Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

Chương 16



Cuối cùng cũng tới ngày hẹn với Dương Thanh Y, tiểu Vương gia chuẩn bị một chút lễ nhỏ, mang theo Tiểu Đông tới Bạch Quả đường của Liễu gia.



Chưởng quỹ họ Triệu nghênh đón hắn vào, đã thấy Dương Thanh Y ở đó, không thấy hình bóng của Ngôn Tử Tinh.

“Tử Tinh đâu ?”

Dương Thanh Y sắc mặt có chút không tốt nói “Hắn đi rồi.”

“Đi rồi ? Chúng ta không phải đã hẹn trước rồi sao ?” Tiểu Vương gia kỳ quái hỏi.

Nghe nói cửa hàng của Liễu gia là do sư phụ của Dương Thanh Y mở, vào Thái y viện cũng là sư phụ của hắn nhờ người tiến cử giúp.

Lại nghe Ngôn Tử Tinh tỉ mỉ nói tiếp, sư phụ của Dương Thanh Y coi như cũng có quan hệ họ hàng từ xưa, bởi vậy mới ở chung một chỗ.

Mỗi lần hắn tìm đến, Ngôn Tử Tinh nhất định sẽ chờ, sao lại đột nhiên đi mất ?

Dương Thanh Y nói “Ta với hắn nói vài câu, hắn liền một mạch bỏ đi mất.”

“Ngươi cãi nhau với hắn ? Vì sao ?” Tiểu Vương gia càng nghĩ càng cảm thấy lạ, lẽ nào quan hệ của bọn không tốt ?

Dương Thanh Y miễn cưỡng cười nói “Không có gì, Tử Tinh tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi tính tình có chút nóng nảy. Ta nói hắn có hai câu, hắn liền mất hứng.”

Tiểu Vương gia thấy hắn không nói, cũng không hỏi nhiều nữa.

Hắn và Dương Thanh Y kỳ thực không có nhiều giao tình, chỉ là cùng nhau làm bạn đến kinh, cùng đường mà thành.

Sau lại nhờ hắn kê đơn một phương thuốc hữu hiệu cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, tiểu Vương gia mới cố ý mang quà đến để tạ ơn hắn.

Lúc này thấy Ngôn Tử Tinh không có ở đây, tiểu Vương gia đã sớm biết rằng hắn và Dương Thanh Y không hợp, cho nên cũng không có tâm tình ở lại lâu, nói chuyện một hồi, liền đứng dậy cáo từ.

Dương Thanh Y tâm trạng dường như cũng nặng nề, không giữ hắn lại.

Tiểu Vương gia dẫn theo Tiểu Đông rời khỏi hiệu thuốc, ra ngoài Bạch Quả đường, hướng thẳng phía trước mà đi, bỗng nhiên nghe thấy Ngôn Tử Tinh ở phía sau gọi hắn.

“Ngươi sao lại đi mất rồi ? Ngôn Tử Tinh từ xa chạy tới, kéo tay hắn oán giận nói.

Tiểu Vương gia trở mình xem thường, nói “Ai kêu ngươi không ở đó, ta đợi cả nửa ngày.”

Ngôn Tử Tinh không ý gì cười nói “Vừa cùng người khác cãi nhau, tâm tình không tốt. Nên bỏ đi, lại nhớ đã có hẹn với ngươi. May là kịp chạy trở về, nếu không ta lỡ hẹn rồi. Đi, chúng ta đi uống vài chén.”

Tiểu Vương gia nhức đầu, nói “Không được, ta tửu lượng không tốt, không uống vẫn hơn.”

Ngôn Tử Tinh mắng “Lề mề quá, sao lại keo kiệt như vậy ! Là nam nhân cũng đừng qua loa tắc trách như vậy, vài chén rượu thì có làm sao nào !?”

Tiểu Vương gia vừa bị hắn nói, lập tức khơi dậy hào khí, nói “Không phải chỉ là uống rượu sao ! Có gì đặc biệt hơn người. Đi, hôm nay ta cùng ngươi uống cho sảng khoái !”

Hai người chạy đến Túy Phù lâu, mua rượu kỷ đàn lục xà tốt nhất.

Ngôn Tử Tinh có chút lão đạo, trách cứ tiểu nhị dùng rượu mới ủ ba năm ra lừa bọn họ, phải đổi cho bọn họ ít nhất là rượu đã ủ được chín năm.

Đương nhiên bạc cũng phải bỏ thêm không ít, Ngôn Tử Tinh rất hào phóng, một thỏi vàng nặng trịch ném xuống mặt quầy hàng, nhất thời khiến cho bọn họ hoa mắt.

Tiểu Vương gia bỏ Tiểu Đông một quãng xa, cùng Ngôn Tử Tinh trèo lên trên nóc nhà một hộ nhân gia giàu có.

Ngôn Tử Tinh bảo hắn đề khí thì ‘di’ một tiếng, vô cùng kinh ngạc nói “Nội lực của ngươi đâu ?”

Lời này có chút kỳ quái. Tiểu Vương gia cười nhạo nói “Ta đâu có cái gì gọi là nội lực, ngươi xem ta là người xuất thân từ gia đình luyện võ sao ?”

