải vìĐiệp Nhi làm chủ.” Con ngươi Hoa Hồ Điệp phẫn nộ nhìn Bắc Tiểu Lôi, khóe miệng nhỏ lộ ra một nụ cười đắc ý. Xú nha đầu, hiện tại bổn tiểu thư sẽ cho ngươi biết hậu quả dám đắc tội với ta.

“Là ai?” Đôi mắtHoa Môn Mi như hai hạt đậu trợn to hướng Bắc Tiểu Lôi nhìn lại, vừa thấy không ngờ là một Đại mỹ nhân. Dâm quang trong tròng mắt thật nhỏ hiệnlên. “Thì ra là một tiểu mỹ nhân a.”

“Thúc phụ−−“ Hoa Hồ Điệp dậm một chân, làm nũng kêu. Nàng cũng không phải là để thúc phụ đến tìm người đẹp.

“Khụ khụ−−“ Hoa Môn Mi giả bộ ho nhẹ, sau đó xoay người nâng cao cơ thể béonục nịch nhìn vào Bắc Tiểu Lôi. “Tiểu nha đầu to gan, cư nhiên ngay cảchất nữ của bổn quan cũng dám đánh, ngươi còn biết vương pháp?”

“Vương pháp?” Bắc Tiểu Lôi xem thường mà nhìn vào Hoa Môn Mi toàn thân béo mập toát ra đầy đầu mỡ, cúi đầu chửi thề một tiếng. “Ta nhổ vào, cùng cácngươi nói vương pháp, ta thật sợ vương pháp bị các ngươi bôi nhọ. Bớtnói nhảm đi, không phải muốn bắt bổn cô nương sao? Xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?”

Nói xong, tay vươn tới ngang hông, một lần nữa cầm lấy chiếc roi, thân thủ linh hoạt mà hướng hai người vung đi.

“Đại nhân cẩn thận.”

“Thúc phụ coi chừng.”

Vừa thấy roi của Bắc Tiểu Lôi vung đến, Hoa Hồ Điệp cùng người hầu kêu to.Hoa Hồ Điệp đem thúc phụ mập mạp hướng tới phía sau đẩy một cái, từ trên lưng gia đinh rút đao ra, hướng Bắc Tiểu Lôi nghênh đón.

Hai đạo bóng dáng đỏ rực quấn lấy nhau, Hoa Môn Mi ôi chao một tiếng ngã xuốngđất, vừa đem gia đinh phía sau đẩy trên đất. Nhất thời, phía sau loạnthành một đoàn.

Hoa Môn Mi xoa cái mông bị đụng đau nhức, kêu to.

“Cư nhiên dám đánh mệnh quan triều đình, không muốn sống nữa. Người đâu, theo bản quan bắt điêu dân này lại.”

“Dạ.” Đám quan binh theo ở phía sau tay cầm lấy binh khí, hướng Bắc Tiểu Lôi đang triền đấu đi đến.

Dạ Tinh Thần từ đám người phía sau đi ra, cẩm bào màu trắng lay động, tócđen tung bay, thân hình cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ không cóđối thủ khiến người khác không thể xem nhẹ.

Nguyên bản Hoa Môn Mi đang ôi chao ôi chao kêu lên ngẩng đầu thấy Dạ Tinh Thần, tiếng kêungưng bặt. Một đôi mắt như hạt đậu trừng thật lớn, giống như nhìn thấychuyện vô cùng kinh khủng. Đột nhiên hai tay ngắn mập chạm đất gian nanmà bò dậy. Động tác kia nhanh đến mức không giống một người béo mập cóthể làm được.

“Hạ quan Đô Sát viện Ngự sử Hoa Môn Mi bái kiến Vương gia.” Quỳ gối.

Bọn quan binh vốn đang muốn truy bắt Bắc Tiểu Lôi vừa nghe thấy liền ngâyngẩn cả người, đại đao cầm trong tay dừng ở tại chỗ đưa mắt nhìn nhau.Không biết nên làm sao bây giờ?

Ba một cái, Bắc Tiểu Lôi một roigiải quyết Hoa Hồ Điệp cũng đang sửng sốt. Thân ảnh đỏ rực bay vút dừng ở bên cạnh Dạ Tinh Thần. Đôi mắt nhìn chằm chằm đám người đang quỳ trênmặt đất.

“Tại sao Hoa Ngử sử lại xuất hiện ở nơi này?” Dạ Tinh Thần khẽ nhíu mày kiếm, nhàn nhạt mà hỏi thăm.

“Hạ quan là tiếp nhận mệnh lệnh Hoàng thượng đi ra ngoài tìm Vương gia,hiện tại nhìn thấy Vương gia bình an thật sự là quá tốt.” Hoa Môn Mikhoác lác, tươi cười nịnh nọt.

“A, tìm Bổn vương?” Đôi mắt Dạ Tinh Thần sâu xa mà liếc nhìn người quỳ trên đất. “Đây chính là đang tìm Bổn vương sao?”

“Cái này, cái này…” Cái trán lớn của Hoa Môn Mi chảy ra đầy mồ hôi lạnh, luống cuống.

Hoa Hồ Điệp thầm kêu hỏng bét, không nghĩ tới nam nhân bản thân nhìn trúnglại là Vương gia. Nhìn thấy thúc phụ hèn mọn ở nơi này, nàng cũng khôngbiết phải làm sao.

Nên làm cái gì bây giờ?