Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 27: Ngươi sợ Bổn vương



Bị tướng mạo của NamCung Thần làm cho chấn động, không chỉ là một mình Thư Nhã Phù, đườngđường là Hầu Gia cũng sững sờ, sắc mặt phức tạp, khuôn mặt biểu lộ quáidị, kinh nghiệm trên chiến trường nhiều năm như Hầu Gia cũng khiếp sợ,nhưng trong lòng không cầm được mừng như điên.

"Vũ Trạch lại làcon của Tề vương, nhìn kỹ, Vũ Trạch giống Tề vương như đúc, giống nhưmột Tề vương nhỏ vậy!" đáy lòng Hầu Gia không cầm được vui mừng, nhưngđồng thời cũng có mấy phần nghi hoặc, không hiểu lúc nào thì giữa bọn họ lại có đứa bé.

Ánh mắt nhìn về phía Nhã Phù, đợi đến khi thấy bộ mặt Nhã Phù cũng khiếp sợ, nghi hoặc ở đáy lòng càng tăng thêm mấy phần.

Chung quanh cả đám người làm, đủ loại thần sắc phức tạp, dạng gì cũng có, dùsao Vũ Trạch trở về trong phủ nhiều ngày như vậy, người làm trong Hầuphủ, cũng đã thấy tướng mạo của cậu hết rồi, không ít người ở đây vụngtrộm suy đoán, tiểu thiếu gia tuấn lãng như vậy, đến tột cùng là đạitiểu thư cùng công tử nhà ai sinh hạ, chỉ là. . . . . . Mặc cho bọn họđi suy đoán tưởng tượng như thế nào, cũng không nghĩ đến cha đứa bé làTề vương điện hạ tôn quý.

"Hầu Gia!" Lành lạnh cũng mang theo sắc giận, làm cho người ta không kìm được run lên.

Nam Cung Thần tất nhiên đem ánh mắt của mọi người nhìn ở trong mắt, ánh mắt vốn lành lạnh, lại thêm người nhìn soi mói ở xung quanh, đột nhiên trởnên bén nhọn lãnh khốc, sắc giận ở trong tròng mắt hổ phách hiện lên,khí thế quanh thân cũng là uy nghiêm lạnh lùng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Mới vừa rồi người làm còn không chút kiêng kỵ quan sát Nam Cung Thần, thânthể chợt run lên, bị khí thế lạnh lùng này làm sợ đến mức đáy lòng mộthồi sợ hãi, tất cả đều vội vàng cúi đầu dời ánh mắt đi.

Bọn họthật đúng là bị dọa đến sợ choáng váng, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng này là ai, người làm như bọn họ sao có thể tùy tiện nhìn chăm chú, hơnnữa Tề vương Điện hạ trong truyền thuyết tính tình cổ quái, lãnh khốc vô tình!

"Tham kiến Tề vương Điện hạ, mời Điện hạ vào trong phủ!"

Thư Diệu Kỳ lúc này mới phản ứng được, nhìn đáy mắt Nam Cung Thần rõ ràngcó sắc giận, cùng với một thân khí thế uy nghiêm, ông vội vàng lấy lạitinh thần đưa Tề vương vào trong phủ.

Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần vào trong cửa, mà thần sắc Nhã Phù phức tạp vẫn dừng lại ở trên ngườiNam Cung Thần, đáy mắt có các loại suy tư cùng nghi hoặc, còn có chegiấu không ít kinh ngạc.

"Chắc vị này là Thư tiểu thư rồi!" NamCung Thần đột nhiên dừng lại ở trước mặt Nhã Phù, ánh mắt thâm thúy rơivào trên người Nhã Phù, đôi môi mỏng như hoa anh đào khẽ nhếch lên, làmcho người ta không nhìn ra vui mừng hay là tức giận, khẽ há mồm trầmgiọng nói.

"Á. . . . . . Tham kiến Tề vương Điện hạ!"

NhãPhù không ngờ Nam Cung Thần lại đột nhiên dừng ở trước mặt mình, còn khẽ nheo mắt lại, càng làm cho nàng có loại cảm giác bị nhìn thấu, nhất làVũ Trạch, trước hết để cho nàng rất nghi hoặc, đồng thời có chút cảmgiác chột dạ khi đối mặt với Nam Cung Thần.