Ngôn Tử Tinh phiêu mắt nhìn hắn, cười nói “Là ta nhầm.”

Hắn không nói hai lời, nhấc một vò rượu lên há mồm uống.

Tiểu Vương gia bị bộ dáng hào sảng của hắn kích động, đầu nóng lên, cũng học theo dáng vẻ của hắn, giơ lên một vò, sảng khái uống hả hê

Ô ô ô….đầu đau quá…muốn nổ tung…………..

“Nước ………ta muốn nước………..” Tiểu vương gia nức nở.

Có người ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nâng dậy, cho hắn một chén canh giải rượu.

“…….còn muốn……” Tiểu vương gia mắt cũng không muốn mở, run rẩy rên rỉ.

Người nọ lại đưa qua một ly, lần này tính tình dường như không tốt lắm, một hơi đổ thẳng xuống mồm hắn.

“Khụ khụ………….” Tiểu vương gia vụt tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngây người một lát, mơ hồ nói “Diệu Nguyệt, ngươi sao lại không ở thư phòng ?”

“Đã tối rồi, còn ở thư phòng làm gì ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận nói.

“A ?” Tiểu vương gia nghe vậy, lắc lư thân mình nhổm dậy, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ …… một màn tối đen như mực.

Đầu rất nặng nề, có chút choáng váng.

Tiểu vương khẽ day day đầu, cố gắng nhớ lại.

Đúng rồi, buổi chiều hắn đi tìm Ngôn Tử Tinh uống rượu, hình như còn uống nhiều nữa.

Hắn làm thế nào quay về Vương phủ ? Đông Phương Hạo Diệp cố sức nghĩ, nhưng nghĩ không ra.

Cuối cùng chỉ nhớ được hình như hắn uống rất nhiều, Ngôn Tử Tinh đỡ hắn dậy, hai người lảo đảo lúc lắc đi trên đường cái, Tiểu Đông phải túm hắn về nhà, hắn lại sống chết không chịu.

“Diệu Nguyệt……..” Tiểu vương gia chột dạ liếc mắt sang khều nhẹ Bắc Đường Diệu Nguyệt, kéo ống tay áo của y, lại bị y không chút khách khí hất ra.

“Đừng động vào ta, hôi muốn chết!”

“Ta, ta, ta đi tắm rửa…….”

Bắc Đường Diệu Nguyệt lạnh nhạt nói “Đừng đi. Say rượu chưa tỉnh không nên tắm, cẩn thận tác dụng của rượu lại bắt đầu. Ngươi khi nãy nôn điên cuồng, khiến Hồng Cúc và Tiểu Đông chạy tới chạy lui, giường cũng không biết đổi mấy lần, ta đã cho bọn họ xuống phía dưới nghỉ ngơi rồi. Hàn Thanh Các của ta chỉ có vài người, lúc này gian ngoài cũng không có ai, ngươi có gọi cũng vô dụng.”

Đông Phương Hạo Diệp xấu hổ vô cùng, lui vào trong giường một chút nhìn y “Vậy, vậy…”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng lên, tay đỡ lấy thắt lưng, nói “Ta đêm nay sẽ ở Thanh Vân Cư ngủ một đêm, cũng không cần phải chịu đựng tửu quỷ hôi hám như ngươi nữa. Trên bàn có điểm tâm cùng cháo trắng, nếu đói tạm dùng một chút, đêm nay không có ai hầu hạ ngươi đâu.”

Tiểu Vương gia không dám nói thêm cái gì, nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt chậm rãi đi ra cửa phòng.

Huh u … Diệu Nguyệt, ta sai rồi…Tiểu vương gia khó chịu nằm sấp trên giường, đầu đau đến nỗi như có người đang đánh nhau trong đó, thế nhưng lại không dám gọi người tới.

Bên người thiếu độ ấm của Bắc Đường Diệu Nguyệt, hắn ở trên giường lật qua lật lại mãi không ngủ được.

Thật vất vả tới nửa đêm, rượu bắt đầu phát tác, liền mê mê hoặc hoặc nửa ngủ nửa tỉnh.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có âm thanh ồn ào.

Chuyện gì xảy ra ? Đông Phương Hạo Diệp mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, chui ra khỏi ổ chăn, vừa định gọi người, bỗng nhiên cả người giật mình một cái, hô hấp cứng lại, đột nhiên thanh tỉnh.

Trong phòng có người ! Đông Phương Hạo Diệp cảnh giác, nhìn phòng ốc đen kịt, quát khẽ “Ai !”

Sát khí đột nhiên kéo tới. Tiểu Vương gia còn đang ngẫm nghĩ, một đám ngân châm liền bắn ra.

“Leng keng đinh ———“ Ngân châm bị đánh rơi xuống.

Bóng đen xông lên, tiểu vương gia trong lòng biết không ổn, tay trái vung lên, nhấc chăn hất mạnh, nhảy xuống giường muốn lấy thanh kiếm gác ở đầu giường, phía sau gió đã kéo tới, người đã ở ngay sau lưng.

Đông Phương Hạo Diệp vội vã rụt thân mình lại, vừa định xoay tay lại, nhiệt khí thật lớn đã phác qua trước mặt, thân hình cứng đờ, đã bị người kia điểm huyệt rồi.

Người nọ đem Đông Phương Hạo Diệp nâng lên, đá văng cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Ngoài phòng là một mảnh hỗn độn, gió lạnh quét tới trên người, Đông Phương Hạo Diệp nội lực mất hết, nhất thời chịu không nổi, cả người run lên.

“Thích khách! Người đâu ! Có thích khách ——-“ Bắc Đường Vương phủ xung quanh ánh lửa sáng rực.

Lúc này trời rất lạnh, lại thêm gió bắc gào thét, hỏa thế liền bùng lên.

Xa xa truyền đến tiếng hô cùng tiếng đao kiếm vang lên, ám vệ của Bắc Đường Vương phủ ra hết, cùng vài thích khách đánh nhau.

Đông Phương Hạo Diệp lúc này mới ý thức được thích khách không chỉ có một người, không khỏi nhìn về phía Hàn Thanh Các, chỉ thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt trong tay cầm kiếm, chỉ khoác một chiếc áo khoác bên ngoài nội y vội vã chạy ra, chạy về phía hắn.

Không cần lại đây ! Đông Phương Hạo Diệp trong lòng sốt ruột muốn kêu lên, thế nhưng yếu huyệt toàn thân bị điểm hết, không thể hét lên, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hai gã thích khách ẩn bên ngoài các đánh tới phía y, nháy mắt đã giao thủ.

Những người này hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, chủ yếu là muốn tập kích chủ nhân Hàn Thanh Các, mục tiêu tất nhiên chính là Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Không ngờ tối nay lại trùng hợp như vậy, Bắc Đường Diệu Nguyệt không ngủ trong ngọa thất, mà nghỉ tại Thanh Vân Cư.

Lúc này y chạy vội ra, chẳng phải là đem mình dâng đến cửa sao ? Đông Phương Hạo Diệp trong lòng khẩn trương nhưng không làm gì được.

Bỗng nhiên đầu choáng váng, thì ra là do thích khách khiêng hắn phi thân nhảy lên, xẹt qua tường của viện.

Đông Phương Hạo Diệp lại ngưng mắt, dĩ nhiên nhìn không thấy tình hình của Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Vài tên ám vệ bên này muốn đoạt lấy hắn, thế nhưng thích khách này võ công cao cường, chiêu thức quỷ dị, ngay lập tức đã đẩy lùi bọn họ.

Đông Phương Hạo Diệp theo xê dịch, né tránh của thích khách mà choáng váng đầu óc, trong lòng mắng to, trói người còn dùng lực như vậy và vân vân, không phải là dày vò người ta sao !

“Vương gia !” Tiểu Đông xông tới, trong tay cầm chủy thủ vọt người lên, cùng tên thích khách giao đấu.

Thế nhưng hắn cố kỵ sợ làm hại đến Tiểu vương gia, không dám ra nhiều sát chiêu.

“Vương gia ? Người không sao chứ ? Người thế nào rồi ?” Tiểu Đông nhìn tiểu vương gia không phản ứng, gấp đến độ oa oa kêu to.

Ngu ngốc! Ta bị điểm huyệt ngươi nhìn không thấy sao ? Đông Phương Hạo Diệp bị nhấc lên, nhìn không thấy thần sắc của Tiểu Đông, có điều nghe thanh âm cũng biết trận cước của hắn đang đại loạn.

“Buông hắn ra!” Bỗng nhiên một tiếng quát lạnh đầy run sợ vang lên, Ngư trạch kiếm của Bắc Đường Diệu Nguyệt ngân quang chợt lóe, đâm lên.

Diệu Nguyệt….Tiểu Đông ngươi mau qua đó, đừng để cho ái phi của ta bị thương ! Đông Phương Hạo Diệp nỗ lực tập trung tinh thần, khóe mắt trông thấy Vương phủ đại tổng quản Lăng Thanh đã dẫn người bay nhanh tới, cùng vài tên ám vệ lao vào vòng chiến.

Có vài tên thích khách khác cũng tiến lên, nhất thời trở thành hỗn chiến.

Tiểu vương gia bỗng nhiên thoáng nhìn lại, cảm giác thích khách đang khiêng mình hành động có chút không đúng, bàn tay đang đặt trên lưng hắn lại nhập vào bên trong, tựa như đang sờ soạng cái gì đó.

Tiểu vương gia cảm thấy không ổn.

Ngay khi người ngọ móc cái vật kia ra, Đông Phương Hạo Diệp nhìn kỹ, đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến một vật, sắc mặt không khỏi đại biến.

Hắn dưới tình thế cấp bách, vận một cỗ chân khí thẳng lên, rồi huyệt đạo đang bị quản chế đột nhiên giải khai.

“Diệu Nguyệt cẩn thận ———“ Hắn dùng hết toàn lực hét lớn một tiếng, ngực nháy mắt đau nhức mãnh liệt, một ngụm huyết phun ra, ngân châm bay xối xả đầy trời, tiểu vương gia trông thấy Tiểu Đông phi nhanh về phía Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt tái nhợt đánh lên gáy.

Diệu Nguyệt…… Tiểu vương gia chỉ cảm thấy đầu óc buông thõng, hai mắt tối sầm, lâm vào màn đêm vô cực.