Đáng chết, sao nàngphải chột dạ chứ? Cũng không phải là nàng cường gian Nam Cung Thần, pháhủy trong sạch của hắn hay trộm cái gì. . . . . . Bất đắc dĩ, hành độngcủa nàng trước mặt hắn, lại có thể chột dạ khônghiểu!di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Ánh mắt Nhã Phù tràn đầy phẫn hậnnhìn chằm chằm người đàn ông đã rời đi, đáy lòng có loại ý tưởng mãnhliệt, nhất định nàng không để cho hắn phát hiện sự tồn tại của Vũ Trạch!

Trước đây Thư Nhã Phù vẫn còn si si ngốc ngốc, chẳng biết tại sao lại cóthai, trí nhớ trong đầu một chút hình ảnh ngắn ngủi, rất nhiều chuyệntrước đó nàng không nhớ rõ, hơn nữa còn có ấn tượng hình như là Thư NhãPhù bị hạ thuốc mới có thể **, nhưng bây giờ nhìn đến Nam Cung Thần, Nhã Phù chứng tỏ, hiện tại nàng càng thêm mê mang rồi!

Vì sao contrai mình lại giống với Tề vương này như thế? Chẳng lẽ người đàn ông này chính là cha của đứa bé! Nội tâm Nhã Phù thật sự có loại cảm giác khóckhông ra nước mắt, hơn nữa lúc này những người xung quanh hắn mang theomập mờ và nghi hoặc, chất vấn và kinh ngạc. . . khi các loại ánh mắtphức tạp nhìn về phía nàng, nội tâm của nàng thật sự cực kỳ rối rắm.

Khẽ thở dài, ánh mắt lạnh lùng của Nhã Phù quét người làm xung quanh mộtcái, giọng mang uy thế: "Nói cái gì cần nói, cái gì không nên nói, tanghĩ các ngươi nên biết rõ ràng! Nếu như bản tiểu thư ở bên ngoài ngheđược lời đồn gì không nên nghe. . . . . ."

Còn chưa nói hết, dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng, người làm ở cửa vừa mới nhìn thấy tướng mạo của Nam Cung Thần, tự nhiên cũng hiểu ý của nàng, lập tức tất cả đềucúi đầu cung kính trả lời đáp lại, Hầu phủ ngoại trừ Hầu Gia là chínhchủ, đại tiểu thư mới là người cầm quyền trong phủ, bọn họ cũng khôngdám tùy tiện đi ra ngoài nói loạn, dù sao còn liên quan đến Tề vươngĐiện hạ.

Đợi đến khi Nhã Phù cũng đi theo vào trong phủ, mấy người làm ở cửa mới vỗ ngực từng cái một, lòng vẫn còn sợ hãi!

"Các ngươi nói. . . . . . có phải Tề vương Điện hạ là cha của tiểu thiếu gia không?" Một người thị vệ nhìn xung quanh chỉ có bọn họ những người này ở đây, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Một câu nói này của hắn, lập tức phá vỡ lòng phòng bị của những người xung quanh khác, từ lần đầutiên nhìn thấy Tề vương Điện hạ, đáy lòng bọn họ vẫn đang gầm thét cáivấn đề này, nhưng cũng không dám nói ra ở trước mặt chủ tử, lời nàykhông phải có thể tùy tiện nói loạn.

"Lại nói, tiểu thiếu gia và Tề vương Điện hạ thật là giống nhau, tựa như chính là một khuôn mẫu in ra."

"Đúng vậy, mới vừa rồi ta đều bị giật mình, không ngờ Tề vương Điện hạ lạigiống tiểu thiếu gia đến như vậy."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

"Hẳnchỉ là trùng hợp! Đại tiểu thư và Tề vương không phải là chưa từng gặpmặt sao? Hơn nữa vừa rồi xem bộ dạng của tiểu thư hình như cũng là bịdọa sợ!" Một người trong đó, tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói thầm, mới vừarồi nàng đứng ở bên cạnh đại tiểu thư, dánh vẻ kinh ngạc của đại tiểuthư tất cả đều thu vào trong đáy mắt.