Trong lòng cuối cùng chỉ còn một ý niệm : Mẹ nó! May là tiểu tử này vô dụng………….

————

Tối quá…………Ngực hơi đau, miệng toàn là mùi máu tươi nồng đậm.

Khẽ mở mắt ra, con ngươi đảo một vòng, nhưng trước mắt tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Đông Phương Hạo Diệp có một loại sợ hãi, hắn không phải là bị mù chứ ?

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, hắn là một người cao lớn lại bị nhét trong một cái rương, khẽ lảo đảo, dường như là ở trên xe ngựa.

Diệu Nguyệt không biết thế nào rồi.

Nhớ tới lúc cuối cùng hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt trắng bệch cùng thần sắc hốt hoảng của người nọ, Đông Phương Hạo Diệp đau thắt trong lòng.

Diệu Nguyệt, thì ra ta ở trong lòng ngươi rất sâu nặng !

Diệu Nguyệt.

Diệu Nguyệt………… Nội tâm hình như tràn ngập sức mạnh, Đông Phương Hạo Diệp dần dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu nhớ lại mọi việc.

Không nghĩ tới tên kia lại phóng ra xối xả lê hoa châm.

Đó là châm đồng cực kỳ đặc biệt, Đông Phương Hạo Diệp thật lâu trước kia đã từng gặp qua một lần, ấn tượng khắc sâu, bởi vậy chỉ cần nhìn thoáng qua, lập tức có thể nhận ra.

Tuy rằng Tiểu Đông linh hoạt, lập tức phát giác để bảo vệ Diệu Nguyệt, nhưng không biết được Diệu Nguyệt có bị thương hay không ?

Tiểu vương gia trong lòng lo lắng, phát hiện mình đang bị trói, giống hệt như cái bánh chưng.

Đại khái thời gian bị trói quá lâu, toàn thân cứng ngắc, ngón tay không có cảm giác, cử động cũng không được, nhưng lại không bị điểm huyệt, chắc là sợ hắn đang trọng thương, nếu lại điểm huyệt nữa, lại phải chịu xóc nảy, mạng nhỏ này sẽ …. Hu hu.

Ta động ! Ta động ! Ta động động động !

Tiểu vương gia nỗ lực muốn nhúc nhích, đáng tiếc hắn cả người cứng ngắc, dùng hết toàn lực cũng bất quá chỉ giãy dụa được hai cái, ngực đau tận xương, hô hấp trở nên vô lực.

Hắn suyễn khí, nghỉ một chút, thử vận hành chân khí trong cơ thể.

Lúc trước để trị nội thương mà cấm chế nội lực đã bị hắn phá tan, qua mấy ngày nữa đại khái sẽ chậm rãi khôi phục, tuy rằng khả năng chỉ còn khoảng ba, năm thành so với trước kia, nhưng chữa thương hẳn là có vấn đề gì, tự bảo vệ cũng có vài phần nắm chắc.

Tiểu vương gia lại lấy một chút khí lực, vừa định động, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, vội vã ngưng thần lắng nghe.



Một người có tiếng nói thô ách thấp giọng nói “Thế nào rồi ?” Một người khác nói “Nội thương không nhẹ, nhưng đã cho hắn một viên Bích ngưng đan, đã không sao rồi.”

“Điện hạ muốn người sống, ngươi nên nhẫn nhịn một chút, chúng ta không thể phá hủy đại sự của điện hạ được.”

“Lời vô ích sao lại nhiều như vậy ! Chuyện Điện hạ đã giao phó, ta nhất định hoàn thành, đừng nói hắn còn sống, kể cả hắn còn một hơi thở cuối cùng ta cũng nhất định không cho hắn chết !”

Ta khinh ! Bản Vương là phúc thiên mệnh lớn, ngươi lại dám nói như vậy ! Ngươi cho ta, ta cũng không thèm ! Tiểu Vương gia trong lòng mắng

Tiếng nói thô ách nói “Bắc Đường Vương phủ bị chúng ta làm loạn lên như thế, Xa Kinh khẳng định đã loạn thành một đống.”

“Bất quá Bắc Đường Vương phủ cũng không phải ngồi không, chúng ta lần này cũng chết không ít huynh đệ.”

“Mẹ nó! Hừ !”

“……….Bắc Đường Vương quả nhiên không ở trong phủ sao?”

“Sự tình huyên náo lớn như vậy, Bắc Đường Vương nếu ở đó, sao lại đứng im nhìn thân đệ bị thương, trượng phu của đệ đệ bị bắt mà lại không ra mặt ? Chúng ta vốn định lặng lẽ hành sự, ở sau phủ cùng ngoại viên nghĩ cách phóng hỏa dương đông kích tây, ai ngờ thị vệ vủa Bắc Đường Vương phủ cảnh giác, lại phát hiện ra chúng ta. Sau đó một đống người xông vào cùng đánh, may là điện hạ trói người trở về, bọn họ trong lòng cố kỵ, điện hạ lại võ nghệ cao cường, đem lê hoa châm phóng ra xối xả, lúc đó mới che chở chúng ta toàn vẹn trở ra được.”

Tên còn lại không nói gì.

Tiếng nói thô ách ngừng trong chốc lát, lại nói “Ngươi nói điện hạ sao đột nhiên đổi chủ ý ? Chúng ta vốn là đi ám sát Bắc Đường Vương, thế nhưng khi biết được là Văn quốc tiểu vương gia gì gì đó ở đây, điện hạ liền đổi chủ ý bắt hắn đi, ta thấy Bắc Đường Vương phủ Tam thế tử kia còn đáng giá với chúng ta hơn.”

“Ngu ngốc! Ngươi thì biết cái gì ! Bắc Đường Vương Tam thế tử bất quá chỉ là một người không đáng giá của Văn quốc, tiểu vương gia này là thân đệ cùng mẹ duy nhất của Văn đế hiện nay, bên trọng bên khinh ngươi hoàn toàn không phân biệt được sao ?”

Phía sau đó bọn họ nói cái gì, Đông Phương Hạo Diệp hoàn toàn không nghe được, toàn bộ đầu óc đều bị chiếm bởi cái câu ‘thân đệ bị thương’ kia.

Diệu Nguyệt bị thương!

Sao lại như vậy được ? Hắn rõ ràng thấy Tiểu Đông lao qua bảo vệ y.

Lăng tổng quản đã ở đó, hắn võ công cao như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để Diệu Nguyệt bị thương.

Nhưng thích khách nhiều như vậy, lê hoa châm xối xả như mưa lại lợi hại như vậy, Diệu Nguyệt thân thể lại không còn được linh mẫn như trước kia, lỡ như……………

Đông Phương Hạo Diệp càng nghĩ càng lo, trong ngực lửa giận sôi trào, đột ngột vận khí mãnh liệt đụng đến một tấm ván gỗ.

‘Đông’ một tiếng, bên ngoài liền an tĩnh lại.

Tiểu vương gia lại dùng lực đụng trái phải một chút, sau một lát, cái rương chậm rãi mở ra.

Trong mã xa ánh sáng không rõ, tiểu vương gia mở to hai mắt, nhìn biểu tình hai người trước mặt, phẫn nộ mắng “Ô vô ngô vụ ô…………..” Tiểu vương gia lúc này mới nhớ miệng mình bị bịt lại, lời nói của mình sau khi nói ra, đều biến thành những phát âm không rõ.

“Tĩnh vương gia, ngươi đã tỉnh ?” Vô nghĩa ! Cái người có tiếng nói trong sáng kia, nhìn qua là một người trẻ tuổi thanh tú trắng trẻo giúp đỡ hắn mở ra, Đông Phương Hạo Diệp lúc này mới thấy rõ, thì ra nãy giờ mình nằm trong quan tài.

Người nọ nói “Vương gia, ngươi nội thương quá nặng, điểm huyệt hại thân, nên chỉ có thể đánh ngất ngài, xin thứ lỗi.”

Đông Phương Hạo Diệp không nói gì, chỉ nhìn hắn.

Người nọ hiểu ý của hắn, từ trong miệng hắn rút ra miếng vải.

“Ta đói bụng.”

Đông Phương Hạo Diệp ám ách nói “Mau lấy gì đó cho bản vương ăn ! Bản vương muốn ăn cháo tổ yến!”

Người nọ ra ngoài, sau đó nhìn đại hán mặt thô ra hiệu, đại hán liếc nhìn hắn, nhãn thần tối tăm bất mãn, xoay người vén rèm xuống xe.

“Tĩnh vương gia, có cần cởi dây trói cho ngài không ?”

“Tùy ý, thực ra thì hiện tại ta cũng không chạy được.” Đông Phương Hạo Diệp dựa vào quan tài ở sau lưng nói.

Dù sao hắn bị trói cũng đã quen.

Màn xe đột nhiên nhấc lên, một người tiến vào trong mã xa.

Khuôn mặt hắn nhất thời không thấy rõ lắm, bất quá thân hình có chút cao to.

Hắn nhìn người bên cạnh nói “Cởi trói cho Tĩnh vương gia.”

“Vâng.”

“Tĩnh Vương gia, chúng ta đã rời khỏi Xa Kinh, ta khuyên ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Người nọ ở bên cạnh tiểu vương gia ngồi xuống, chậm rãi nói

“Ngươi là người ai ? Muốn gì ?” Đông Phương Hạo Diệp thấy rõ dung mạo của hắn, ngũ quan thâm thúy, không giống người Trung Nguyên.

Ăn mặc tuy giản đơn, nhưng quanh thân lại có khí chất tôn quý, hiển nhiên cho thấy đây là thủ lĩnh của những người này.

Người nọ nhẹ nhàng cười “Tại hạ Thác Bạt Chân, tham kiến Tĩnh vương gia.”

Tuy rằng Đông Phương Hạo Diệp từ trong phiên ngữ vừa rồi của hai người thuộc hạ đoán được một chút, nhưng lúc này thấy Tây Quyết nhị Vương tử tự mình dẫn theo người đột nhập Bắc Đường Vương phủ, vẫn đang vì sự cả gan làm loạn của hắn mà khiếp sợ.

Không biết nên nói là hắn quá xuẩn, hay là hắn quá thông minh, nói chung là hiện tại hắn đã đạt được mục đích rồi.