"Nếu như không phải là chacon, ngươi nói sao có thể giống nhau như vậy chứ?" Một gia đinh* khácnghe vậy lập tức nhỏ giọng phản bác.

*:người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa

"Nhưng nếu quả như thật tiểu thiếu gia là con trai của Tề vương Điện hạ, cácngươi nói bảy năm trước tại sao đại tiểu thư không nói ra, như vậy thìngay đại tiểu thư đã được gả vào vương phủ từ bảy năm trước rồi, làm sao cần rời đi thời gian bảy năm dài như vậy!"

"Đúng vậy, không có khả năng!"

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy, cái này. . . . . . chỉ là trùng hợp mà thôi!"

. . . . . . Mấy thị vệ, người làm ở cùng một chỗ, nhỏ giọng thảo luận,nhưng cũng biết cảnh giác nhìn xung quanh một chút xem có người nàokhông, bọn họ cũng sợ mấy người bọn họ nói chuyện nếu như bị người điqua nghe thấy có thể không xong, mới vừa rồi đại tiểu thư đã cảnh cáobọn họ, hơn nữa còn có khí thế và ánh mắt kia của Tề vương điện hạ, thật là kinh khủng!

Trong phòng, bởi vì Nam Cung Thần, tất cả ngườilàm trong phòng cũng bị đuổi đi ra ngoài, chỉ còn lại Liễu Trì và BăngĐồng, sau khi Đại Tổng Quản dâng trà lên liền lui ra, mà Băng Đồng cũnglui ra ngoài cửa coi chừng.

Tròng mắt thâm thúy của Nam Cung Thần vẫn rơi vào trên người của Nhã Phù, trên mặt lạnh nhạt không có biểucảm gì, ánh mắt làm cho người ta khó có thể bỏ qua, một thân khí thế tôn quý, cộng thêm tướng mạo lỗi lạc, càng làm cho người ta không cầm đượccảm thán mạnh mẽ của tạo hóa, nhưng mà khi thấy một người đàn ông nhưvậy, nhưng lại ngồi trên xe lăn, lại không khỏi cảm thán, tạo hóa quảnhiên không thích người quá hoàn mỹ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

"Hầu Gia chắc hẳn công vụ bề bộn, thật sự không nên để cho Hầu Gia trong lúc cấp bách bớt chút thời gian tiếp đãi, nếu Thư tiểu thư ở nơi này, nhưvậy. . . . . ." Liễu Trì cung kính mỉm cười tiến lên, mà ánh mắt lạitràn đầy mập mờ quái dị thỉnh thoảng liếc Nhã Phù một cái.

"Ha ha ha, Liễu thị vệ vừa nói như thế, đột nhiên mới nghĩ đến còn có chútchuyện khác phải xử lý, Vương Gia, vi thần còn có công vụ trong người,chỉ có thể nên rời đi trước, do tiểu nữ thay tiếp đãi Vương Gia, kínhxin Vương Gia chớ để bụng trách cứ!" Hầu Gia nghe sững sờ, ngay sau đóthấy ánh mắt Nam Cung Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Nhã Phù lập tức hiểuhắng giọng nói.

Trong đáy lòng Hầu Gia, đã cho rằng hai người Nam Cung Thần và Thư Nhã Phù có gian tình, dĩ nhiên là muốn đem không gianđể lại cho hai người, vừa nghe Liễu Trì nói, lập tức ra vẻ bận rộn, vộivàng rời đi, mà sau khi Hầu Gia rời đi, Liễu Trì và Băng Đồng cũng ởbên ngoài coi chừng.

Trong phòng chỉ còn lại Nhã Phù và Nam CungThần, Nhã Phù vừa khôi phục lại một chút bình tĩnh, trái tim lại bắt đầu mất khống chế cuồng loạn, cảm thấy không khí đột nhiên trầm thấp, màkhông khí xung quanh càng làm cho nàng đứng ngồi không yên.

NamCung Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng, tròng mắt khẽ nheo lại, trong lúcnguy hiểm mang theo khó lường, môi mỏng từ từ khạc ra bốn chữ: "Ngươi sợ Bổn vương!"

Không phải hỏi, mà là khẳng định!