Sự dũng mạnh của người Tây Quyết, người Trung Nguyên không thể tưởng tượng ra nổi.

Đông Phương Hạo Diệp vừa ăn vừa ở một bên suy nghĩ, từ khi hắn bị bắt cóc ra Vương phủ đến giờ, đã qua ba ngày rồi.

Nếu như hắn không đoán lầm, bọn họ hiện tại đang đi theo một phương hướng duy nhất, hẳn là đại bản doanh của đại quân Lý Tham đang phất cờ hiệu Cần Vương, đất phong của Bắc Dự Vương Ti Giản —– Linh Châu.

Linh Châu là trọng địa phía Tây Bắc của Minh quốc, diện tích mở rộng, kéo dài qua một con sông, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nguyên là một nơi giàu có và đông đúc của Minh quốc, ai ngờ được hiện tại lại thành châm trong xương, đinh trong thịt, muốn nhổ không được, giữ lại thành họa.

Ti Giản từ lâu cùng Tây Quyết cấu kết, mà người cấu kết chính là vị Tây Quyết nhị Vương tử này, Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân tuy là thứ, nhưng người Tây Quyết không coi trọng huyết thống xuất thân, chỉ coi trọng người có năng lực.

Thác Bạt Chân anh dũng thiện chiến, võ nghệ cao cường, lại mưu trí, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi ba năm đã thống nhất tộc Tây Quyết, đưa lãnh địa bọn họ mở rộng ra gấp đôi, thực lực không thể khinh thường.

Đông Phương Hạo Diệp nhớ kỹ từ trò cười của Tam Hoàng huynh, may mà Văn quốc không cùng Quyết tộc phương Bắc liền nhau, nếu không tư vị bị người nhìn chằm chằm cũng không dễ chịu.

Đông Phương Hạo Diệp nhớ tới chuyện nghe được khi mới tỉnh lại, vậy Thác Bạt Chân nguyên bản là muốn ám sát Bắc Đường Diệu Nhật.

Minh Nguyệt thần công của bắc Đường Diệu Nhật đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, ở Minh quốc dưới một người trên vạn người, túc trí đa mưu, quỷ kế đa đoan, nếu lần ám sát này thành công, vậy việc Ti Giản lên ngôi Hoàng đế chắc chắn không còn xa.

Chỉ là hắn hiện tại tìm không được Bắc Đường Diệu Nhật, liền thay đổi chủ ý, nói vậy ý đồ cũng không nhỏ.

Đông Phương Hạo Diệp biết hắn có mưu đồ khác, không thể nào không lo lắng, chuyển ý niệm trong đầu xem có biện pháp nào để thoát thân không.

Đoàn người của Thác Bạt Chân ngụy trang thành thương đoàn phương Bắc, tránh được đại quân Minh quốc ở các châu quận đại phủ, một đường tiến thẳng với tốc độ nhanh nhất.

Đông Phương Hạo Diệp dù có không muốn cũng không thể làm gì được, hơn mười ngày sau, phải cùng bọn họ vào Linh Châu.

“Tĩnh vương gia, chẳng hay người đối với nơi ở tại hạ an bài có thỏa mãn không ?”

Đông Phương Hạo Diệp bĩu môi “Điện hạ khách khí rồi.”

“Một đường bôn ba, khổ cực cho Tĩnh Vương gia rồi, tại hạ hiện tại muốn bồi thường thất tốt cho vương gia.”

Thác Bạt Chân vỗ vỗ tay, hai gã thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp đi vào, một trái một phải, cúi đầu chào hắn.

“Hai người này là hai thiếu niên xinh đẹp nhất Tây Quyết chúng ta, tại hạ cố ý tìm bọn họ đến để hầu hạ vương gia.”

Đông Phương Hạo Diệp nhìn bọn họ, nhíu mi nói “Sao lại không phải là mỹ nữ ?”

Thác Bạt Chân tựa hồ có chút giật mình. “Vương gia ngại bọn họ chưa đủ đẹp ?”

Đông Phương Hạo Diệp kỳ quái liếc hắn, nói “Bọn họ rất đẹp, thế nhưng bản vương thích nữ nhân hơn.”

Tắm rửa thay y phục, dùng bữa, buộc tóc, mọi việc từ nhỏ đến lớn đều do cung nữ cùng nha hoàn có gương mặt xinh đẹp làm cho hắn, để hai gã sai vặt làm loại sự tình này, tiểu vương gia không thể nào cảm thấy vui vẻ được.

Thác Bạt Chân nghe vậy chần chừ nói “Tĩnh Vương gia không phải thích nam nhân sao ? Hay là nghĩ bọn họ không đẹp bằng tôn phu nhân ?”

Đông Phương Hạo Diệp lúc này mới phản ứng, Thác Bạt Chân thực sự là đem hắn vào quơ nắm cả đũa.

Thầm nghĩ: ta thích nam nhân, nhưng nam nhân ta thích chỉ có ái phi nhà ta ! Ngươi tùy tiện đưa cho ta một nam nhân mà khiến ta vui vẻ sao ? Vậy chi bằng đưa đến cho ta một nữ nhân ! Hắn có chút đen mặt, nói “Ta không muốn bọn họ, gọi cho ta hai nha đầu thông minh lại đây.”

Thác Bạt Chân thực tình nói “Ta lần này từ Tây Quyết không có đem theo nữ nhân, hai tiểu tử này tuy rằng thô bỉ, những đã được dạy dỗ cẩn thận, tính tình coi như thông minh, Tĩnh vương gia ngươi dùng tạm trước, nếu thực sự không hài lòng, tại hạ sẽ có biện pháp khác.”

Nói xong nhàn nhạt liếc mắt sang hai thiếu niên.

Hai người nhất tề quỳ xuống, run giọng nói “Nô tài nguyện ý hầu hạ Vương gia, thỉnh Vương gia thu nhận !”

Đông Phương Hạo Diệp không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là bình tĩnh khoát tay, thu bọn họ.

Ai ! Bị bắt làm tù nhân, hắn còn có thể tìm hiểu được cái gì ? Bị Thác Bạt Chân bắt làm tù binh đến Linh Châu đã hơn nửa tháng, hơn nữa tính thêm thời gian bọn họ đi đường, tính ra đã rời khỏi Xa Kinh hơn một tháng.

Một tháng………….Ai………….

Đông Phương Hạo Diệp mang theo hai gã thiếu niên Tây Quyết đi tới khe sâu trên thành lâu, hướng bờ đông nhìn lại.

Khe sâu này tên là Trường Hồ, đúng như tên gọi, dài chừng trăm dặm, khe rãnh dài rộng, khó có thể vượt qua, là nơi hiểm yếu nhất của Linh Châu, hiện tại lại giúp Bắc Dự quân đối chọi với Minh quân.

Đông Phương Hạo Diệp cưỡng phá cấm chế, nội thương không nhẹ, Thác Bạt Chân tiểu tử này lại vui lòng sắc linh đan diệu dược, cho hắn uống bồi bổ thân thể.

Hơn nữa hắn âm thầm chậm rãi vận công, lúc này công lực cũng khôi phục được ba, bốn thành.

Qua nửa tháng không có việc gì xảy ra, Thác Bạt Chân cấm hắn tùy ý ra vào, cùng lắm cũng chỉ có thể ở lâu các phía tây thành này ngồi nhìn.

“Tĩnh vương gia.”

Thác Bạt Chân bước lên thành lâu, hướng hắn gọi.

Đông Phương Hạo Diệp liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn dường như là vừa từ sàn đấu vật về, trên người nhung trang còn chưa thay ra, một thân trang phục Tây Quyết, phiêu hãn oai hùng.

“Tĩnh vương gia đang nhìn cái gì ?” Thác Bạt Chân theo đường nhìn của hắn nhìn lại, xa xa là đại bản doanh của Linh Châu đại quân cùng quân đội Tây Quyết.

“Vương gia có phải thấy rất kỳ lạ, quân đội người Tây Quyết chúng ta sao lại cùng đại quân của Lý tướng quân thao luyện ?”

Đông Phương Hạo Diệp gật đầu nói “Có điều ta là thấy kỳ lạ, vì sao Lý tướng quân cùng người Tây Quyết các ngươi sao đột nhiên lại thân cận như vậy ?”

“Tĩnh vương gia không biết sao ? Mẫu thân của Bắc Dự Vương Ti Giản là bác của ta.” Thác Bạt Chân cười nói.

Đông Phương Hạo Diệp bừng tỉnh, thì ra mẫu thân Ti Giản chính là quý tộc Tây Quyết.

Minh quốc dân phong mở rộng, quốc thổ mở mang, trước đây Bắc Đường Vương Bắc Đường Ngạo tiêu diệt tiểu quốc xung quanh, thực hiện chính sách dung hợp dân tộc, cho phép các tộc lúc đó tương hỗ thông hôn, cổ vũ Hoàng thất cưới người ngoại tộc, cho nên việc này cũng không hiếm lạ.

Lý Tham có một nhi một nữ, con trai độc nhất Lý Dược Nguyên là Nhị đẳng giáo úy kinh đô và vùng phụ cận, nhưng năm xưa không biết phạm phải chuyện gì, bị Bắc Đường Diệu Nhật giết, chỉ còn lại một người con gái, chính là nhị Vương phi của Ti Giản, cũng là mẫu thân của con trai duy nhất của Ti Giản.

Nghĩ như thế, rất nhiều việc liền mở ra trong đầu.

Ti Giản có hơn phân nửa là huyết thống Tây Quyết, hắn muốn ngăn cản mỹ nhân Hoàng đế xưng đế, tự nhiên sẽ yêu cầu lang tộc nương gia thiết kỵ của mẫu thân cùng với mười vạn tinh binh của nhạc phụ đại nhân.

Mà Lý Tham cùng Bắc Đường Vương có mối thù giết con, nói vậy cũng đúng nguyên nhân đệ đệ của Bắc Đường Vương Bắc Đường Diệu Huy kế thừa hoàng vị chính thống lại gợi cảm giác hoài nghi. Vì vậy nhân cơ hội phất lên đại kỳ Cần Vương, danh chính ngôn thuận thảo phạt kinh thành.

Huống chi con trai nối dõi duy nhất của Ti Giản lại là ngoại tôn của lão, Lý Tham sao lại không trung thành, cũng không cưỡng lại được mê hoặc về tương lai khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế của thân ngoại tôn lão.

Đông Phương Hạo Diệp suy nghĩ thông suốt rồi, cũng suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

“Thật không ngờ nhị Vương tử cùng Bắc Dự Vương lại có quan hệ thân gia, thảo nào đại gia lại thân cận như vậy.”

Thác Bạt Chân cười nói “Chúng ta mời Tĩnh vương gia tới đây, cũng là để thân cận mà.”

“A ? Làm sao để thân cận đây ?” Đông Phương Hạo Diệp nháy mắt mấy cái.

Thác Bạt Chân mỉm cười, quay đầu chỉ vào khe sâu dài nói “Vương gia nhìn xem, khe sâu đó chính là ngăn cách giữa chúng ta và Minh quân”

“Phải”

“Linh Châu là nơi giàu có và đông đúc ở Minh quốc, hàng năm lương thực trồng được chiếm một phần ba lượng lương thực của toàn quốc, thuế khóa nộp lên trên cũng chiếm rất nhiều trong đó, quả thật là một khối thịt to.”

“Ha ha, không sai” Hình dung rất thẳng thắn.

Nửa tháng trước đối với mục đích Thác Bạt Chân ‘mời’ mình tới Linh Châu, Đông Phương Hạo Diệp nhiều lần tự hỏi, trong lòng cũng đã nghĩ ra một đống.

Nếu là muốn bắt hắn uy hiếp Minh quốc, uy hiếp Minh quốc Bắc Đường Vương, hầu như là không có thể, hắn ở Minh quốc ngoại trừ tư cách là một cô gia thì cái gì cũng không có.

Nếu bọn họ làm vậy, không bằng bắt luôn Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Nhưng nếu là vì hắn cùng quan hệ giao thiệp với Văn quốc …………..

“Tĩnh vương gia nhìn thấy thực lực Linh Châu như vậy, hơn nữa Tây Quyết ta có năm vạn đại quân, Cần Vương có thể có cơ hội thắng không ?”

Đông Phương Hạo Diệp liếc nhìn hắn nói “Đại khái là năm năm chia đều.”

Kỳ thực hắn đã so sánh ba bảy cũng không sai.

Thác Bạt Chân nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói “Nếu là hơn mười vạn đại quân nữa của Văn quốc ở phía nam thì sao ?”

Đông Phương Hạo Diệp tâm tư nảy lên một cái, dừng lại nhìn hắn “Ngươi có ý gì ?”

“ Ý của ta rất đơn giản.”

Thác Bạt Chân chăm chú theo dõi hắn “Văn quốc cùng Tây Quyết, chia đều Minh quốc thế nào ?”

“Chia, đều, Minh, quốc ?” Đông Phương Hạo Diệp từng chữ từng chữ chậm rãi nhấn mạnh, mặt trầm như nước, cười lạnh nói “Nhị Vương tử thú ăn uống cũng thật lớn.”

“Tĩnh vương gia chẳng lẽ không thấy hứng thú ?”

“Ta sợ là nuốt không được, tự mình mắc nghẹn thôi.”

“Ha ha, Tĩnh vương gia có lo lắng gì, cứ nói.”

Đông Phương Hạo Diệp thực sự không phải không biết dã tâm của Thác Bạt Chân, mấy ngày nay thấy hắn đối xử với mình khách khí kì lạ, cũng đã phỏng đoán đến khả năng hắn muốn đến Văn quốc ‘mượn’ binh để kiềm chế Minh quốc, lại không nghĩ dã tâm của hắn lại lớn đến chừng này.

“Bản vương không bận tâm đến triều sự, chỉ an tâm làm một vương gia thanh nhàn. Nhị Vương tử hiện tại thiên tân vạn khổ ‘mời’ ta đến, chỉ sợ là tìm nhầm người.”

Thác Bạt Chân cười khẽ “Tĩnh vương gia khiêm tốn rồi. Tĩnh vương gia chấp chưởng Đông Thiên môn, trí dũng song toàn, năm ngoái từng hiệp trợ Văn đế nhất cử dẹp loạn Phúc vương nổi loạn, ở bên tai Văn đế nói một câu bằng lời của trăm ngàn người. Văn, Minh lưỡng quốc tương hỗ trong tay, tự địch tự hữu, chung quy đều không phải việc lâu dài. Hiện tại thiên hạ đã bình định hơn hai mươi năm, Văn quốc đã nghỉ ngơi lấy lại sức, thực lực của một nước cường đại, hôm nay thời cơ tốt như vậy ở gần ngay trước mắt, lại có thể bỏ qua sao ?”

Đông Phương Hạo Diệp khóe miệng giật nhẹ, nói “Nhị Vương tử, ngươi ở trong lãnh địa của Bắc Dự Vương bàn luận kế chia đều Minh quốc, vậy không để Bắc Dự Vương vào mắt sao ?”

“Ha ha, Tĩnh vương gia, ngươi không ngây thơ như vậy chứ.”

Đông Phương Hạo Diệp trầm mặc không nói.